Giống như chủ cửa hàng trang điểm, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chưa lập gia đình, tính tình cô quả thật không tốt, từ lúc hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu mở cửa hàng trang điểm, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, nhưng bà lại không hề tích lũy được tí nào.
Gi*t người như vậy, nguy hiểm rất thấp.
Quả thật, tính nguy cũng hiểm cao, Dương Mộc Yên cũng hoàn toàn không sợ hãi, cô ta rất hưởng thụ việc Gi*t người, càng hưởng thụ việc đấu trí với cảnh sát hình sự, việc này nhỏ không hề đáng kể, bởi vì cô từ nhỏ đã tích lũy kinh nghiệm quý giá từ những việc nhỏ, Gi*t người không còn dấu vết.
Trên thực tế, không có người biết, Dương Mộc Yên từ mười hai tuổi đã bắt đầu Gi*t người.
Người cô Gi*t đầu tiên là một người hầu trong nhà Dương gia, cô hầu đó dám lén lút trong bóng tốt cười nhạo dung mạo của cô, cô hạ thuốc độc cho cô ta ૮ɦếƭ đột ngột, cả nhà khi đó đều tưởng là do cô ta làm việc khuya quá nhiều, cộng thêm việc thân thể yếu, chứ không hề biết là do Dương Mộc Yên hại ૮ɦếƭ.
Không trưởng thành mà đã Gi*t một người trưởng thành, hơn nữa không có bất luận ai hoài nghi, việc này cổ vũ cho Dương Mộc Yên lúc tuổi nhỏ.
Cô ta cũng phát hiện ra tài hoa của chính mình ở phương diện nào đó, nàng lâu lâu liền Gi*t một người, có đôi khi chỉ là vì cho hả giận, có đôi khi lại chỉ là vì luyện tập.
Người đầu tiên phát hiện cô Gi*t người, là Dương lão phu nhân, cũng chính là bà nội của Dương Mộc Yên.
Lão thái thái kinh ngạc, lại gắt gao giữ kín bưng.
Chờ khi bà ấy phát hiện Dương Mộc Yên coi mạng người như cỏ rác, thì người ૮ɦếƭ ở trong tay Dương Mộc Yên đã đến một trăm, khi đó cô mới mười sáu tuổi.
Cũng chính là từ khi đó, Dương lão phu nhân bắt đầu cho cháu gái tham dự tới sổ sách lớn nhỏ của Dương gia. Đối với người thường mà nói, Gi*t người là một loại phạm tội nghiêm trọng, là vi phạm đạo đức và trái với pháp luật, chính là đối với Dương lão phu nhân mà nói, máu lạnh là một loại thiên phú.
Thậm chí, bà bắt đầu cầm tay dạy dỗ Dương Mộc Yên, cái dạng người gì thì có thể Gi*t, cái dạng người gì thì không thể Gi*t, phương thức để Gi*t người có rất nhiều, cao cấp nhất chính là lợi dụng tay người khác, bị mất mục tiêu tính mạng.
Dương Mộc Yên được Dương lão phu dạy dỗ qua, tiến bộ thần tốc, không chỉ có như thế, dương lão phu nhân còn cố ý cho cô tới các giáo sư tới dạy dỗ cô, cho nên, năng lực của cô ta rất cao
Chính cô ta cũng đều cảm thấy, bản thân mình là cái loại sát thủ trong truyền thuyết, mà sát thủ như vậy, thông thường đều là thiên tài!
Lúc này đây, tuy rằng cô có có thể gặp trực tiếp,nhưng Dương Mộc Yên vẫn như cũ sẽ tự mình ra tay đi Gi*t người.
Cô vẫn luôn lợi dụng người khác giúp cô làm việc.
Thành phố A hiện giờ cảnh sát hình sự lợi hại nhất là Trịnh Kinh, Dương Mộc Yên biết hắn, nhưng lại không đem hắn để ở trong lòng, Trịnh Kinh tuy rằng là một người cảnh sát hình sự xuất sắc, nhưng hắn còn kém xa Cảnh Dật Thần, nếu là Cảnh Dật Thần tự mình phá án, Dương Mộc Yên có lẽ còn sẽ nghiêm túc xử lý sở chi tiết sơ hở, nhưng là Trịnh Kinh tới phá án, cô lại không có tâm tư thu dọn.
