Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 390

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Thần không để ý đến cổ phần tập đoàn Quý thị, mấy thứ này ở trong tay anh cũng không có tác dụng gì, anh không thiếu tiền, cũng không cần dùng cổ phần để khống chế Quý gia, bởi vì bây giờ Quý Bác đã nương tựa vào anh. Huống chi tình huống kinh doanh của tập đoàn Cảnh Thịnh cũng làm Cảnh Dật Thần bận rộn đủ rồi, anh không muốn phân tâm đi quản lý tập đoàn Quý thị.
Hơn nữa, Quý Bác giao 20% cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh cho anh, anh cũng sẽ không keo kiệt mà trả cổ phần tập đoàn Quý thị cho hắn.
Nửa năm này, Quý gia đã lụi bại đến mức không thể hình dung được, muốn khôi phục như khi đỉnh cao, sợ là cần khoảng thời gian rất dài, chắc chắn vài năm tới không thể đối đầu với Cảnh Thịnh, cho nên bây giờ ở A thị, có thể nói tập đoàn Cảnh Thịnh là vua một cõi.
Cổ phần được lấy lại, bản tuyên bố cũng biến mất cùng với Dương Mộc Yên.
Cảnh Dật Thần cảm thấy, nhất định là Cảnh Dật Nhiên cố ý khi đưa bản tuyên bố cho Dương Mộc Yên, nếu hắn ôm hết vào người mình, phiêu lưu sẽ rất lớn, còn đưa cho Dương Mộc Yên, Cảnh gia vội vàng đi tìm bản tuyên bố sẽ quên mất hắn.
Nhưng mà đối với Cảnh Dật Thần, bản tuyên bố cũng không quan trọng cho lắm, chỉ cần lấy lại cổ phần, tất cả đều sẽ yên ổn.
Cuộc sống của anh dần trở lại quy luật làm việc và nghỉ ngơi như trước, buổi sáng chín giờ đi làm, xử lý chuyện trong tập đoàn, chiều sáu giờ về nhà, có đôi khi công ty không có nhiều việc lắm thì giữa trưa anh sẽ về nhà, ở nhà xử lý chuyện tập đoàn, bởi vì như thế nên anh càng có nhiều thời gian làm bạn với vợ và con.
Trong nhà ngoại trừ hai người làm là chị Lan và chị Phương thì còn có thêm một thím Nguyệt chăm sóc riêng cho Duệ Duệ, thím Nguyệt là do Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm cùng nhau lựa chọn, tính cách ngại ngùng không thích nói nhiều, nhưng mà rất kiên nhẫn và cẩn thận, rất thương yêu trẻ con, chăm sóc cho Cảnh Duệ rất tốt.
Gần đây Triệu Chiêu không thường xuyên đến, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ đều khoẻ mạnh làm bà cũng yên tâm, mấy này nay bà đều ở nhà dạy dỗ đứa con gái Triệu An An không làm người ta bớt lo cho được.
Cuối tuần Cảnh Dật Thần không đi làm, anh mặc quần áo giản dị màu trắng, cả người đều là hơi thở quý tộc.
Anh ôm Cảnh Duệ vào lòng, kêu thím Nguyệt ra ngoài nghỉ ngơi.
Thượng Quan Ngưng đang sắp xếp quần áo cho Cảnh Duệ, còn có vớ tay vớ chân này nọ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Cảnh Dật Thần đang ôm Cảnh Duệ, còn không hề ngại ngùng mà nói chuyện với con, khoé môi cô liền cong lên.
“A Ngưng, chẳng phải hai ngày nữa mới hết ở cữ sao? Mấy thứ này để chị Lan đến dọn là được, em quay về giường nằm đi.”
Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ đi đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, giọng điệu ôn nhu.
Thượng Quan Ngưng khẽ cười: “Em đâu có yếu như vậy, hoạt động một chút mới có lợi cho thân thể, không thể nằm mãi được, em nằm đến nỗi sắp bệnh luôn rồi!”
