Gió nhẹ ấm áp, thổi bay rèm che trắng noãn, làm nó giống như tinh linh đang khiêu vũ, lại giống tiên tử uyển chuyển cả người.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chói mắt mà ấp áp, đánh thức linh hồn đang say ngủ.
Ý thức hắn có hơi hỗn loạn, trí nhớ vụn vặt, trong lúc nhất thời, hắn không nhớ được mình là ai.
Hắn mơ hồ cảm thấy được, mình đã ngủ say rất lâu rồi, nhưng mà lại không thể tỉnh lại, luôn bị ác mộng cuốn lấy.
Trong ác mộng kia, có mưa to gió dữ, có tiếng sấm vang dội, có một gương mặt xinh như 乃úp bê, có một viên đạn bắn vào ấn đường hắn.
Trí nhớ nứt ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn cả người làm hắn chìm vào mê mang.
Mùi kẹo quen thuộc bay đến bên người, có tiếng nói ôn nhu và tiếng thở dài nhè nhẹ bên tai hắn.
Là ai?
Vì sao hắn lại không nhớ?
Hắn cảm thấy mùi kẹo bên cạnh đang cách xa mình, hắn liều mạng muốn bắt lấy, dưới đáy lòng hắn hò hét: Đừng đi, không cần đi! Ở lại, giúp tôi!
Nhưng mà hình như hơi thở quen thuộc kia không nghe thấy lời kêu gọi từ sâu trong lòng hắn, cô ấy, cuối cùng cũng rời đi.
Xung quanh lại chìm vào lạnh lẽo và cô độc, ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn, nhưng cũng không làm hắn cảm thấy chút ấm áp nào.
Hắn bình tĩnh trở lại.
Mỗi khi nháy mắt, trí nhớ sẽ giống như thuỷ triều tràn tới, hình ảnh vụn vặn nối tiếp nhau, làm hắn nhớ được kiếp này thế nào.
Giữa ấn đường vẫn còn đau đớn, nhưng không thể ngăn cản việc hắn tỉnh dậy.
So với việc quên mất chính mình, quên mất mọi người thì chút đau đớn ấy có đáng gì.
Cảnh Dật Nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời chói loá làm hắn nhắm mắt lại theo bản năng.
Hắn vươn tay, che khuất hai mắt mình, sau đó lại chậm rãi mở ra.
Không khí mát mẻ tiến vào phổi hắn, làm cho hắn cảm nhận được vui vẻ khi còn sống.
Hắn còn sống?
Hắn còn sống!
Hắn chưa ૮ɦếƭ!
Cảnh Dật Nhiên thử đứng dậy, động tác thong thả mà cứng ngắc, có thể thấy được, hắn hôn mê đã lâu.
Trên người mềm nhũn không có khí lức, nhưng mà trong bụng lại không có cảm giác đói khát, có lẽ là vì hắn không ăn này nọ quá lâu, đã quên mất cảm giác đói khát luôn rồi.
Khoảnh khắc viên đạn bắn vào ấn đường hắn, hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Hắn bị Cảnh Dật Thần Gi*t!
Tuy hắn không biết vì sao mình lại còn sống, nhưng mà Cảnh Dật Nhiên trước kia, đã bị Gi*t ૮ɦếƭ!
Giữa ấn đường truyền đến cảm giác đau đớn, làm Cảnh Dật Nhiên không thể không tự hỏi.
Hắn thả lỏng toàn thân, đánh giá bốn phía trong phòng và bên ngoài cửa sổ.
Căn phòng đơn giản sạch sẽ, vách tường màu trắng, rèm che màu trắng, đệm chăn màu trắng, giống như là đang ở bệnh viện, nhưng lại không có mùi thuốc khử trùng như ở bệnh viện.
Ngoài cửa sổ, dưới thảm cỏ xanh mát, các loại hoa đang lẳng lặng nở rộ, đem tới vô số ong bướm và côn trùng.
Cảnh Dật Nhiên yếu ớt dựa vào tường, nhìn kim tiêm trên mu bàn tay mình, nhìn thấy nước thuốc chảy vào thân thể mình, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Trên thế giới này, còn ai muốn hắn sống? Còn ai cố gắng cứu hắn?
Ký ức tốt đẹp chính là hơi thở ngọt ngào trong mơ lượn lờ trước mũi hắn, làm hắn cảm thấy cả người thoải mái!
Tiểu Lộc, em đúng là đồ ngốc mà!
Không phải hận anh muốn ૮ɦếƭ sao?
Anh lợi dụng em, em lại cứu anh khỏi tay thần ૮ɦếƭ, anh nên làm gì để báo đáp em đây?
