Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 386

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Nhiên nao nao, ngay sau đó liền nói: “Về sau không cần cô cứu tôi, tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy.”
“Vậy là tốt rồi, hy vọng anh sau khi ૮ɦếƭ một lần có thể trở nên thông minh hơn một chút, không nên trêu chọc ngươi căn bản không thể trêu chọc. hiện tại kẻ địch lớn nhất chính là viên đạn ở trong đầu anh. Nó sẽ luôn áp bách thần kinh của anh, đương nhiên sẽ đau, nhưng chủ yếu chính là sau một thời gian anh có thể sẽ biến thành một người thực vật.”
Cảnh Dật Nhiên hoảng sợ: “Người thực vật?!”
“Cho nên, anh cần phải tìm biện pháp kiếm tiền, hơn nữa là rất nhiều tiền, tôi biết một ông bác sĩ giải phẫu, ông ấy,đã từng lấy đạn ở não, bà người kia giờ đã ૮ɦếƭ hai, ông ấy giải phẫn có xác xuất thành công rất cao."
Ba người mà ૮ɦếƭ hai người?! Nói cách khác chỉ có ba phần nắm chắc là hắn có thể sống sót! Việc này cũng cần có xác xuất thành công rất cao?!
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, Tiểu Lộc ngữ khí nhẹ nhàng như vậy, hoá ra là vì người có viên đạn trong đầu không phải là cô.
“Tôi nhớ rõ, Mộc Thanh làm giải phẫu xác xuất thành công 90% trở lên, cô tìm cái loại bác sĩ gì, đáng tin cậy sao?”
Tuy rằng Cảnh Dật Nhiên không vừa mắt Mộc Thanh, nhưng y thuật của cậu ta là không thể nghi ngờ, về điểm này thì Cảnh Dật Nhiên là người rõ ràng nhất. Y thuật không chỉ có kinh nghiệm là đủ, hơn nữa còn cần đến sự thiên phú, Mộc Thanh tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thiên phú cực cao, hơn nữa từ lúc rất nhỏ đã đi theo Mộc Vấn Sinh học tập, kinh nghiệm mà bác sĩ bình thường không thể bì nổi.
Tiểu Lộc nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Được, ghét bỏ bác sĩ tôi tìm không đáng tin cậy, vậy anh có thể đi tìm Mộc Thanh lấy cho anh viên đạn. Anh cầm tù Triệu An An nửa năm, ta đoán, khi cậu ta lấy viên đạn ra khỏi đầu anh thì sẽ thuận tiện hủy toàn bộ đầu óc anh ra."
Cảnh Dật Nhiên chỉ cần ngẫm lại, liền cảm thấy cái trường hợp kia sẽ rất đáng sợ.
Chuyện này Mộc Thanh tuyệt đối có thể làm được!
Nhưng Cảnh Dật Nhiên cũng không muốn tìm Mộc Thanh làm phẫu thuật, hắn chỉ là lấy Mộc Thanh làm ví dụ mà thôi.
Mộc Thanh mang một bụng ý nghĩ xấu, hạ thân hắn còn không phải là do bị Mộc Thanh cầm ngân châm châm vài cái,sao, kết quả một năm đều không có biện pháp làm chuyện âи áι!
Cũng may hắn hiện tại đã khôi phục, nếu không hắn chỉ sợ mình lại phải đi tìm Mộc Thanh một chuyến!
Cảnh Dật Nhiên nhớ tới cây châm dài của Mộc Thanh, cả người hắn liền rùng mình một cái, lông tơ đều dựng thẳng lên.
“Tôi khẳng định sẽ không đi tìm Mộc Thanh lấy viên đạn!” giọng nói Cảnh Dật Nhiên vô cùng kiên định, rất nhanh rồi lại suy sụp nói: “Nhưng là chỉ nắm chắc ba phần? Thà rằng để im viên đạn để chờ biến thành kẻ thực vậy, nói không chừng còn có thể sống thêm hai năm!”