Cảnh Dật Thần không có kiên trì, bởi vì Thượng Quan Ngưng không phải là người cậy mạnh, hơn nữa đúng là cô nên xuống giường đi lại một chút, chỉ cần đừng quá mệt nhọc thì sẽ không ảnh hưởng đến thân thể.
Một tháng này, Thượng Quan Ngưng dưỡng béo lên vài cân, ngay cả cằm cũng mượt mà không ít, nhưng mà như thế lại càng đẹp hơn, bởi vì trước kia cô quá gầy.
Làn da cô trắng hồng trong suốt như ngọc, trình độ mềm mịn có thể so với Cảnh Duệ, hơn nữa bởi vì có sữa cho nên bộ иgự¢ còn đầy đặn hơn trước rất nhiều, lại bởi vì phải cho con 乃ú sữa mọi lúc mọi nơi cho nên cô không mặc áo иgự¢, bộ иgự¢ đẫy đà cao ngất như ẩn như hiện dưới lớp áo, Cảnh Dật Thần nhìn đến nỗi miệng khô lưỡi khô.
Cảnh Dật Thần thả con trở lại nôi để bé tự chơi, sau đó duỗi tay ra ôm vợ vào lòng.
Thượng Quan Ngưng không biết vì sao anh lại như thế cho nên hơi sửng sốt, nhưng sau đó liền thấy Cảnh Dật Thần nhìn chăm chú vào mình, cô nở nụ cười tươi rói, hôn lên mặt Cảnh Dật Thần một cái.
Cảnh Dật Thần lập tức buộc chặt hai tay, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng, thấp giọng nói: “Khi nào thì có thể?”
Thượng Quan Ngưng biết anh đang hỏi cái gì, hai má lập tức đỏ bừng, trừng anh một cái rồi đùa giỡn: “Ít nhất nửa năm.”
Cảnh Dật Thần nhìn thấy hai mắt cô sáng rực liền biết cô đang chọc mình, anh cũng làm bộ như không biết, hỏi đầy vẻ nghi ngờ: “A, sao anh nghe Mộc Thanh nói, một tháng là có thể?”
Thượng Quan Ngưng lập tức bị lừa, vừa thẹn vừa giận nhéo phần thịt bên hông Cảnh Dật Thần: “Chuyện này mà anh cũng dám hỏi Mộc Thanh? Cho dù Mộc Thanh là bác sĩ cũng không được! Còn nữa, chắc chắn là không phải một tháng, ít nhất cũng phải hai ba tháng, anh ít lừa em đi!”
Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô rất thú vị, lập tức bật cười cưng chiều niết cánh mũi xinh xắn của cô: “Đứa ngốc, chuyện này mà anh còn cần phải hỏi Mộc Thanh sao? Chọc em thôi, dễ lừa như vậy, không tiến bộ chút nào! Đã làm mẹ người ta rồi mà còn thẹn thùng như vậy, đã hai tháng rồi anh không làm với em, em có nhớ anh không?”
Câu cuối cùng được nói với giọng điệu cực kỳ ngả ngớn.
Gương mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng lập tức ửng hồng, người này, càng ngày càng không biết xấu hổ!
Cô không nói lời nào, vùi mặt vào vai anh cắn một cái, lập tức nghe được tiếng hút khí, Thượng Quan Ngưng đắc ý nở nụ cười, vì phòng ngừa Cảnh Dật Thần trả thù, cô lập tức chạy đến bên cạnh Cảnh Duệ, vội vàng ôm đứa con đang ăn ngón tay vào lòng.
“Em có νũ кнí bí mật, xem anh có thể làm gì em!”
Cảnh Duệ đang nút ngón tay vui vẻ thì đột nhiên bị mẹ ôm lấy, bé lập tức cười với người mình thân thiết nhất, lộ ra phần lợi hồng hào đáng yêu.
Thượng Quan Ngưng cũng cười: “Nhìn đi, con cũng về phe em, sau này con sẽ giúp em bắt nạt anh!”
Cảnh Dật Thần lắc đầu, bước về phía trước ôm cả con lẫn vợ, làm Thượng Quan Ngưng kêu lên một tiếng.
“Được, hai người muốn bắt nạt anh thế nào cũng được, chẳn phải đời này của anh là để cho em và con bắt nạt sao!”
Cảnh Dật Thần ôm con và vợ lên giường, sau đó lại ôm Cảnh Duệ trong lòng Thượng Quan Ngưng thả lại vào nôi, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt đề phòng của cô, hắn cười bất đắc dĩ.
“Em nghĩ anh keo kiệt vậy sao? Bị chó con cắn một cái, anh sẽ cắn ngược lại hả?”
Thượng Quan Ngưng vừa mới bình tĩnh thì nghe Cảnh Dật Thần nói tiếp: “Em quá coi thường chồng em rồi, anh phải cắn lại hai cái mới được!”
Anh nói xong liền nhào tới Thượng Quan Ngưng.
Lúc bắt đầu, Thượng Quan Ngưng không ngừng né tránh, sau đó lại không né nữa, chủ động đáp lại Cảnh Dật Thần, làm suýt nữa thì Cảnh Dật Thần không khống chế được.
Nhưng Cảnh Dật Thần biết bây giờ chưa thích hợp, Thượng Quan Ngưng sinh con chưa được một tháng, thật sự không thể ᴆụng vào, không tốt cho cơ thể cô.
Anh cắn nhẹ lên môi Thượng Quan Ngưng, giọng nói trầm thấp: “Sau này không sinh nữa, anh sẽ bắt em trả hết nợ và lãi.”
Thượng Quan Ngưng lập tức xì cười: “Không, em muốn sinh thêm mấy đứa nữa, như vậy anh sẽ không có cách nào quậy phá!”
“À, thì ra em nguyện ý sinh con cho anh như thế, vậy thì anh đành phải đồng ý với em, sinh thêm mấy đứa, dù sao thì anh cũng nuôi được!”
Thượng Quan Ngưng ngây ngốc, hình như Cảnh Dật Thần vừa mới hãm hại cô thì phải!
Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền từ nơi Tiểu Lộc biết được, cổ phần và tài sản của hắn tất cả đều bị Cảnh Dật Thần lấy đi rồi.
Trong lòng hắn đau đến chảy máu!
Hắn cực cực khổ khổ nhiều năm tích góp nhiều tài sản như vậy, tốn sức lấy được cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh cùng tập đoàn Quý thị, thế nhưng lại để Cảnh Dật Thần được lợi!
Hắn không cam lòng!
Hắn phí hết sức lực, không chỉ không được một thứ gì, hơn nữa còn suýt mất mạng!
Hiện tại càng không thể dùng thân phận của mình để tồn tại, hắn một phân tiền cũng không có, ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp, phí chữa bệnh mỗi ngày đều dựa vào Tiểu Lộc!
Hắn cảm thấy không có ai so với hắn càng uất ức và vô dụng hơn!
Tiểu Lộc cũng sẽ không có phương pháp kiếm tiền nào khác, cô chỉ biết Gi*t người, tiền của cô đều do dùng mạng sống đổi lấy, Cảnh Dật Nhiên làm sao có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của cô!
Hơn nữa, Tiểu Lộc cũng không có khả năng mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ Gi*t người, cô là sát thủ đứng thứ hai toàn cầu, nhờ cô ra tay, cần phải trả giá rất cao, không phải tất cả mọi người đều có thể mời cô, có thể mời cô hoặc nhất định phải mời cô, đều là những nhiệm vụ cực kì nguy hiểm.
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy mình không phải là người tốt gì, nhưng cũng không nghĩ để Tiểu Lộc tiếp tục con đường làm sát thủ này.
Hắn muốn chính mình kiếm tiền, nuôi Tiểu Lộc.
Hắn muốn lấy lại tất cả đồ vật của mình từ tay Cảnh Dật Thần!
Đêm đã rất sâu, trong không khí tràn ngập hơi thở máu tanh, loại hơi thở này khiến lòng người lo lắng, khiến cho Cảnh Dật Nhiên đang ngủ cũng tỉnh lại.