Nhân tình này, đúng là quá lớn.
Cảnh Dật Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ vào phổi, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, cả người giống như vừa được sinh ra.
Không biết qua bao lâu, cửa bị mở ra, một bóng người xinh xắn lanh lợi đi tới.
Bóng dáng ấy nhìn thấy người đàn ông điên đảo chúng sinh đang ngồi trên giường, đột nhiên dừng bước.
Qua một lúc lâu, hình như cô mới bình tĩnh lại, đi đến trước giường, dùng giọng nói 乃úp bê của mình, thản nhiên nói: “Anh tỉnh.”
Hai mắt Cảnh Dật Nhiên hẹp dài, vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc làm cho bóng dáng đứng bên giường lung lay.
Cảnh Dật Nhiên thản nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, lại mang theo mị hoặc khác thường: “Bảo bối của anh, đã lâu không gặp! Có nhớ anh không?”
Xưng hô cực kỳ thân thiết, giọng điệu đặc biệt, tiếng nói khiêu gợi, chỉ cần là phụ nữ thì đều bị hắn mê hoặc!
Trong lòng Tiểu Lộc rung động, thế nhưng lập tức bị áp xuống, vẫn nói thản nhiên như trước: “Không, ngày nào em cũng gặp anh.”
Cảnh Dật Nhiên nhìn cô gái đã cứu mình.
Cô không mặc trang phục vận động mà mặc bộ quần áo bó màu đen, dáng người khiêu gợi lả lướt hiện ra rõ ràng, mái tóc dài được buộc lại sau đầu, gương mặt trắng nõn không cần trang điểm, đơn thuần như cái tuổi mười tám của cô.
Chính là, cô đeo bao tay, trong tay còn cầm súng, cùng với sát khí thản nhiên trên người làm cho người ta không thể xem nhẹ tính nguy hiểm của cô, hơi thở hờ hững và ánh mắt lạnh lùng đó, không phải thứ mà cô gái mười tám tuổi nào cũng có được.
Đơn thuần, chỉ là vẻ ngoài của cô mà thôi, Gi*t chóc, mới là dấu vết ẩn sâu trong linh hồn.
Đồng tử Cảnh Dật Nhiên co rút, lập tức làm như không có việc gì: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp, so với trang phục vận động rộng thùng thình trước kia thì cái này rất hợp với em!”
Sắc mặt Tiểu Lộc không thay đổi, cô nhìn hắn, dùng giọng nói như 乃úp bên thản nhiên phun ra hai chữ: “Phải không?”
Cảnh Dật Nhiên gật đầu: “Đương nhiên!”’
“Anh đã tỉnh, tôi đi lấy đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?”
Tiểu Lộc nhét súng vào thắt lưng, động tác đơn giản nhưng khi cô làm lại có cảm giác thoải mái tự nhiên, rõ ràng, cô thường xuyên làm động tác này, nói cách khác, cô thường xuyên dùng súng.
Cảnh Dật Nhiên dựa vào tường, lười biếng nói: “Nếu đầu bị thương, vậy ăn gì bổ não đi, anh muốn ăn tàu hủ nước đường!”
Khoé môi Tiểu Lộc xuất hiện ý cười như có như không, vừa xoay người ra ngoài vừa nói: “Em còn tưởng anh muốn ăn não người, nhưng mà ở đây không phải trong ước, không có bán tàu hủ nước đường, nhưng mà có sữa đậu nành, anh uống tạm đi!”
Cảnh Dật Nhiên bất mãn: “Please, tàu hủ nước đường và sữa đậu nành cách xa nhau lắm đó biết không? Sao em có thể đối xử với người bệnh tuỳ tiện như vậy!”
“Chúng nó có họ hàng gần, đều họ Đậu, công dụng giống nhau, có lẽ có thể bồi bổ cái đầu heo của anh.”
Cảnh Dật Nhiên bật cười, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Tiểu Lộc, nhẹ giọng nói: “Cám ơn em, Tiểu Lộc.”
Tiểu Lộc không dừng lại, lạnh lùng nói: “Không có gì, Cảnh Dật Nhiên.”
Cảnh Dật Nhiên vẫn nhìn cô, khi cô sắp bước ra ngoài, hắn nói hờ hững: “Hoặc là, tôi nên nói, cám ơn cô, Angel.
Bước chân của Tiểu Lộc cứng lại, qua một hồi lâu, cô mới đóng cửa một lần nữa, rồi sau đó chậm rãi xoay người.
Cô dùng ánh mắt đạm mạc nhìn sắc mặt tái nhợt lại vẫn yêu nghiệt tuấn tú của Cảnh Dật Nhiên.
“Anh rốt cuộc nhớ lại tên của tôi.”
“Tuy rằng mặt không giống nhau, nhưng hôm nay em có trang điểm, cách trang điểm giống như ngày đó đã gặp ở Cảnh gia, đầu tôi tuy rằng trúng đạn, không phải là bị nước vào, cách trang điểm giống nhau như đúc, khí chất cũng giống nhau như đúc, tôii muốn xem nhẹ cũng khó. Đúng không, Angel?”
“Hóa ra dung mạo lần trước tôi nhìn thấy khiến lòng người điên đảo là giả, trách không được không ai có thể bắt được em! Ai có thể nghĩ đến, một cái người mang khuôn mặt 乃úp bê, đi đường nhảy nhót, cả ngày ôm kẹo que cùng chocolate, lại là nữ sát thủ máu lạnh bị truy nã toàn thế giới! Tôi đã cảm thấy em rất quen mắt, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra em rốt cuộc là ai, hóa ra khuôn mặt lần đó tôi nhìn thấy là giả!”
Trên mặt Cảnh Dật Nhiên rõ ràng mang theo ý cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
“Sát thủ xếp thứ hai toàn thế giời, là nữ sát thủ duy nhất lọt vào top mười, nữ sát thủ đẹp nhất toàn cầu! Tiểu Lộc của tôi, em lại có nhiều danh hiệu khiến người khác sợ hãi như vậy, thật đúng là làm tôi cực kỳ giật mình! Tôi vừa mới hôn mê tỉnh lại, em liền cho tôi kinh hỉ lớn như vậy, tôi có khả năng sẽ lại ngất xỉu một lần nữa —— do em dọa.”
Cảnh Dật Nhiên xác thật cực kỳ khi*p sợ.
Hắn không thể nghĩ tới, cô gái có khuôn mặt như thiên sứ, thế nhưng lại là nữ sát thủ khiến người khác sợ vỡ mật, Angel!
Trong giới sát thủ, trên cơ bản mỗi một sát thủ đều có danh hiệu của mình, xếp hạng nhất nghe nói là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, danh hiệu là “Tử Thần”.
Mà xếp hạng thứ nhất, chính là “Thiên sứ”, cũng chính là Angel.
Trên mạng, đều có thể tra ra tin tức của sát thủ, đặc biệt là sát thủ nổi tiếng, có ảnh chụp cùng một ít tin tức cơ bản.
Chẳng qua, những tấm ảnh chụp đó đại đa số đều là giả.
Sát thủ luôn phải giấu mặt trong chỗ tối, sao có thể dễ dàng bại lộ chân dung của mình.
Càng là sát thủ đứng đầu, cuộc sống hằng ngày thoạt nhìn càng không có gì đáng chú ý, thoạt nhìn sẽ là một người cực kì bình thường.
Giống như Tiểu Lộc, bệnh đa nhân cách của cô đã ẩn giấu thân phận của cô rất tốt, cô thậm chí không cần ngụy trang chút nào, bởi vì sau khi Tiểu Lộc đổi thành một nhân cách khác, nhân cách này không biết một chút nào những việc nhân cách còn lại đã làm.
Cảnh Dật Nhiên lần đầu nhìn thấy Angel, là ở Cảnh gia, do Cảnh Trung Tu gọi cô tới.
Hiển nhiên, Cảnh Trung Tu đã sớm biết thân phận của Tiểu Lộc.
Có lẽ, Cảnh Dật Thần cũng biết, người không biết Tiểu Lộc chính là Angel chỉ có một mình hắn mà thôi.
Cái này làm cho Cảnh Dật Nhiên cảm thấy cực kì uể oải khó chịu, hôm nay nếu không phải Tiểu Lộc mặc một bộ quần áo bó, hắn khẳng định vẫn nhận không ra.
Bí mật của Cảnh gia, Cảnh Trung Tu trước nay đều không nói cho hắn biết, hắn cái gì cũng không biết, quả thực giống như người ngu ngốc!
Tiểu Lộc thoạt nhìn ngây thơ lại vô tội mắt to nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, khóe môi treo một nụ cười lạnh không hợp với khuôn mặt cô: “Như thế nào, anh sợ hãi? Tôi nói rồi, nếu anh biết tên tôi, nhất định sẽ trở nên rất nghe lời.”
“Sợ hãi? Tôi đã ૮ɦếƭ một lần, có cái gì phải sợ hãi?” Cảnh Dật Nhiên lấy lại tinh thần, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng xoa cái trán đau đớn, tà khí cười: “Huống chi, nếu em muốn mạng của tôi, sẽ không hao hết tâm lực cứu tôi. Ha ha, cục cưng, em căn bản không muốn tôi ૮ɦếƭ!”
“Là mạng anh lớn, bị đạn bắn trúng đầu, còn có thể sống sót, nếu anh không còn, thì liên quan gì đến tôi.” Giọng Tiểu Lộc thanh thúy, ngữ điệu lại cực kì bình tĩnh, cũng không kể công.
Cảnh Dật Nhiên không tin lời Tiểu Lộc nói.
Nếu không có Tiểu Lộc, hắn khẳng định không thể sống đến bây giờ.
Hắn biết rõ, thân thể hắn tuy rằng vẫn luôn còn một chút sức sống, nhưng có một đoạn thời gian căn bản không có ý thức, nếu không phải vẫn luôn dùng thuốc duy trì, sức sống ít ỏi đó của hắn sẽ biến mất, càng không thể chờ đến lúc đại não chậm rãi sống lại.
Hắn duỗi tay vỗ vỗ giường, khẽ cười nói: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi, để gia nhìn em cho tốt!”
Tiểu Lộc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nói ra một câu làm Cảnh Dật Nhiên an phận hơn rất nhiều: “Viên đạn trong đầu anh còn chưa lấy ra, cho nên anh tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chẳng may viên đạn ᴆụng tới dây thần kinh nào đó, anh liền đi gặp Diêm Vương.”
Vẻ mặt Cảnh Dật Nhiên có chút cứng đờ, thân thể cũng có chút cứng đờ, qua một hồi lâu mới sờ sờ cái trán của mình, nhíu mày nói: “Viên đạn không có lấy ra?! Vậy trong đầu tôi còn có một trái bom hẹn giờ?”
“Không có lấy ra.” Tiểu Lộc thấy vẻ mặt hắn đã không còn khí thế kiêu ngạo, không khỏi cảm thấy tâm trạng rất tốt, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Không phải là bom hẹn giờ, nhưng trước khi lấy ra, anh vẫn còn rất nguy hiểm, tốt nhất không cần làm vận động kịch liệt, chờ một đoạn thời gian nữa não của anh ổn định hơn, tìm một bác sĩ có y thuật đứng đầu tiến hành phẫu thuật cho anh. Hiện tại chưa thể làm được, hơn nữa hiện tại cũng không có nhiều tiền để làm loại giải phẫu phức tạp này.”
“Tiền?”
Cảnh Dật Nhiên ngây ngẩn cả người, hắn lớn như vậy, chưa từng vì tiền mà lo lắng!
Chẳng qua hắn còn có rất nhiều tài sản cũng tiền gửi ngân hàng, chỉ cần có thể cầm lại……
“Không cần trông cậy vào mấy thứ trước kia của anh.” Tiểu Lộc giống như biết suy nghĩ của hắn, trực tiếp hắt cho một gáo nước lạnh: “Cảnh Dật Nhiên đã ૮ɦếƭ, thân phận của anh là Stephen.”
Cô nói, ném cho Cảnh Dật Nhiên một tấm thẻ căn cước.
Trên tấm thẻ căn cước nói hắn là Stephen, quốc tịch là nước Mỹ.
Cảnh Dật Nhiên cầm thẻ căn cước biểu thị thân phận của mình, một hồi lâu cũng không có mở miệng nói chuyện.
“Anh bị bắn trúng phần đầu, theo lý mà nói không có khả năng sống sót, mọi người khẳng định đều cho rằng anh đã ૮ɦếƭ, cho nên anh cũng nên coi mình đã ૮ɦếƭ. Dùng thân phận mới này, có thể bảo vệ anh một đoạn thời gian, chỉ cần chính anh không đi tìm đường ૮ɦếƭ, trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm quá lớn.”
“Đương nhiên, vài thứ trước kia của anh không thể động đến, một phân tiền cũng không được dùng, nếu không Cảnh gia sẽ lập tức biết anh chưa có ૮ɦếƭ. Tôi nghĩ, nếu biết anh chưa ૮ɦếƭ, Cảnh Dật Thần sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, hắn có thể Gi*t anh một lần, thì có thể Gi*t anh lần thứ hai lần thứ ba. Thật vất vả mới nhặt về một mạng, tôi khuyên anh vẫn nên kiềm chế một chút, lại trúng đạn một lần nữa, khẳng định sẽ không may mắn như vậy.”
Tiểu Lộc thấy Cảnh Dật Nhiên gắt gao cau mày, trên khuôn mặt đẹp trai là sự tức giận và hận thù, không khỏi nhẹ giọng nói: “Cảnh Dật Nhiên, tôi chỉ cứu anh một lần, hơn nữa còn mạo hiểm rất lớn, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng. Về sau, tôi sẽ không cứu anh lần nữa.”