Huống hồ, Dương Mộc Yên biết rõ nhược điểm của Trịnh Kinh, hiện tại Trịnh Luân và vợ chồng Trịnh thị đều đã ở rrong phạm vi khôang chế của cô ta, tùy thời cơ mà cô có thưer lấy tính mạng của Trịnh Luân bất cứ lúc nào, Trịnh Kinh khẳng định về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cô không thích có một người cảnh sát hình sự có khả năng ngày đêm luôn nhìn chằm chằm mình.
Bất quá, hiện tại người cô muốn xử lý cũng không phải Trịnh Kinh, mà là Cảnh Dật Nhiên.
Dương Mộc Yên làm tóc quăn đen, mặc một bộ quần áo và giày cao gót màu trắng, nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê thơm nồng, cúi đầu nhìn một người phụ nữ chận rãi đi bên cạnh Cảnh Dật Nhiên từ xa.
Cô ta biết Tiểu Lộc, hơn nữa cũng có điều tra qua Tiểu Lộc. Cô ta biết Tiểu Lộc thân thủ không tồi, nhưng là cũng không hơn, cũng không có cảm thấy Tiểu Lộc không giống người thường chỗ nào.
Cũng là một người có quan hệ mật thiết với Cảnh gia, Dương Mộc Yên đã điều tra qua, hoặc là đang điều tra.
Biết rõ mọi thứ mới có thể bách chiến bách thắng.
Cảnh gia là quái vật khổng lồ, Dương gia cường thịnh mà còn không thể vặn đảo Cảnh gia, hiện giờ cô chỉ còn một mình, muốn Gi*t ૮ɦếƭ Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Trung Tu, Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Nhiên còn khó khăn không thua gì lên trời.
Dương Mộc Yên đã từng muốn tìm đứng kẻ sát thủ đứng đầu tiến hành ám sát, nhưng kế hoặc của cô thất bại.
Bởi vì, là sát thủ có,chút danh tiếng sẽ không tiếp nhận việc liên quan đến Cảnh gia.
Có một lần, Dương lão phu nhân thuê sát thủ, mục tiêu là Thượng Quan Ngưng, cũng không phải Cảnh Dật Thần, hơn nữa khi đó thân phận Thượng Quan Ngưng còn không rõ ràng, rất ít có người biết cô là thiếu phu nhân của Cảnh gia, cho nên sát thủ kia không chút do dự liền tiếp nhận, hơn nữa chi phí chỉ có bốn mươi vạn mà thôi.
Hiện tại, cho dù có ra giá trên trời, cũng không có sát thủ nào nhận ám sát Thượng Quan Ngưng.
Dương Mộc Yên mới nghe được, Cảnh Trung Tu thợp tác với một tổ chức sát thủ lớn toàn cầu hợp tác, hơn nữa tổ chức sát thủ có toàn người cầm quyền, đều có quan hệ với Cảnh Trung Tu không tồi, bọn họ đã nói tới, nếu là đối thủ của Cảnh Trung Tu thì chính là đối thủ của toàn bộ sát thủ!
Thật sự là quá dọa người!
Dưới loại tình huống này, làm sao còn có sát thủ nào dám không muốn sống mà đi tìm Cảnh Trung Tu gây phiền toái? Không chỉ Cảnh Trung Tu mà ngay cả Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Dật Thần cũng không có sát thủ nào dám động!
Không thể tìm sát thủ, Dương Mộc Yên chỉ có thể chính mình động thủ.
Cô ta không tin, cô ta Gi*t không được Cảnh Trung Tu!
Cô ta nhất định có thể cho toàn bộ người của Cảnh gia, không chừa một ai, tất cả đều ૮ɦếƭ!
Mà Cảnh Dật Nhiên, là người tốt nhất để lợi dụng!
Hắn cùng Cảnh Dật Thần như nước với lửa, hơn nữa vẫn luôn cho rằng là Cảnh Dật Thần hại ૮ɦếƭ mẹ hắn, hận Cảnh Dật Thần đến nỗi bỏ mạng, quân cờ tôat như vậy thì sao cô có thể không lợi dụng.
Hơn nữa, hai tháng trước, Cảnh Dật Nhiên còn đoạt lại cổ phần của Cảnh Dật Thần, bắt Cảnh Dật Thần từ bỏ quyền thừa kế, hiện tại còn có thể là két sắt của cô.
Bất quá, Dương Mộc Yên biết Cảnh Dật Nhiên bị Cảnh Dật Thần cho một súng bắn ૮ɦếƭ, hiện tại lại vẫn còn sống mà xuất hiện, thực sự có chút không thể tưởng tượng.
Cảnh Dật Thần không có khả năng thủ hạ lưu tình, kể từ đó, có thể là có mặt khác cô không biết nguyên nhân vì sao Cảnh Dật Nhiên còn sống.
Cảnh Dật Nhiên vẫn xuất hiện ở thành phố A, người thứ nhất phát hiện ra hắn, khẳng định là người có cơ sở ngầm che kín thành phố A Cảnh Dật Thần.
Không biết Cảnh Dật Nhiên hôm nay chạm mặt cô, phía sau hắn có người của Cảnh Dật Thần đi theo không.
Tiểu Lộc kia không phải là người của Cảnh Dật Thần sao? Cô ta không phải vẫn luôn phụ trách bảo vệ cho Thượng Quan Ngưng hay sao? Hiện tại sao lại ở bên cạnh Cảnh Dật Nhiên?
Dương Mộc Yên nhìn con đường rộn ràng nhốn nháo dành riêng cho người đi bộ, hai người khoác tay nhau, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nếu Cảnh Dật Nhiên dám mang theo người của Cảnh Dật Thần tới gặp cô, như vậy thì hôm nay hai người này tới, một người cũng không sống được!
Cảnh Dật Nhiên không hề biết mình đã lọt vào trong tầm mắt của Dương Mộc Yên, càng không biết Dương Mộc Yên đã thay đổi thành một thân phận rất hợp lý, vô tư đi lại bên ngoài.
Hắn nghĩ rằng, hẳn là Dương Mộc Yên sợ bị Cảnh Dật Thần Gi*t ૮ɦếƭ, phải lặng lẽ toan tính trốn đi mới phải.
Ngay cả Cảnh Dật Thần cũng cho là như vậy, bởi vì anh phái rất nhiều người đi tìm Dương Mộc Yên, nhưng không có kết quả gì.
Kỳ thực Cảnh Dật Thần đã suy tính tới chuyện Dương Mộc Yên phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi diện mạo, nhưng nếu cô ta thật sự phẫu thuật, anh cũng không có biện pháp hữu hiệu gì có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được cô ta, trừ phi cô ta có mưu đồ gì, anh mới có thể căn cứ theo hành động của cô ta mà thu nhỏ phạm vi.
Cố tình hai tháng này Dương Mộc Yên như vẫn ngủ đông, không có chút động tĩnh nào, làm cho người ta có một loại ảo giác cô ta đang im lặng chờ thời cơ ra tay.
Đây là đúng là kết quả Dương Mộc Yên muốn có.
Trên đường dành riêng cho người đi bộ, Cảnh Dật Nhiên không còn nhiều kiên nhẫn, bởi vì Tiểu Lộc rất rõ ràng là không thích ứng nơi có nhiều người, thấy sắc mặt của cô trắng bệch, giống như rất không thoải mái.
Cảnh Dật Nhiên không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn ôm Tiểu Lộc vào người mình, làm lơ các cô gái chung quanh đang mắt đưa mày lại với mình, thấp giọng hỏi cô: “Không thoải mái chỗ nào? Có mệt lắm không? Nếu không anh đi tìm chỗ cho em ngồi trong chốc lát, sau đó tự anh đi tìm Dương Mộc Yên”.
“Không cần”, Tiểu Lộc nhẹ lắc đầu, “Em đi với anh”.
Cô dừng trong chốc lát, mới có chút do dự nói: “Tinh thần của em tiêu hao rất nghiêm trọng, hơn nữa trong hoàn cảnh ồn ào này, khả năng Tiểu Lộc kia sẽ thay thế được em, nếu bỗng nhiên em ngất xỉu, anh không cần kinh ngạc”.
Cảnh Dật Nhiên có chút giật mình, hắn thật không ngờ mang theo Tiểu Lộc đi sẽ dẫn tới hậu quả như vậy.
Nếu Tiểu Lộc kia không rành thế sự phải thay thế Tiểu Lộc hiện tại, vậy không phải cô bảo vệ Cảnh Dật Nhiên, mà là Cảnh Dật Nhiên bảo vệ cô!
Mà Tiểu Lộc kia có một thân bản lĩnh lại không biết dùng, trình độ của cô mà nói, vẫn ngang một đứa nhỏ!
Ngay lúc Cảnh Dật Nhiên đang lo lắng, có người “Két” ᴆụng phải hắn.
Không chờ Cảnh Dật Nhiên chuẩn bị mắng, trong lòng bàn tay đã bị người nọ đưa cho một tờ giấy.
Đâm vào người hắn, ở trong đám người vòng vèo hai lần, liền hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Cảnh Dật Nhiên không rảnh đuổi theo người kia, lập tức mở tờ giấy trong tay ra, sau đó nhìn thấy phía trên viết một địa chỉ.
Hắn không chút nghĩ ngợi lôi Tiểu Lộc đi thẳng đến địa chỉ kia.
Trên lầu hai, Dương Mộc Yên nhìn Cảnh Dật Nhiên rời đi, tư thái tao nhã đặt tách cà phê xuống, đeo một cái kính rấm Dior thật lớn, cầm lấy một cây dù tinh xảo khéo léo che nắng, mang một cái bao tay nhỏ màu trắng, thong thả ung dung đi ra cửa hàng trang điểm.
Trên đường dành riêng cho người đi bộ, nơi nơi đều là các cô gái na ná Dương Mộc Yên, có lẽ các cô không có gương mặt làm người khác kinh diễm, nhưng nhóm các cô gái đều cầm dù che nắng, mang kính mát, xách theo một cái túi nhỏ, Dương Mộc Yên tiến vào đám người, lập tức đã bị chôn vùi.
Cảnh Dật Nhiên dựa theo địa chỉ, đi vào một quán cà phê nằm trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Trên đường Phúc Yên dành riêng cho người đi bộ, quán cà phê rực rỡ muôn màu, đa số đều ở dưới đất, bởi vì tiền thuê dưới đất rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa không ồn ào giống những quán khác, với lại thích hợp cho tình nhân đến nghỉ ngơi.
Đến quán cà phê, Cảnh Dật Nhiên chọn một cái phòng, mang Tiểu Lộc đi vào trong đó ngồi xuống.
Nơi này vô cùng im lặng, lại chỉ có hai người bọn họ, âm nhạc giải trí mềm nhẹ phiêu đãng, hương thơm cà phê tràn ngập trong không khí, rốt cuộc Tiểu Lộc dần dần trầm tĩnh lại, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà, chính vì cô cảm giác chung quanh không còn nguy hiểm, cả người đều ngã vào trong lòng Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên hoảng sợ, cuống quít ôm lấy cô, vội vàng kêu cô: “Tiểu Lộc, Tiểu Lộc!”.
Tiểu Lộc có chút mơ mơ màng màng mở to mắt, cho đến khi cô thấy khuôn mặt của Cảnh Dật Nhiên, mới trừng mắt to hỏi: “Anh Cảnh?!”.
Cảnh Dật Nhiên trong lòng trầm xuống.
Cô luôn gọi hắn là anh Cảnh, bởi vì tâm trí kia vĩnh viễn dừng lại ở Tiểu Lộc mười bốn tuổi.
Tiểu Lộc đứng lên từ trong lòng hắn, liếc mắt đánh giá bốn phía, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh Cành, đây là chỗ nào? Sao em lại ở chỗ này! Em nhớ là... Ai nha, sao em không nghĩ ra cái gì hết, đầu em đau quá!”.
Trí nhớ của cô cùng vói Tiểu Lộc kia không giống nhau, thời gian khi hai ý thức độc lập cùng trỗi dậy, các cô sẽ biết người mình từng trải qua, mà sẽ không biết đối phương đã từng trải qua chuyện gì, đây là chứng đặc thù nhất của nhân cách phân liệt.
Cảnh Dật Nhiên nhìn Tiểu Lộc như vậy, không khỏi cười khổ trong lòng.
Phỏng chừng toàn thế giới này cũng không tìm ra ai giống hắn yêu người đặc biệt như vậy, hắn cảm thấy, mình giống như đang yêu cả hai người!
Đương nhiên, kỳ thật hắn đối với Tiểu Lộc còn nhỏ không có tình cảm đặc biệt gì, chỉ coi cô là một em gái nhỏ mà thôi.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt này, chung quy hắn sẽ nghĩ đến một Tiểu Lộc khác!
Điều này làm cho Cảnh Dật Nhiên vô cùng bối rối!
Sau này, nếu hắn thật sự có thể trở thành người yêu với Tiểu Lộc như lời đã nói, lỡ xảy ra tình huống hiện tại nên làm cái gì bây giờ?!
Tỷ như, nghĩ tới hôn môi, vạn nhất lúc đang hôn hôn, Tiểu Lộc kia biến mất, đổi thành Tiểu Lộc này, hắn tiếp tục hôn hay là muốn quay trở lại làm “Anh Cảnh!”.
Đối với Tiểu Lộc kia hắn muốn hôn môi, còn Tiểu Lộc tâm trí chỉ có mười bốn tuổi, cho dù gương mặt giống nhau như đúc, hắn cũng không thể thật sự hôn được nha!
Loại tình huống này, rốt cuộc nên tính một người hay là tính hai người?! Cả các cô đều phải duy trì loại trạng thái này sao?
“Anh Cảnh” cảm thấy mình như sắp bị hỏng, sao hắn lại gặp loại đề khó giải quyết như thế này!
Rốt cuộc đời trước hắn tạo bao nhiêu nghiệt, đời này mới gặp trừng phạt biến thái như vậy!
Tiểu Lộc nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt hắn trở nên vặn vẹo biến hình, không khỏi lo lắng nói: “Anh Cảnh, bụng anh bị đau sao? Có muốn em xoa Ϧóþ giúp anh? Chị Thượng Quan nói, khi bụng đau xoa xoa vài cái sẽ rất thoải mái”.
Không phải bụng hắn đau, mà là đầu hắn đau!
“Anh Cảnh, anh ôm em như vậy hình như không được tốt lắm! Chị Thượng Quan nói, nam nữ khác biệt, trừ khi sau này có ông xã, người đàn ông khác không thể ôm em như vậy!”.
Một nha đầu không phải mười bốn tuổi thật, biết cái gì là nam nữ khác biệt?!
Cô gái như Thượng Quan Ngưng, thật sự là âm hiểm giả dối, tẩy não Tiểu Lộc ra sao lại như thế này, hở tí ra là “Chị Thượng Quan nói!”.
“Anh Cảnh, chuyện kia... Anh có cách nào không? Em đói bụng, muốn ăn kẹo que nhân xoài! Anh mua cho em, em để cho anh ôm, em không nói cho chị Thượng Quan, được không?”
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, có lẽ hắn chưa kịp đợi Dương Mộc Yên đến, đã bị Tiểu Lộc tra tấn đến ૮ɦếƭ!
“Không được, em câm miệng!”.
Rốt cuộc Cảnh Dật Nhiên không thể nhịn được nữa, rống giận ra tiếng.
Nhưng mà, Tiểu Lộc một chút cũng không sợ hắn, nhảy xuống khỏi người hắn, khó chịu nói: “Không cho ăn còn muốn ôm em, chị Thượng nói rất đúng, đàn ông các anh đều xấu xa giống như nhau, không chịu trách nhiệm!”.
Cảnh Dật Nhiên vừa uống một hớp cà phê thiếu chút nữa bị làm sặc ૮ɦếƭ!