Theo ánh trăng, hắn nhìn thấy Tiểu Lộc thân trên trần trụi tự mình băng bó.
Đây là lần thứ hai Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Tiểu Lộc không mặc gì, nhưng mà giờ phút này trong lòng hắn không có Dụς ∀ọηg, chỉ có đau lòng khó an.
Hắn đứng dậy, đi đến trước người Tiểu Lộc, lấy băng gạc trong tay cô, thấp giọng nói: “Để tôi.”
Tiểu Lộc hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó liền thả lỏng, để Cảnh Dật Nhiên băng bó cho mình.
Cô bị thương ở chỗ xường sườn, mặc nội y không tiện băng bó, cho nên liền dứt khoát cởi hết áo ra, cô không nghĩ Cảnh Dật Nhiên sẽ tỉnh lại.
Tiểu Lộc nhìn cơ thể của đàn ông và phụ nữ đã quá quen, cũng không có cảm thấy mình không mặc áo thì có gì nên xấu hổ, nhưng trong quá trình Cảnh Dật Nhiên băng bó cho cô, khó tránh khỏi sẽ có da thịt tiếp xúc, tay Cảnh Dật Nhiên không cẩn thận ᴆụng phải bộ иgự¢ mềm mại của cô.
Cảm giác khác thường trong nháy mắt bao phủ người chưa trải qua sự đời như Tiểu Lộc.
Cô hít sâu vài lần mới khống chế được mình không bẻ gãy tay Cảnh Dật Nhiên!
Cảnh Dật Nhiên thuần thục băng bó miệng vết thương cho Tiểu Lộc, sau đó cau mày đứng dậy lấy khăn trải giường bao bọc cả người cô: “Em cuồng ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ sao? Nam nữ khác biệt em có biết hay không, về sau không được ở trước mặt đàn ông tùy tiện ૮ởเ φµầɳ áo! Con gái nên có sự rụt rè của con gái, em làm sao ở trước mặt tôi không mặc gì cũng không đỏ mặt!”
“Tôi đã từng trải qua thời gian sáu năm huấn luyện ở tổ chức sát thủ, không có phân biệt giới tính, nam hay nữ đều giống nhau, tất cả mọi người đều sẽ ૮ởเ φµầɳ áo đánh nhau, nếu rụt rè đỏ mặt, khẳng định là người ૮ɦếƭ sớm nhất. Tôi nằm trong top mười người còn lại sống sót trong mấy ngàn người, đã sớm quên mất cái gì gọi là nam nữ khác biệt.”
Giọng của Tiểu Lộc hờ hững, vẻ mặt dưới ánh trăng cũng cực kì bình tĩnh, dường như đang nói việc của người khác.
Cảnh Dật Nhiên hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cảm giác được sự đau lòng không thể kiềm chế.
Hắn có chút dịu dàng ôm Tiểu Lộc vào trong иgự¢, ngửi mùi kẹo ngọt ngào trong veo trên người cô, thấp giọng nói nói: “Em đã đi đâu? Tôi không phải không cho em nhận nhiệm vụ sao?”
“Tôi không có nhận nhiệm vụ.”
Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên ôm lấy, đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, cô theo bản năng đem đầu dựa vào иgự¢ hắn.
Cô có chút chút kỳ quái tại sao mình lại không bài xích việc Cảnh Dật Nhiên ôm cô.
Phải biết rằng, gần như mỗi một sát thủ đều không thích bị người khác ᴆụng chạm, càng không thích hành động ôm thân mật như vậy, bởi vì rất có khả năng sẽ mất mạng.
Nhiều năm nay chịu qua huấn luyện cùng với dùng máu để trả giá Tiểu Lộc đã trở nên không muốn cùng người khác có tiếp xúc cơ thể, không phải tất cả sát thủ đều dùng súng, có sát thủ am hiểu dùng độc, chỉ cần vừa tiếp xúc rất nhanh liền trúng độc tử vong.
Tiểu Lộc am hiểu nhất là ám sát, am hiểu dùng súng, nhưng cô cũng am hiểu dùng độc, có đôi khi làm nhiệm vụ không thể dùng súng, cô liền lựa chọn dùng độc.
Mấy năm trước, hễ là những người tiếp xúc thân mật với cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là Gi*t ૮ɦếƭ họ —— đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện sau sáu năm huấn luyện.
Mấy năm nay bởi vì ở Cảnh gia thời gian rất lâu, cuộc sống như người thường, gần như đã không nhận thêm nhiệm vụ, cho nên mới dần dần mất loại phản xạ có điều kiện này.
Nhưng sâu trong nội tâm của cô vẫn không thích người khác chạm vào cô, đương nhiên, bị chạm vào cô cũng chỉ có chút không thoải mái mà thôi, sẽ không động một chút liền muốn Gi*t người.
Cô rõ ràng biết Cảnh Dật Nhiên không phải người tốt, rõ ràng đã bị hắn lợi dụng một lần, lại cầm lòng không được dỡ xuống phòng bị với hắn.
Cảnh Dật Nhiên nhận thấy được Tiểu Lộc chủ động đem đầu dựa vào người hắn, trong lòng hơi ấm áp.
Có lẽ, chỉ có cô gái lạnh lùng lại đơn thuần không có tâm cơ mới có thể không hề cố kỵ tới gần hắn như vậy!
“Em không cần tiếp tục nhận nhiệm vụ sẽ bị thương?”
Miệng vết thương của Tiểu Lộc rất sâu, có thể làm cô bị thương, khẳng định thân thủ cũng rất lợi hại, trừ bỏ do đi ám sát mục tiêu mà bị thương, còn có thể có nguyên nhân gì làm cô bị thương.
“Tôi bị kẻ thù trước kia đuổi Gi*t, tối nay giao đấu với sát thủ do hắn ta thuê, người của đối phương quá nhiều, cho nên nên có chút khó khăn.”
Cảnh Dật Nhiên mày gắt gao nhíu lại: “Em có kẻ thù?”
Tiểu Lộc nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng.”
“Tại sao trước kia kẻ thù của em không tìm tới gây phiền toái, do hiện giờ đang ở Mỹ sao?” Trong lòng Cảnh Dật Nhiên có dự cảm không tốt, giọng nói cũng nặng nề hơn một chút.
“Bọn họ trước kia không dám tìm tới tôi gây phiền toái, là bởi vì có Cảnh Trung Tu che chở tôi. Tôi đã nói với anh, tôi thiếu ông ấy một ân huệ rất lớn, ân huệ đó là ông ấy đã bảo vệ tôi.”
“Không có sự bảo vệ của ông ấy, sát thủ muốn rời khỏi tổ chức không dễ dàng như vậy, sở dĩ hiện tại tôi có thể tự do, cũng do Cảnh Trung Tu giúp tôi trả tiền chuộc rất cao, hơn nữa còn dùng danh dự của Cảnh gia để đảm bảo, tôi sẽ không gây bất lợi cho tổ chức sát thủ. Ngay cả những kẻ thủ của tôi, ông ấy cũng ra giá rất cao đạt thành hiệp nghị, chỉ cần tôi không rời khỏi Cảnh gia, đối phương sẽ không ra tay với tôi, rời khỏi thành phố A, rời khỏi Cảnh gia, đối phương có thể ra tay với tôi.”
“Cái gì?!” Cảnh Dật Nhiên khi*p sợ tột đỉnh!
Tại sao lại như vậy! Trước nay hắn không hề biết những việc này!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tiểu Lộc rời khỏi Cảnh gia, lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy!
Vậy chẳng phải nói, Tiểu Lộc vì hắn, ngay cả mạng mình cũng từ bỏ!
Về sau phải chịu kẻ thù đuổi Gi*t, cho tới khi ૮ɦếƭ mới thôi!
Hắn đã làm hại Tiểu Lộc phải trốn đông trốn tây, chân chính khắp nơi đều là chỗ ૮ɦếƭ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc