Trong phòng bếp truyền ra tiếng cười trầm thấp của Cảnh Dật Thần, Thượng Quan Ngưng xấu hổ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Cô chạy ra mới ý thức được là Cảnh Dật Thần cố ý trêu cô, anh căn bản là không ૮ởเ φµầɳ thật.
Chỉ hận là kinh nhiệm của cô về nam nhân quá ít, không thì cũng không chật vật như vậy.
Cô oán hận đem quần áo trắn của anh vung ném trên sô pha, cầm lấy ấm trà trên bàn, uống hết một nửa mới cảm thấy nhiệt độ trên mắt giảm xuống.
Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của đồ ăn tươi ngon mê người, làm Thượng Quan Ngưng thèm nhỏ dãi.
Chẳng lẽ, anh thật sự sẽ nấu cơm?
Cô nghi hoặc không lâu lắm, hơn nửa giờ sau, Cảnh Dật Thần liền đem đồ ăn mang tới phòng khách.
“Nguyên liệu nấu ăn có hạn, cô ăn tạm đi.”
Trên người anh còn đang mang tạp dề mầu hồng nhạt của cô, người bình thường khi đeo thế sẽ cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng anh lại cho người ta thấy sự ưu nhã, chiếc tạp dề không thể che giấu được sự quý phái và phong hoa của anh.
Có lẽ là bởi vì hôm nay nấu cơm, cả người anh tựa hồ có chút ấm áp, không giống như bình thường vừa lạnh băng vừa điềm đạm. Thượng Quan Ngưng cả thấy anh như vậy khiến cô rất thoải mái.
Cảnh Dật Thần làm ba món đồ ăn một món canh: tôm nhỏ tôm bóc vỏ với hành, tố tây xào hoa lan, thịt kho tàu, cà tím nấu với nấm.
Hôm nay ở siêu thị mua đồ quá mức vội vàng, trừ tôm tươi nhỏ là do Cảnh Dật Thần cẩn thận chọn, còn lại đều là Thượng Quan Ngưng thuận tay lấy.
Mà trong tủ lạnh cô trừ sủi cảo đông lạnh ra cũng chỉ có một loại bánh trôi. Một tí thịt cũng không có.
Anh nói “Nguyên liệu nấu ăn có hạn” nhưng thật ra Thượng Quan ngồi yên ở bàn ăn trước, nhìn đồ ăn nóng hổi, hốc mắt bỗng ửng đỏ.
Cô nhiều năm nay đã không ăn cơm nhà rồi, việc nhà với nấu ăn cô sẽ không làm, cũng không có người để cô làm cho.
Bản thân cô lại rơi nước mắt, lộ ra một nụ cười: “Mặc kệ ăn có ngon không, tôi hôm nay nhất định sẽ ăn sạch sẽ chỗ này!”
Cảnh Dật Thần nhìn khuôn mặt thanh mỹ của cô lộ ra vẻ vui sướng, trong lòng anh liền có một cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Anh trước kia học nấu cơm, chỉ là bởi vì cảm thấy thức ăn người khác rất khó nuốt xuống, hiện giờ, tựa hồ còn có tác dụng khác.
Chung quy là anh không nhịn được mà lấy bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: "ăn no là được, lãng phí cũng không sao, nếu cô muốn ăn, về sau tôi sẽ lại làm cho cô."
Chiếc đũa trong tay Thượng Quan Ngưng coa hơi hơi cứng đờ, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời tràn ra.
Cô trước kia vẫn luôn cho rằng, ở tóc sẽ không có cảm giác, nhưng anh vừa vuốt tóc cô, lại làm cô có một loại cảm giác như điện giật?
Cô là đói đến choáng váng sao?
Cô cười cười, che dấu đi cảm xúc gắp một viên tôm nhỏ bóc vỏ nhét vào trong miệng. Sau đó, trong lòng cô đã bị kinh ngạc rồi.
Tươi ngon non mịn, sảng khoái, rất ngon miệng, để lại mỹ vị nguyên thủy mới mẻ.
“Ăn quá ngon!” Thượng Quan Ngưng tán thưởng từ trong đáy lòng, lập tức đem mấy món khác nếm qua lột lượt. Kết quả cô nhận thấy mỗi món ăn hương vị đề đã đổi mới.
Cô vừa uống canh nấm tươi ngon, vừa dùng ánh mắt quái dị đánh giá con người soái khí Cảnh Dật Thần đang cởi bỏ tạp dề kia.
Thật là không hợp lý, gia thế tốt, lớn lên rất đẹp trai, khí chất phi thường, chỉ số thông minh cao, thế nhưng còn có thể làm một người đàn ông nấu ăn ngon!
Quan trọng nhất chính là, người như vậy, thế nhưng lại không có vợ, không không không, là ngay cả bạn gái cũng không có.
Việc này không khoa học nha!
Thượng Quan Ngưng ngoài miệng gắp ăn không ngừng, trong đầu lại xoay một trăm tám mươi độ suy nghĩ các kiểu. Có khi anh lại cong, bỗng nhiên nhớ lại Lúc trước Triệu An An có nói qua rằng anh của cô ấy luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc.
Lời này có đôi khi là khen một người, có đôi khi cũng là mịt mờ nói một người có vấn đề. Chẳng lẽ nói, Cảnh Dật Thần…… về phương diện kia không được?
Hoặc là, sở thích của anh là nam nhân?
Cô nhìn thoáng qua rồi ngồi ở đối diện anh ưu nhã dùng cơm, nam nhân tuấn mỹ kỳ cục, trong lòng không khỏi cảm thán, anh thật sự khiến cho cả nam lẫn nữ say mê.
Cảnh Dật Thần thấy Thượng Quan Ngưng ăn không ngừng, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Chỉ là, cô lại nhìn anh với ánh mắt rất kì quái. Anh theo bản năng xoa xoa khóe miệng, không có dính hạt cơm nào mà!
Cảnh Dật Thần chỉ số thông minh EQ cho dù có cao, cũng không có thuật độc tâm, càng không thể nghĩ đến việc, anh vì cô làm một bữa cơm, thì cô liền đem anh ném vô hàng ngũ "vô năng". Anh căn bản là không thể nghĩ đến việc này, đây không phải vấn đề thiên tài có thể suy ra được.
Nếu anh mà biết được Thượng Quan Ngưng nghĩ gì trong đầu, chỉ là cả bàn ăn này anh sẽ đem đổ cho chó, vì tốt xấu gì chó cũng biết báo đáp đi, Thượng Quan Ngưng lại là một người vong ân bội nghĩa.
Một bữa cơm, cả hai bên chủ và khách đều rất vừa lòng.
Sau khi ăn xong, Thượng Quan Ngưng chủ động vào phòng bếp rửa chén, Cảnh Dật Thần ngồi trên sô pha, một lần nữa pha trà.
Sau giờ ngọ, ánh dương thông qua cửa,sổ sáng đất chiếu vào phòng khách vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp, làm anh có một cảm giác an ổn mà yên tĩnh, rất tốt đẹp.
Cảnh Dật Thần nhìn thân ảnh nhỏ gầy ở trong phòng bếp bận rộn tiêm, đột nhiên cảm thấy, cả quãng đời còn lại đều trải qua như vậy quả thực cũng không tồi.
Anh không phải người bình thường, đối với việc hưởng thụ cuộc sống hai hạnh phúc sống qua ngày lại càng tham vọng.
Dù sao, đời này Thượng Quan Ngưng cũng trốn không thoát, về sau còn rất nhiều thời gian ở chung.
Anh hôm nay tới đây, thu hoạch đã rất lở rồi.
Tập đoàn còn có rất nhiều việc chờ anh xử lí, anh cần phải đi rồi.
Sự nghiệp là một vấn đề chủ chốt với nguời nam nhân rồi, chỉ khi anh đủ thành công mới có thể cho cô một cuộc sống đầy đủ, an ổn mà hạnh phúc. Tình yêu và hôn nhân là hai khái niệm khác nhau. Điều anh muốn không chỉ là tình yêu.
Điểm này, anh đã xác định rất rõ ràng, Cho nên, chờ đến khi Thượng Quan Ngưng rửa sạch chén bát, từ trong phòng bếp đi ra thì phòng khách đã không còn một bóng người.
Nước trà còn một ấm, chén trà tựa hồ còn lưu lại chút độ ấm, Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Hai người tách ra, từng người đều bận rộn sinh hoạt cần thiết cho riêng mình.
Chỉ là, Thượng Quan Ngưng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, người đàn ông vừa mới rời đi, bởi vì cô mà đem toàn bộ thành phố A hai giới hắc bạch, giảo đến long trời lở đất.
Đêm lạnh như nước, trong không khí tràn ngập một hơi thở. Đại ca giới hắc đạo, mà trong giới hắc đạo ai cũng kính sợ, không ai bì nổi, giờ phút này không hề có tôn nghiêm bị đá ngã trên mặt đất.
Tay hắn run run cầm di động ấn dãy số tiếp theo, đối phương vừa bắt máy lập tức liền tỏ thái độ: “Cảnh thiếu, ngài hãy mau làm cho bọn họ dừng tay đi! Hắc phong không phải do tôi thả chạy, càng không phải tôi giấu đi, hắn chạy đến nơi nào chúng tôi cũng không biết a, nếu biết, tôi sẽ không cần ngài phải nói hai lời cũng sẽ đem hắn giao lại cho ngài!”
Cảnh Dật Thần mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng nói: “Trong vòng bảy ngày, sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy sác!”
“Cảnh thiếu, Cảnh thiếu! Ngài đây là đang làm khó chúng tôi a, Hắc Hồng nếu có năng lực như vậy đã xớm lao ra khỏi thành phố A rồi! Tôi biết nó đắc tội với người phụ nữ của ngài, nhưng không phải là cô ấy cũng không có vấn đề gì sao? Ngài lần trước không phải đã suýt lấy mất nửa cái mạng của nó sao, ngày không thể bỏ qua cho nó sao?" Hắn nói xong lời cuối cùng, cảm thấy Cảnh Dật Thần khinh người quá đáng, ngữ khí dần dần ngang ngạnh lên: “Nếu ngài khăng khăng bắt Hắc Hồng của chúng tôi ૮ɦếƭ, chúng tôi cũng sẽ không tham sống sợ ૮ɦếƭ, hai chúng ta đánh bừa một trận, hay tôi kêu mấy người sử Thượng Quan Ngưng cũng được phải không?"