Tiểu Lộc tức giận trừng mắt với: “Anh cho rằng không giải phẫu là tốt?! Mộc Thanh giải phẫu tan máu bầm thì đương nhiên xác xuất thành công cao! Còn anh đây là viên đạn, không phải u, càng không phải máu đông, xác xuất thành công đương nhiên thấp! Đây là bác sĩ tôi lựa chọn tử tế, anh có thể lựa chọn không phẫu thuật mà chờ biến thành người thực vật!”
“Chuyện này không có khả năng, viên đạn khẳng định còn dễ lấy hơn u! U đều sẽ mọc toàn bộ đầu nên phải tróc, muốn loại bỏ hoàn toàn phần u là rất khó khăn! Viên đạn lớn hơn một chút nhưng chỉ cần lấy ra là được, không cần tróc!”
Cảnh Dật Nhiên không tin, theo hắn biết, giải phẫu não bộ là sự học khó khăn lớn nhất của giải phẫu, bởi vì kết cấu đại não phức tạp, không cẩn thận sẽ khả năng làm cho não bộ tê liệt héo rút, cho nên người phẫu thuật phải có kinh nghiệm phong phú!l
“Anh còn hiểu cả y thuật?” Tiểu Lộc hơi hơi có chút kinh ngạc, lúc sau liền khinh thường nói: “Anh lý luận suông cũng tương đối lợi hại, có bản lĩnh thì chính tự lấy đi! Nói đơn giản là như vậy, giống như tôi sẽ làm phẫu thuật giống nhau là được!”
Cảnh Dật Nhiên trong tức khắc liền không biết nói gì.
Hắn quả thật chỉ là lý luận suông mà thôi, nhưng việc này có quan hệ đến tính mạng của bản thân nên sao có thể dễ dàng đem tính mạng giao cho một người bác sĩ mà hắn không rin tưởng.
“Được, chuyện này về sau lại nói, dù sao xem tình hìnhbtrước mắt đã, trong chốc lât tôi không thể biến thành người thực vật luôn được, trước hết nghĩ biện pháp kiếm tiền đi.”
Trong một đêm liền biến thành một kẻ nghèo hèn, Cảnh Dật Nhiên tức giận vò đầu, nhưng lại nghĩ đến việc đầu của chính mình hiện tại không được chạm vào, lại lập tức thu hồi tay, gắt gao nắm chặt tay.
Không có tiền, một bước khó đi!
Hắn không thể để một người phụ nữ nhue Tiểu Lộc nuôi hắn, loại việc này hắn căn bản không thể tiếp thu.
Huống chi, hắn đã biết Tiểu Lộc quả thật là một sát thủ, nói cách khác, cô ấy là Gi*t người mà sống!
Sát thủ có thể có rất nhiều tiền, nhưng là tương đương với số tiền cao là mức độ nguy hiểm cực cao.
Từ đáy lòng hắn không nghĩ sẽ để Tiểu Lộc phải đi mạo hiểm.
Hiện tại loại tình hình này, hắn và Tiểu Lộc có chút cảm giác sống nương tựa vào nhau, nếu Tiểu Lộc xảy ra chuyện, trên thế giới này cũng còn lại một mình hắn.
Loại cảm giác lẻ loi này quá đáng sợ, Cảnh Dật Nhiên theo bản năng bài xích.
Huống chi, hắn đã nợ Tiểu Lộc rất nhiều, không thể lại nợ tiếp.
"Việc kiếm tiền giao cho tôi, cô không cần lại phải đi Gi*t người.”
“Như thế nào, chê tiền tôi kiếm không sạch sẽ? Vẫn là cảm thấy tôi quá lãnh khốc đáng sợ?” Tiểu Lộc thanh âm có chút lãnh, có,chủ không giống cô vừa rồi.
Cảnh Dật Nhiên đầu đau muốn nứt ra, căn bản là không có phát hiện sự khác thường của cô, nhưng hắn lập tức phản bác nói: “Cô đầu óc nước vào?! Tôi chề tiền cô kiếm không sạch sẽ bao giờ? Cô lãnh khốc dính đầy máu đâu phải chỉ mình tôi biết, lần sau đừng nói loại thương cảm này nữa, tôi nghe rất phiền lòng!”
Tiểu Lộc bị hắn tức giận nói như vậy thì có hơi nghẹn lời một chút, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, chung quy là không có nói nữa, chỉ là trên mặt cô sự lạnh lẽo đã thong thả tiêu tán.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Cảnh Dật Nhiên biết Tiểu Lộc đến nay, ngay từ lần đầu tiên khí thế của hắn và ngôn ngữ hắn đã không áp đảo được cô.
Giờ hóa ra mới biết Tiểu Lộc có bộ dáng như này?
Xem ra về sau hắn phải biểu hiện hung hãn thêm một chút mới được!
"Cô về sau liền ở nhà là được, không được đi làm mấy công việc bỏ mạng như vậy! Bị người trong toàn cầu truy nã thú vị lắm sao?! Tôi có thể phát hiện được thân phận của cô thì người khác cũng có thể phát hiện!”
“Anh quá coi thường tôi.” khuôn mặt non nớt của Tiểu Lộc có sự tự tin, “Tôi không nghĩ sẽ để cho người khác phát hiện ra, nếu có ai phát hiện thì tôi sẽ không để cho người đó làm lộ ra.Trước mắt người biết thân phận tôi chỉ có ba người.”
Cảnh Dật Nhiên là người biết thứ ba, căn bản chỉ có Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần biết, hiện tại chỉ thêm hắn thôi.
“Cô tín nhiệm tôi như vậy?” Cảnh Dật Nhiên hơi hơi có chút kích động.
“Không, tôi không tín nhiệm anh.”
Tiểu Lộc nói một câu, liền đem sự kích động của Cảnh Dật Nhiên san bằng.
“Vậy vì sao cô để tôi biết thân phận của cô? Không sợ tôi quay đầu bán đứng cô? Hiện tại giá trị con người đến vài triệu, chỉ cần cung cấp cho FBI nước Mĩ một chút manh mối, tôi có thể được một khoản tiền rất lớn!”.
“Ồ, anh nhất định được nhận một số tiền rất lớn, nhưng số tiền này nhất định một phân tiền anh cũng không xài được”.
Vẻ mặt Tiểu Lộc không thay đổi, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới: “Bởi vì, tôi nhất định đánh gục anh ngay lúc anh lấy tiền kia! Tôi chịu huấn luyện nghiêm khắc nhất, là sát thủ giỏi nhất ưu tú nhất trên thế giới, Gi*t loại bao cỏ như anh, dễ như trở bàn tay!”.
Tuy sự thật quả là như thế, nhưng cũng không cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy đi?
Cảnh Dật Nhiên tự mình hiểu lấy, đương nhiên hắn không phải là đối thủ của Tiểu Lộc, hắn cũng không có khả năng đi tố giác Tiểu Lộc.
“Cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, tuy nhân phẩm tôi không được tốt lắm, thủ đoạn cũng rất ti bỉ, nhưng cũng là người biết ân báo đáp, nếu cô ૮ɦếƭ tôi không hề được chút lợi ích nào, cho nên tôi chẳng những không bán đứng cô, hơn nữa còn bảo vệ cô”.
Tiểu Lộc không chút dao động vì lời nói của Cảnh Dật Nhiên.
Trên thế giới này, thứ có thể đả động lòng người nhất, đó là lời hứa của người đàn ông, mà thứ không đáng tin cậy nhất, cũng là lời hứa của người đàn ông.
Cho nên cô không cố ý giấu giếm thân phận của mình trước mặt Cảnh Dật Nhiên, thật ra bởi vì cô không để Cảnh Dật Nhiên vào mắt, mà không chỉ vì xuất phát từ tín nhiệm hoặc cảm tình của hắn.
“Vậy cô nói thân phận cho cha con Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần, bởi vì tin bọn họ?”. Cảnh Dật Nhiên có chút không phục, hắn cảm thấy, chính mình còn đáng tin cậy hơn cả bọn họ!
“Đương nhiên không phải!”. Tiểu Lộc thản nhiên phủ nhận, “Vì lúc tôi trở thành sát thủ, có liên quan rất nhiều với Cảnh Trung Tu, cho nên tôi mới ở lại Cảnh gia, tôi nợ ông ấy một nhân tình rất lớn”.
Cảnh Dật Nhiên ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là Cảnh Trung Tu huấn luyện cô trở thành sát thủ? Vậy sao cô lại nợ khác ân tình? Chẳng lẽ cô thích làm sát thủ sao?”.
“Lý do tôi trở thành sát thủ không có liên quan gì tới Cảnh Trung Tu, tôi nợ ông ấy trên phương diện nhân tình khác, sát thủ là tôi tự mình xin vào, không liên quan gì tới người khác hết, cho tới bây giờ tôi cũng không hề hối hận khi lựa chọn con đường này”.
Chỉ có Gi*t người, tài năng mới làm cho cô trở nên bình thường!
Chỉ có máu tươi, tài năng mới làm cho cô bảo trì lý trí!
Cô vẫn luôn đang trốn tránh cho qua, luôn không dám đối mặt chính mình, chỉ có không ngừng Gi*t chóc, tài năng làm cho linh hồn của cô được an ủi!
Máu hơi thở, có thể cung cấp lực lượng cho cô, có thể làm cô thanh tỉnh, nếu không có máu kích thích, cô sẽ trở lại đứa nhỏ ngây thơ mười bốn tuổi kia!
Trong lúc cô Gi*t chóc mới tìm được chính mình, cô đối với súng ống có trực giác vô cùng nhạy bén!
Khoảng thời gian ở trong tổ chức sát thủ nhận huấn luyện, cô vẫn luôn ở trong trạng thái bình thường, chưa có lần nào bị Tiểu Lộc kia áp chế.
Sát thủ, là chức nghiệp hợp với cô nhất!
Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt trông rất thong dong nhưng cũng cực kỳ chấp nhất, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ, cuộc sống của hắn rất hạnh phúc
Hắn không biết Tiểu Lộc đã trải qua những gì, mới trở nên thích Gi*t chóc như vậy, thậm chí làm cho cô bị nhân cách phân liệt.
Rất rõ ràng, cô không có người nhà.
Nếu lời đồn đãi là thật, như vậy, cha mẹ Tiểu Lộc là do chính tay cô Gi*t ૮ɦếƭ!
Cảnh Dật Nhiên hiểu Tiểu Lộc, tuy cô là một sát thủ, nhưng bình thường tuyệt đối cô sẽ không dễ dàng Gi*t người, cô chỉ Gi*t mục tiêu của mình mà thôi, cho dù có những người khác cho dù làm rất nhiều việc ác, cô cũng không thèm quan tâm.
Cảnh Dật Nhiên âm thầm cảm thấy, cho nên Tiểu Lộc mới bị nhân cách phân liệt, cho nên mới đi lên con đường sát thủ, chỉ sợ việc cha mẹ cô ૮ɦếƭ có liên quan rất lớn với cô.
Nhưng loại chuyện này, là bí mật lớn nhất của Tiểu Lộc, Cảnh Dật Nhiên không nhắc đến.
Hắn chỉ nhẹ giọng hỏi cô: “Cô tên gì?”.
Tiểu Lộc không nhìn hắn, mà ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời: “À, với, tên tôi gọi là gì sao? Thời gian lâu lắm, tôi không nhớ rõ nữa. Kêu Tiểu Lộc cũng được, Thượng Quan Tiểu Lộc cũng không sai, ít nhất tên này rất sáng và rất đẹp, thích hợp với cô ấy”.
Cảnh Dật nhiên biết, Tiểu Lộc nói “hích hợp với cô ấy”, ý chỉ Tiểu Lộc khác trong thân thể cô.
Hắn không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút đau đớn.
Hắn luôn cảm thấy thế giới không công bằng với, xuất thân của hắn hắn không thể lựa chọn, vì sao hắn vừa sinh ra đã bị người khác ghét?"
Nếu có thể, hắn tình nguyện không sinh ra trên đời này!
Hắn ở Cảnh gia có vẻ là người dư thừa nhất!
Cảnh gia đã có Cảnh Dật Thần vĩ đại như vậy, vì sao còn sinh ra hắn!
Rất nhiều lúc, Cảnh Dật Nhiên hận Mạc Lan, bởi vì nếu không phải do bà, hắn sẽ không sinh ra, sẽ không vĩnh viễn bị Cảnh Dật Thần đè ép, làm việc gì cùng không thể so với anh, càng không có được chút xíu tình thương nào của Cảnh Trung Tu!
Những đồ vật của Cảnh gia đều là của Cảnh Dật Thần, hắn không thể có chút tài sản và vinh quang nào trong đó!
Ở Cảnh gia, địa vị của hắn kém rất xa Cảnh Dật Thần, tất cả mọi người đều kêu Cảnh Dật Thần là “Thiếu gia”, chỉ những lúc không thể phân biệt gọi ai trong hai người, mới bất đắc dĩ xưng hô anh là “Đại thiếu gia”, thật giống như, trong nhà không có Nhị thiếu gia hắn vậy.
Cảnh Dật Nhiên nghĩ đến, hoàn cảnh của bản thân đã đủ bi kịch, hắn cảm thấy mình bị rất nhiều oan ức.
Không ngờ, so sánh với cô gái như Tiểu Lộc, hiển nhiên hắn hạnh phúc hơn nhiều!
Hắn tin rằng, nhất định Tiểu Lộc nhớ rõ tên của cô, chỉ là cô không muốn nói ra khỏi miệng mà thôi.
Danh tính thật sự của cô, đại biểu cho thống khổ trước kia cô từng chải qua, hẳn là cô không muốn nhớ đoạn thời gian cô từng trải qua.
Hắn và Tiểu Lộc đều là người không được may mắn, có lẽ vì hắn trông thật thảm thương, Tiểu Lộc mới động lòng trắc ẩn với hắn.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thoáng qua bịch nước biển sắp hết, bỗng nhiên rút kim tiêm cắm trên mu bàn tay mình ra, đứng dậy xuống giường, bước chân có chút loạng choạng đến bên người Tiểu Lộc, ôm cô vào trong иgự¢.
Cả người Tiểu Lộc cứng đờ, theo bản năng choàng qua vai Cảnh Dật Nhiên muốn quật ngã hắn.
Cảnh Dật Nhiên lại ôm cô thật chặt, gầm nhẹ nói: “Đừng nhúc nhích! Tôi ôm cô trong chốc lát, không chiếm tiện nghi của cô đâu, chỉ là muốn an ủi an ủi cô, đến lúc tôi khổ sở, cô cũng phải ôm tôi một cái, có biết chưa?”.
Tiểu Lộc không nói gì, nhưng cũng không cử động nữa.
Cô rất không quen với cái ôm này, thân thể vẫn luôn cứng ngắc.
Cảnh Dật Nhiên bất đắc dĩ giáo dục cô: “Cô phải thả lỏng, gồng người lên làm cái gì? Sợ tôi ăn cô hay sao vậy? Đầu dựa vào trên người tôi đi, sức nặng cả người đều dựa hết lên người tôi, cánh tay phải thả lỏng, tay cô nắm chặt như vậy làm gì, muốn đánh người sao? Vươn tay ra, ôm thắt lưng của tôi…”
Rốt cuộc Tiểu Lộc cũng chịu không nổi, dùng một tay đẩy Cảnh Dật Nhiên ra.
Sức lực cô quá lớn, Cảnh Dật Nhiên đang lúc suy yếu, sau khi bị đẩy ra, Cành Dật Nhiên liền lui về sau té xuống đất.
Tiểu Lộc sợ hắn ngã thật mới vất vả ôm đầu hắn giúp hắn ổn định, lập tức giơ tay kéo hắn về phía mình.
Rồi sau đó, hai người liền ôm nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc