Triệu An An đột ngột bị Mộc Thanh hôn không kịp phòng bị.
Bởi vì cô không phân biệt được, rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực!
Rõ ràng cô ở trong căn hộ kia, bị một kẻ cơ bắp biến thái giam giữ, chạy không thoát khỏi nơi đó, nhưng vừa mới ngủ dậy, liền phát hiện ước nguyện của mình biến thành sự thật, người đàn ông cô yêu nhất, nằm bên người cô, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô!
Đây không phải nằm mơ chứ?
Cô muốn Mộc Thanh đến điên rồi sao?
Phản ứng thân thể của Triệu An An nhanh hơn cả phản ứng của đại não, hoặc là nói, thân thể của cô thành thật hơn nhiều, có sự yêu thương và quyến luyến với Mộc Thanh.
Cô theo bản năng ôm chặt eo Mộc Thanh, theo bản năng đáp lại nụ hôn của hắn.
Môi lưỡi quấn quít bên nhau, hơi thở giao hòa, tuy hai mà một.
Hơi thở cùng động tác quen thuộc như thế, làm Triệu An An muốn khóc.
Cô không phải một cô gái dễ dàng rơi lệ, giờ phút này lại cảm thấy cái mũi rất chua xót, tình cảm trong lòng cô lấp đầy Ⱡồ₦g иgự¢, làm cô không thể hô hấp.
Mộc Thanh nhớ Triệu An An lâu như vậy, tìm cô lâu như vậy, tình cảm yêu say đắm trong lòng đã sớm không thể khống chế.
Hắn ôm cô gái yêu thương, bàn tay to ôm eo cô, làm cả người cô dán chặt chẽ lên người mình.
Triệu An An đã nửa năm không thân mật tiếp xúc như vậy với Mộc Thanh, thân thể của cô trở nên cực kì mẫn cảm, bàn tay to của Mộc Thanh như lửa nóng, giống như mang theo dòng điện, ᴆụng tới nơi nào, nơi đó sẽ dâng lên từng luồng tê dại khiến cô rùng mình.
“Ừ……” Triệu An An không kiềm chế được nhẹ nhàng rên ra tiếng.
Cô cảm thấy mình trong nháy mắt đã bị Mộc Thanh đốt cháy! Cô muốn cùng Mộc Thanh càn rỡ thiêu đốt, làm ngọn lửa càng cháy càng cao!
Tiếp xúc thân mật như thế, xúc cảm chân thật như thế, tình cảm mãnh liệt như thế, làm Triệu An An biết cô không phải đang mơ mà là hiện thực!
Cô không nằm mơ, Mộc Thanh thật sự tìm được cô!
Cô rốt cuộc chạy trốn ra khỏi nhà giam đã giam giữ cô nửa năm qua!
Cô tự do rồi!
Triệu An An không biết Mộc Thanh làm sao tìm ra cô, có lẽ do người đàn ông giam giữ cô lộ ra sơ hở, lại có lẽ Mộc Thanh ngẫu nhiên phát hiện con heo nhỏ cô vẽ trên hộp mì, mặc kệ là thế nào, hắn đã tìm được cô!
Hắn nhất định chịu rất nhiều khổ sở, mặt Mộc Thanh đen hơn trước, hơn nữa gầy đi không ít, không biết hắn rốt cuộc tìm cô bao lâu rồi mới có thể biến thành dáng vẻ này.
Hắn không nên chật vật như vậy, hắn hẳn phải trong sáng tuấn tú, là ánh mặt trời vui vẻ, là viện trưởng bênh viện quý tộc được mọi người tôn kính cùng khâm phục!
Lòng Triệu An An rất đau, chỉ sợ, hắn đã từ bỏ tất cả, đến Anh quốc không ngừng tìm cô!
Cái đồ ngốc này, cô đã tùy hứng như vậy, lại không nghe lời, đáng giá để hắn trả giá sao?
Triệu An An bỗng nhiên có chút hận chính mình, càng hận bệnh tật đã tra tấn cô mười một năm! Nếu cô khỏe mạnh, thật là tốt biết bao!
Cô chưa từng có khát vọng sống mãnh liệt giống như bây giờ!
Mộc Thanh mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Triệu An An có biến hóa, hắn nỗ lực khống chế động tác tiếp theo của mình, chỉ nhẹ nhàng hôn gương mặt cô, hôn chóp mũi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, dùng sự dịu dàng để trấn an cô.
Triệu An An rất nhanh liền cảm nhận được sự kiềm chế và che chở của Mộc Thanh, cô thả lỏng chính mình, tạm thời quên mất những phiền não và không vui của mình, ôm mặt Mộc Thanh lung tung hôn hắn.
Vốn dĩ Mộc Thanh đã cực lực khắc chế chính mình, bị Triệu An An hôn một chút, trong đầu ầm ầm chấn động, hơi thở đã hoàn toàn rối loạn, hắn một phen ϲởí áօ ngủ vướng víu của Triệu An An, nhìn dáng người phập phồng quyến rũ của cô, chỉ cảm thấy máu cả người toàn bộ dồn xuống phía dưới.
Đã không có quần áo ngăn cách, Mộc Thanh như cá gặp nước vuốt ve hôn môi âu yếm người phụ nữ của mình.
Triệu An An chỉ cảm thấy bị hắn hôn cả người mất hết sức lực, mềm như bông nằm ở trên giường, tùy ý hắn làm xằng làm bậy.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác sung sướng hạnh phúc, theo bản năng vươn tay, muốn ૮ởเ φµầɳ áo của Mộc Thanh, chính là trên tay cô không có chút sức lực, thử vài lần đều không cởi được.
Cô dứt khoát không tiếp tục cởi, trực tiếp với tay vào trong quần áo của hắn, không có kết cấu vuốt ve sau lưng rắn rỏi của hắn.
“Thanh……” Triệu An An mị hoặc than nhẹ, dù chỉ là một chữ, vẫn làm cho xương cốt Mộc Thanh mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Triệu An An gọi hắn như vậy, tim của hắn rung động.
Triệu An An cũng không nghĩ tới, giọng nói mị hoặc như vậy lại do cô phát ra, nhưng mà cô chỉ hơi thẹn thùng trong chốc lát, liền lớn mật nâng mặt, giống như trước hôn môi Mộc Thanh, cằm của hắn, cổ của hắn, иgự¢ của hắn.
“Anh đây, An An……” Giọng Mộc Thanh hơi khàn khàn, mang theo tình dục rõ ràng.
“Em muốn anh……”
Trong giọng nói của Triệu An An mang theo một tia ủy khuất, nhưng càng nhiều hơn lại là vô tận nhớ nhung cùng yêu say đắm.
Trong nháy mắt, bọn họ phảng phất trở về mùa hè mười một năm trước, đó là bọn họ lần đầu tiên ở bên nhau, khẩn trương lại ngượng ngùng, hoảng loạn mà chờ mong.
Bọn họ cho nhau lần đầu tiên, không hề giữ lại dâng hiến cho đối phương, rơi vào biển Dụς ∀ọηg.
Mộc Thanh vẫn luôn yêu thương cô như bảo bối, toàn bộ quá trình, chỉ có lúc ban đầu Triệu An An thấy hơi hơi không khoẻ, về sau tất cả đều là thoải mái cùng vui thích chưa từng có.
Cô chưa bao giờ biết, hóa ra việc âu yếm người đàn ông mình yêu, lại vui sướng nhứ thế, khiến người khác không thể tự kiềm chế.
Hôm nay Mộc Thanh, giống như trở về mười một năm trước, giống như lần đầu tiên tiếp xúc với phụ nữ, kịch liệt, điên cuồng, gấp không chờ nổi!
“Anh cũng muốn em, An An, cực kì cực kì muốn em……”
Thân thể thân mật tiếp xúc, làm hai linh hồn khô cạn đã lâu đều được mưa móc dễ chịu, trong nháy mắt thân thể hòa làm một, leo lên đỉnh mây cao cao.
Sau hai lần điên cuồng, Mộc Thanh rốt cuộc hơi hơi bình tĩnh trở lại, hắn thương tiếc nhìn Triệu An An mảnh mai chưa từng dựa vào trong иgự¢ hắn như vậy, thấp giọng nói: “An An, rất xin lỗi, anh nhịn không được, anh quá nhớ em……”
Vốn dĩ thân thể Triệu An An rất suy yếu, tuy rằng dinh dưỡng có chút không đủ, nhưng mới một đêm căn bản không khỏe ngay được.
Mộc Thanh lăn lộn cô hai lần, tuy rằng vẫn rất muốn cô, lại không dám tiếp tục.
Triệu An An chỉ cảm thấy cả người đều bủn rủn, ngón tay không có sức lực để cử động, cô cũng không biết sức lực lúc nãy để điên cuồng là từ đâu tới, lúc này nhớ tới lúc nãy cô chủ động, ngay cả cô bình thường da mặt rất dày cũng có chút đỏ lên.
Mộc Thanh thật sự hiếm khi nhìn thấy Triệu An An đỏ mặt một lần, cầm lòng không được cúi đầu hôn cô.
Bàn tay to phủ lên một bên mềm mại của Triệu An An, lưu luyến vuốt ve, giống như trong tay đang cầm trân bảo, chọc cơ thể Triệu An An run rẩy.
Triệu An An cảm thấy chính mình chịu không nổi lần thứ ba, không khỏi ở trong lòng Mộc Thanh ngẩng đầu lên trừng hắn: “Không được……”
Giọng nói của cô không sang sảng giống như ngày xưa, mang theo một tia mị hoặc, một chút lười biếng, làm lòng Mộc Thanh dâng lên một trận lửa nóng.
Nhìn thấy trong ánh mắt của Mộc Thanh có ánh lửa, Triệu An An hoảng sợ, cuống quít dùng chăn bao lấy chính mình, thấp thấp nói: “Thật sự không được……”
Mộc Thanh bị mị lực của cô làm cho say đắm, muốn đem cô kéo vào trong lòng иgự¢ một lần nữa, nhưng cậu lại không muốn làm cho cô mệt mỏi quá mức.
Cậu cúi đầu cắn một ngụm lên bờ vai trắng nõn non mịn của Triệu An An, cậu đem cô bế ngang lên, bước vào phòng tắm.
Vào phòng tắm, Triệu An An thậm chí không còn chủ sức lực nào.
Cả người cô đều vô lực dựa vào người Mộc Thanh, để anh tùy ý bôi sữa tắm toàn thân để giúp cô tắm sạch cơ thể.
Triệu An An lúc này mới phát hiện, thân thể của mình rất sạch sẽ, rõ ràng là cô đã nửa tháng không tắm rửa, tay chân tất cả đều là tro bụi bửn mới đúng, sao lại giống như tắm rồi vậy?
Cô giương mắt nhìn về phía Mộc Thanh, nhẹ giọng hỏi anh: “Ngày hôm qua anh tắm cho em?”
Mộc Thanh bộ dáng vũ mị của cô, đem cô dồn vào tường hung hăng hôn một phen, cho đến khi đôi môi của cô sưng đỏ lên, mới buông cô ra, ôm vòng eo mềm mại của cô rồi sủng nịch nói: “Ngày hôm qua truyền dịch dinh dưỡng cho em cho nên không thể tắm rửa, anh lấy khăn lông lau từ trên xuống dưới cho em rồi, đem toàn thân trên dưới tất cả đều lau một lần, cũng không khác gì tắm rửa mấy.”
Triệu An An bị cậu hôn mà hơi thở hỗn loạn, cánh môi cô có chút đau đớn, nhưng chính cô lại trực tiếp xem nhẹ sự đau đớn này, cô bị Mộc Thanh ôm ở trong иgự¢, chỉ cảm thấy thiên đường cũng chỉ như thế! Cô thật ngọt ngào, như vậy hạnh phúc!
Cô nâng cánh tay, nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn nhìn tay chân chính mình, kinh ngạc phát hiện, móng tay dài của cô đã không còn nưã, giờ đã khôi phục lại móng tay nhắn mà cô yêu thích.
Cô ôm vòng em rộng dày của Mộc Thanh, ngữ có chút làm nũng hiếm thấy: “Anh cắt móng tay cho em sao? Ai cho anh cắt hết của em, để lại có khi còn hữu dụng hơn!”
Trong lòng Mộc Thanh không chịu sự khống chế mà nhảy dựng lên, cúi đầu lại hôn cô.
Cậu có hôn thế nào cũng không đủ, cậu tham luyến sự thơm ngọt trên cánh môi của cô, dùng sức đem cô đè ép trên người, như muốn khảm cô vào người.
Triệu An An không nghĩ tới lại bị Mộc Thanh hôn, cô có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy đau lòng.
Cô có thể cảm nhận được đáy lòng của Mộc Thanh yêu cô sâu đậm như thế nào, có thể cảm nhận được hiện tại anh có bao nhiêu quý trọng cô, cái loại tình yêu này, làm cô cảm thấy, bây giờ có ૮ɦếƭ thì cô cũng cam tâm.
Trên thế giới này, không bao giờ có người yêu cô giống Mộc Thanh như vậy!
Rốt cuộc cô có chỗ nào tốt, có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu thương, đối với cô khăng khăng một mực, ngoan ngoãn phục tùng cô.
Khóe mặt Triệu An An có một giọt nước mặt trong suốt chảy xuống, cô nhắm mắt lại, hôn lại Mộc Thanh, tận tình hưởng thụ sự vui sướng do tình yêu nồng cháy say đắm mà Mộc Thanh mang lại cho cô.
Qua một hồi lâu, Mộc Thanh mới có thể khống chế được để bản thân dừng lại.
Triệu An An mở to mắt, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vô sự phong tình tốt đẹp, côhơi hơi có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Mộc Thanh rõ ràng rất muốn, cô cũng đã ngầm đồng ý, như thế nào đột nhiên dừng lại?
Mộc Thanh thâm tình nhìn người phụ nữ mình yêu sâu đận, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của co, tiếng nói khàn khàn lộ ra sự kìm chế Dụς ∀ọηg: “Thân thể em quá yếu rồi, anh sợ em chịu không nổi, chờ khi nào em khỏe một chút…… anh sẽ lại muốn em, mỗi ngày đều sẽ muốn em, được không?”
Hóa ra là thương tiếc thân thể cô suy yếu.
Trong lòng Triệu An An mềm mại, ngọt ngào, như là ăn cam ngọt và đường phèn, thật dễ chịu.
Mộc Thanh thấy cô không trả lời, chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, trong lòng cậu cũng rối tinh rối mù.
Cậu dắt tay Triệu An An tay, đan ngón tay vào bàn tay cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Móng tay em dài như vậy,để lại làm gì, lại làm mình bị thương thì làm sao bây giờ? Không phải em vẫn luôn thích ngón ngắn sao? Tối hôm qua anh cắt cả móng chân và móng tay cho em, dàu như vậy, một tháng này em không cắt móng tay sao?”
Giọng nói Mộc Thanh ôn nhu, nhẹ nhàng động lại ở nội tâm Triệu An An, giống như một cọng lông vũ, làm cho lòng cô ngứa ngáy.
Cô ôm Mộc Thanh rắn chắc ở trong иgự¢, thanh âm lại khôi phục sự thanh thúy hoạt bát trong dĩ vãng: “Em không nhớ rõ là đã bao lâu em không cắt, em là cố ý để lại, không có νũ кнí khác, nuôi moang tay thì lúc hữu dụng cogn dùng làm νũ кнí!"
Cô quả thật rất thích Mộc Thanh cắt móng tay cho cô, chỉ tiếc lúc cắt cô lạo không nhìn thấy, chắc hẳn đó là một cảnh tượng vô cùng hạnh phúc.
Cô chưa thấy người đàn ông nào đau lòng cho người phụ nữ, lại còn cắt móng tay cho người phụ nũe của mình cảm.
Triệu An An bị cầm tù nửa năm, cũng luôn nghĩ đến Mộc Thanh nửa năm.
Thông thường, khi cô gặp được vấn đề nan giải khó giảu quyết vào lúc trọng đại, người mà cô nghĩ đến đầu tiên không phải Mộc Thanh, mà là Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần là anh trai cô, tuy rằng chỉ là anh họ, nhưng không khác gì anh ruột, cô là em gái, có cái vấn đề lung tung rối loạn gì cũng đều tìm anh trai giải quyết, huống chi, người anh này của cô ngoài việc không thể kéo người ૮ɦếƭ từ tqy diêm vương trở về ra thì không có gì là làm không được, cô kêu Cảnh Dật Thần làm giải quyết việc đã thành thói quen, hơn nữa hiệu suất cũng rất cao nhanh và tiện, cho nên cô không nghĩ đến Mộc Thanh.
Chính là, có lẽ là khoảng thời gian trước sống rất tốt cùng Mộc Thanh, cho nên mối quan hệ cũng có sự tiến triển, có lẽ là cô đã đem giấu Mộc Thanh ở dưới đáy lòng lâu lắm rồi, cho nên nửa năm qua, cô nhắm mắt hay mở mắt đều nghĩ tới Mộc Thanh.
Lúc tỉnh sẽ nhớ, lúc ngủ sẽ mơ về, trong mơ tất cả đều là Mộc Thanh!
Cô vẫn luôn hy vọng Mộc Thanh sẽ đến cứu cô, kết quả người tới cứu cô quả thật là Mộc Thanh!
Không biết sao lại thế này, hình ảnh anh trai trong lòng Triệu An An hoàn toàn bị Mộc Thanh thay thế được.
Có lẽ, chỉ có cô biết, cô ở trong lòng Mộc Thanh rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, cho nên cô mới tin tưởng vững chắc, Mộc Thanh nhất định sẽ tìm đến cô, cho nên cô mới có thể thử hết mọi biện pháp để truyền tin tức ra phía bên ngoài.
Cô để móng tay, không phải là dùng để phòng bị cái kẻ cơ bắp kia, mà là bởi cô căn bản không phải đối thủ của hắn, cho nên liền định dùng mười cái móng tay để làm dao nhỏ, chỉ sợ cũng đánh không thắng được người đàn ông kia, Lại nói, kẻ cơ bắp cũng căn bản không có động gì đến cô, cho nên cô cũng không sợ hãi người đàn ông trầm mặc kia.
Cô nuôi móng tay dài, đều là dùng để dọa thôi.
Mộc Thanh nhìn vẻ mặt cao hứng sâng lạn của Triệu An An lại rất đau lòng.
Tuy rằng đã biết được người đàn ông trông coi Triệu An An chưa từ động chạm gì đến cô, nhưng cậu vẫn không yên tâm hỏi: “Người đàn ông kia không có làm khó em chứ? Có đánh em bị thương không?”
Triệu An An lắc đầu, bỗng nhiên lại gật gật đầu, có chút tức giận nói: “Hắn thật là quá xấu rồi! Em chỉ cần chạy trốn, là hắn lại không cho em cơm ăn! Hơn nữa em có câu dẫn hắn như thế nào hắn cũng đều không mắc lừa, em lớn lên cũng không xấu a, có phải là hắn không thích phụ nữ không! Bằng không em đã có khả năng nhân cơ hội chạy trốn!”