Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 403

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Chờ đến khi lão thái thái ngồi xe đi rồi, Triệu An An mới chậm rãi từ phòng ngủ đi ra, nhìn phòng khách trống rỗng, cô đau lòng không chịu nổi.
Sự đau lòng vô hạn chôn vùi Triệu An An, khiến cô không còn sức để đứng thẳng, cô đỡ tường, chậm rãi ngồi xuống sàn nhà.
Từ nay về sau, Mộc Thanh thật sự không có chút quan hệ nào với cô!
Trong cuộc sống của cô, sẽ mất đi người đàn ông cưng chiều cô đến tận xương tủy!
Triệu An An lòng tràn đầy đau đớn, rồi lại có một tia an ủi.
Ít nhất, Mộc Thanh hiện tại cùng cô tách ra, về sau sẽ không phải chịu tang vợ, chờ đến lúc cô ૮ɦếƭ, Mộc Thanh sẽ không quá khổ sở.
Cuộc sống của hắn, sẽ hạnh phúc mà an ổn.
Đối với cô mà, vậy là đủ rồi!
Cô rốt cuộc có thể thản nhiên đối mặt với thân thể bệnh tật của mình, thản nhiên đối mặt với cái ૮ɦếƭ!
Lúc Triệu lão thái thái từ Mộc gia trở về, sắc trời đã rất tốt, có thể thấy được bà cũng Mộc Vấn Sinh nói chuyện rất lâu, hơn nữa mặt bà có chút rét run, có thể thấy cuộc nói chuyện cũng không vui vẻ.
Trong lòng Triệu An An có chút áy náy cùng tự trách.
Bà ngoại lớn tuổi như vậy, lại còn nhọc lòng vì cô, bôn ba vì cô, vì cô phải chịu sự chỉ trích của người khác, cô vốn phải chăm sóc Triệu gia lão phu nhân, hiện tại lại bởi vì cô, mà bà phải mất hết mặt mũi.
Triệu An An đi lên trước, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay lão thái thái, trên khuôn mặt bày ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, mang theo giọng mũi nói: “Bà ngoại, ngài đã trở lại!”
Triệu lão thái thái để mặc cô đỡ lấy, đi vào bên trong, vẻ mặt lạnh nhạt nói cho cô biết kết quả; “Mộc gia đã hứa hẹn với bà, về sau cháu và Mộc Thanh sẽ không gặp lại, tự mình kết hôn không tiếp tục liên quan đến nhau! Lão già Mộc Vấn Sinh kia, đã sớm tìm kiếm vài người cho Mộc thanh, ngày mai sẽ buộc Mộc Thanh đi xem mặt, cháu thành thành thật thật ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi!”
Cảm xúc của Triệu An An cực kì suy sút, nhịn rồi lại nhịn, mới không rơi nước mắt xuống!
Cô không cho phép mình không biết cố gắng như vậy!
Hắn đi xem mặt, cô khóc cái gì! Cô phải vui vẻ mới đúng!
Chính là loại cảm xúc loại này rất khó chịu chính mình không thể khống chế.
Cô khổ sở muốn ૮ɦếƭ, giống như bị móc mất tim, thất hồn lạc phách, lúc ăn cơm chiều lại cầm nĩa cắt bít tết, cầm dao nhỏ cho vào trong miệng, kết quả bị lưỡi dao sắc bén cắt qua môi.
Triệu Chiêu đi công tác về, thấy con gái có dáng vẻ mất hồn, không khỏi nhìn mẹ mình, dùng ánh mắt nghi ngờ không tiếng động dò hỏi.
Triệu lão thái thái có bà một ánh mắt yên tâm, mọi tình huống của Triệu An An điều trong sự không chế.
Triệu Chiêu lúc này mới yên tâm, không nhắc nhở con gái, đem dao thành nĩa ăn cơm cắt cho vào trong mồm. Cắt phải da mà thôi, sẽ không tạo thành đau đớn quá lớn.
Ăn thiệt thòi mới nhớ lâu, hiện tại cô phải dựa vào chính mình mới được!
Chờ cơm nước xong, Triệu lão thái thái gọi Triệu Chiêu vào phòng mình, đem mọi việc đại khái nói qua, Triệu Chiêu nghe xong, tức khắc mặt mày hớn hở, khen Thượng Quan Ngưng thông minh, nguyện ý đi trợ giúp cô ấy!
Hai mẹ con, hợp lực giúp đỡ Thượng Quan Ngưng, đem bảo bối mà hai người vẫn tỉ mỉ che chở bán ra ngoài!
Ngày hôm sau, sau khi Triệu An An rời giường, liền phát hiện trong nhà không có ai, cô đi hỏi người hầu: “Dì Tiền, mẹ cháu và bà ngoại đâu? Sao lại không ở nhà?”
Dì Tiền cười nói: “À, phu nhân cùng lão thái thái xem xét cửa hàng trang sức, nói muốn thuận tiện lựa mấy món, đưa đến chỗ bác sĩ Mộc, để hắn làm quà gặp mặt!”
Dì Tiền nói qua loa, nhưng Triệu An An lập tức rõ ràng.
Bà ngoại cùng mẹ thế nhưng đi giúp Mộc Thanh chọn châu báu, để hắn đưa có cô gái nhà người ta làm quà gặp mặt!
Triệu An An tức tới xém ngất xỉu!
Hai người có quan tâm đến cảm giác của cô hay không!
Kể cả cô nợ Mộc Thanh, cũng không cần dùng cách này trả lợi! Đây là muốn cô ghê tởm đến ૮ɦếƭ!
Đây là chuyện mà bà ngoài và mẹ nên làm sao!
Cầm châu báu quý giá trong nhà, giúp đỡ Mộc Thanh lấy lòng cô gái khác, để Mộc Thanh cùng cô gái khác nhanh chóng kết hôn! Mà sau khi Mộc Thanh kết hôn, cô cũng hoàn toàn hết hy vọng!
Đây là có chuyện gì! Giống như cô sẽ đổi ý mà gả cho Mộc Thanh, vô cùng lo lắng muốn giúp đỡ Mộc Thanh đi xem mặt, hai người rốt cuộc là họ Triệu hay họ Mộc!
Triệu An An nghe xong liền không thèm ăn bữa sáng, tức giận về phòng mình, qua nửa giờ, cô đói tới mức bụng kêu vang.
Cô lúc này mới nhớ tới, mình chỉ lo tức giận, đã quên ăn bữa sáng!
Sau đó cô lại trở lại phòng ăn, hung tợn ngồi xuống, hung tợn cắn bánh mì, giống như bánh mì có thù hận với cô.
Dì Tiền nhìn trộm cô một cái, lặng lẽ cười, sau đó liền gọi điện thoại cho Triệu lão thái thái, báo cáo tình huống bên này.
Sau khi Triệu An An ăn bánh mì xong, không đợi uống sữa bò, liền nhớ ra.
Hôm nay lão hổ không ở nhà, con khỉ như cô có thể thành Đại Vương! Cô có thể đi ra ngoài chơi!
Thế giới bên ngoài rực rỡ màu sắc, đối với người không chịu ngồi yên như Triệu An An tràn ngập sự dụ dỗ.
Cô lập tức vội vàng ăn, ừng ực ừng ực đem cốc sữa bò uống xong, liền quần áo cũng không thay, đá văng dép lê, thay giày thể thao của mình, nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Chờ cô chạy ra khỏi cửa, điên cuồng cười thấy mình chạy thật nhanh, bỗng nhiên nhớ tới, trên người không còn chút tiền nào!
Cô đã quên mang ví tiền, túi trên người cô rỗng tuếch, một phân tiền cũng không có. Triệu lão thái thái cùng Triệu Chiêu vì phòng ngừa cô chạy trốn, một xu cũng không chịu cho cô!
Nhưng mà không sao, cô luôn có biện pháp kiếm tiền, sau đó có thể đi ra ngoài chơi! Chỉ cần bên người cô không có một đám vệ sĩ mắt mù kia là được!
Triệu An An gọi xe taxi, chạy thẳng đến tiểu khu Lệ Cảnh.
Tới nơi, Thượng Quan Ngưng đã đẩy một cái xe nôi, chờ ở cửa. Đi theo phía sau cô còn có Chị Nguyệt cùng với Lý Đa và Lý Phi, nghiễm nhiên là dáng vẻ Thiếu phu nhân nhà giàu!
Thượng Quan Ngưng nhìn đến xe taxi kia, hung hăng trừng cô liếc mắt một cái, lại vẫn giúp cô trả tiền xe.
Hóa ra ở trên xe Triệu An An đã gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng, để cô trả giúp tiền xe!
Triệu An An từ trên xe taxi đi xuống, lập tức liền bổ nhào vào người Thượng Quan Ngưng, ôm lấy cô ấy trực tiếp hôn lên má cô ấy một cái: “Người đẹp nhà tớ là tốt nhất, biết cứu tớ lúc nguy hiểm!”
Thượng Quan Ngưng ghét bỏ lau nước miếng trên mặt, trên dưới đánh giá cô một cái nói: “Bà ngoại sao lại đồng ý cho cậu đi ra ngoài? Hay là cậu lại vụng trộm chạy ra?”
Triệu An An chỉnh sửa tóc ngắn hơi rối, không chịu trả lời Thượng Quan Ngưng, ngược lại đem Cảnh Duệ từ trong xe nôi ôm ra trêu chọc một phen.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cảnh Duệ bị cô hôn ngứa “Ha ha ha” cười không ngừng.
Triệu An An cực kì ngạc nhiên nhìn bén: “Nha, cháu trai tớ lại có thể cười vui vẻ như vậy, hiện tại bé cũng biết ngứa a! Lớn lên thật nhanh, mới một tuần không gặp bé đã nặng hơn, hơn nữa tóc cũng dài hơn nhiều!”
Thượng Quan Ngưng nhìn còn, vẻ mặt cũng trở nên ôn nhu cười nói: “Trẻ con mỗi ngày một vẻ, bé sắp được trăm ngày tuổi, các loại cảm giác đều mạnh hơn rồi, hiện tại là bị cậu làm cho ngứa nên mới cười.”
Đứa nhỏ lúc mới sinh ra cảm giác cũng không mạnh, bọn nhỏ cười không phải bị người ta chọc cười mà là vô ý thức cười.
Triệu An An mỗi lần bế Cảnh Duệ liền không muốn buông tay, đứa nhỏ này nghe lời, lớn lên lại đáng yêu phấn điêu ngọc trác, khiến người khác vừa gặp đã thích, vốn dĩ cô không phải là người thích trẻ nhỏ, nhưng nhìn thấy Cảnh Duệ thì thích không chịu được.
Cũng không biết cô thay đổi cái nhìn với trẻ con hay bởi vì cô là cô của Cảnh Duệ.
Nhưng hôm nay Triệu An An còn một chuyện lớn khác, cho nên cô đùa Cảnh Duệ được một lát, liền thả bé lại xe nôi để bé tự nằm chơi.
“A Ngưng, cậu cho tớ muộn chút đi!” Triệu An An có chút ngượng ngùng, cô cảm thấy việc đi vay tiền này khiến mình rất thấp kém!
Nhưng không có biện pháp nếu cô không vay tiền thì một đồng cũng không có, không có tiền một bước cũng khó đi a!
Nào biết Thượng Quan Ngưng luôn rất dễ nói chuyện lại lập tức cảnh giác không chút do dự cự tuyệt nói: “Cậu muốn làm gì? Tớ không có tiền!”
Triệu An An ngẩn ngơ, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại bất mãn nói: “Biểu cảm của cậu là có ý gì, làm như tớ giống bọn ςướק vậy! Tớ chỉ vay cậu chút tiền mà thôi, đừng keo kiệt như vậy, mau lấy ra, về sau tớ trả cậu gấp đôi!”
Thượng Quan Ngưng gần như bị cô thuyết phục, có chút do dự nói: “Vậy…… Cậu muốn bao nhiêu?”
Triệu An An công phu sư tử ngoạm không chút để ý nói: “Cậu đưa tớ mười vạn tiêu trước đi!”
Thượng Quan Ngưng lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn cô, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Cậu muốn nhiều tiền như vậy làm gì! Có phải lại chuẩn bị muốn chạy trốn không?! Không có tiền! Cậu đừng nghĩ lấy được một phân tiền nào từ tớ!”
Triệu An An mắt trợn trắng, giọng cực kỳ khoa trương nói: “Tớ điên rồi? Chạy trốn? Sau đó sẽ bị bà ngoại và mẹ tớ đánh ૮ɦếƭ a! Yên tâm đi, tớ không dám chạy nữa! Mau lấy tiền ra!”
Thượng Quan Ngưng đương nhiên không có khả năng cho Triệu An An nhiều tiền như vậy, ai biết Triệu An An có thể mua vé máy bay rồi chạy đến một nơi xa lạ khiến bọn họ không thể tìm tháy cô!
Cô từ trong túi tiền lấy ra chút tiền mặt đưa cho Triệu An An: “Cho, mười vạn không có, mười đồng thì có!”
Triệu An An thiếu chút nữa nhảy lên, nhìn chằm chằm mười đồng tiền kia, đỏ mặt tía tai kêu: “Thượng Quan Ngưng, cậu đang đuổi ăn mày à! Mười đồng tiền, đi một chuyến xe cũng hết mười một đồng!”
“Cậu có thể ngồi xe công cộng!”
“Tớ……”
Triệu An An hết chỗ nói rồi!
Bạn bè không quan tâm! Quá keo kiệt, cô đến vay tiền, cô ấy lại cho cô mười đồng! Cũng không biết xấu hổ lấy ra a!
“Mười đồng có thể ngồi mười chuyến xe buýt đó, đủ để cậu đi hết thành phố A, nếu muốn chạy đến thành phố khác, hừ, không có cửa đâu! À, không, không có tiền!”
Triệu An An một đầu hắc tuyến!
Cô đã ăn năn rồi a, cô sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa a! Cô bị cầm tù nửa năm, sao còn dám tùy tiện chạy a, cô cũng không muốn trước khi bệnh ung thư tái phát đã bị người ta tra tấn ૮ɦếƭ a!
Triệu An An nhìn mười đồng tiền, khóc không ra nước mắt. Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán a!
Mười vạn không được, vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến.
“Vậy cậu cho tớ một vạn, không thể thấp hơn nữa!”
“Không có, chỉ có mười đồng!”
“Thượng Quan Ngưng, cậu đừng quá phận a, tớ là bà mai của cậu! Năm ngàn, không thể thấp hơn nữa!”
“Mười đồng, có muốn hay không!”
“Chị dâu, xin cậu thương xót, tớ rất đáng thương, cho một ngàn được không?”
“Không được, một ngàn có thể mua một vé máy bay, chẳng may cậu đi mất thì làm sao bây giờ? Tớ cũng không có cách nào trả lời dì và bà ngoại!”
Triệu An An hoàn toàn bị Thượng Quan Ngưng đánh bạo, người này quả thật keo kiệt đến ૮ɦếƭ! Một ngàn cũng không cho, chồng cô có gia tài bạc tỷ đó!
“Chỉ cả, cậu có thể cho nhiều một chút không, mười đồng thật sự không đủ xài a, ngay cả chén mì sợi cũng không ăn được!”
Thượng Quan Ngưng do dự một chút, rốt cuộc từ trong túi tiền móc giờ một tờ màu hồng, chậm rì rì đưa qua: “Nhạ, được rồi chứ? Có thể đi xe, có thể ăn một bát mì, còn có thể mua cái kẹo bông gòn hoặc kẹo hồ lô gì đó.”
Triệu An An gần như là khóc lóc nhận 110 đồng tiền, nghiến răng nghiến lợi thề, mình nhất định phải có nhiều tiền để về sau ném lên mặt Thượng Quan Ngưng!
Cầm tiền, Triệu An An lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Vì tiết kiệm tiền mà Triệu đại tiểu thư chưa tùng đi phương tiên công cộng lại chấp nhận ngồi một lần.
Kết quả, khổ cực rồi.
Cô không có tiền lẻ!
Nhưng lên xe không thể không trả tiền a, tài xế dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô!
Phảng phất đang nói, hừ, thật nhỏ mọn, thả mười đồng kia vào là được, không phải nhiều hơn chín đồng sao, coi như cống hiến vì sự nghiệp giao thông công cộng của quốc gia!
Triệu An An mặt hết trắng lại đỏ, cuối cùng vẫn nhịn đau thả mười đồng kia vào.
Một bà lão tóc hoa râm là đối tượng đặc thù được ưu tiên ngồi ghế có lẽ cũng quen tiết kiệm, nhắc nhở Triệu An An: “Cô gái, lần tới ngồi xe nhớ mang theo tiền lẻ!”
“Ách, cái kia…… Cháu…… Được a!” Triệu An An một đầu mồ hôi, quẫn bách không biết làm sao.
Thật là, cô đường đường là Đại tiểu thư Triệu gia, người thừa kế tập đoàn trang sức Triệu thị, một bộ quần áo đều đáng giá mấy vận, hiện giờ lại ở chỗ này so đo mấy đồng tiền!
Thật là làm bà ngoại mất mặt mũi!
Nhưng hiện tại thật sự cô không có tiền, cô cần tiền a!
Bà lão cho rằng cô đau lòng chín đồng kia, lại có lòng tốt ra chủ ý cho cô: “Không có việc gì, cháu có thể đứng ở cửa chờ khách lên từ các trạm, nói bọn họ đưa tiền cho cháu không phải sẽ đủ mười đồng sao!”
“A?”
Còn có thể như vậy?!
Triệu An An lập tức quay đầu nhìn về phía tài xế, tràn ngập mong đợi hỏi: “Chú à, có thể chứ?”
Chú tài xế gian nan gật gật đầu: “Được, cô thích thì thu tiền đi!”
Triệu An An làm lơ ánh mắt những người trong xe, cao hứng nhảy dựng lên, sau đó liền canh giữ ở cửa, làm người bán vé tạm thời!
Chờ Triệu An An thu đủ chín đồng tiền cô liền vui rạo rực ngồi xuống, bỗng nhiên nghe được xe buýt báo đến trạm: “Hoan nghênh các vị khách đi xe 222, trạm tiếp theo là trường trung học thành phố A, mời các vị hành khách muốn xuống xe thì chuẩn bị ra cửa!”
Triệu An An có chút phát ngốc, không xong, cô không biết mình nên xuống xe ở trạm nào!
Cô sửng sốt trong chốc lát, đành phải đi hỏi tài xế: “Chú, tôi muốn đến cửa hàng trang sức Triệu thị thì nên xuống xe ở trạm nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc