“Để tôi đi Gi*t Dương Mộc Yên chẳng lẽ không thể Gi*t sạch sẽ lưu loát hơn anh sao? Xác suất thành công vẫn là rất cao, một ngàn người chỉ chạy mất một người cũng không tệ.”
Tiểu Lộc từ trong túi lấy ra một cái phi tiêu, cũng không thèm nhìn trở tay ném ra bên ngoài, phi tiêu nháy mắt bay đi hơn mười mét cắm lên vách tường, sau đó chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường liền “Loảng xoảng” một tiếng rơi xuống.
Hóa ra cô ném trúng vào cái đinh đang treo đồng hồ, lực tác động rất lớn khiến chiếc đinh cắm sâu vào trong tường, đồng hồ treo tường mất đi chống đỡ lực nên mới rơi xuống mặt đất.
Cơ thể Cảnh Dật Nhiên bị thương nhưng đầu vẫn có thể chuyển động, thấy một màn như vậy, đồng tử của hắn co rụt lại!
Tiểu Lộc, lợi hại như vậy!
Tiểu Lộc bộc lộ thực lực, lại không hề đắc ý lãnh đạm nói: “Hơn nữa, anh hiện tại đã nửa ૮ɦếƭ nửa sống, Dương Mộc Yên đứng trước mặt, ai Gi*t ai thật đúng là khó mà nói. Dương Mộc Yên cũng không ngu ngốc như vậy, cô ta khôn khéo như quỷ, nhìn thấy dáng vẻ hơi thở thoi thóp của anh, khẳng định không chút khách khí cho anh một đao, trực tiếp tiễn anh về tây thiên.”
Sự khi*p sợ trong mắt Cảnh Dật Nhiên đã nhanh chóng biến mất, sự trào phúng trên mặt càng ngày càng đậm, rất rõ ràng không tin Dương Mộc Yên là hung thủ Gi*t hại Chương Dung.
Tiểu Lộccũng không quan tâm Cảnh Dật Nhiên có tin hay không, cô chỉ cần đem lời của Cảnh Trung Tu truyền đạt lại là được rồi.
“Cảnh Trung Tu nói, sau khi Dương Mộc Yên Gi*t mẹ anh, cô ta còn Gi*t thuộc hạ của Cảnh Dật Thần ở nước Mỹ bảo vệ Đường Vận, sau đó tất cả đều vu oan cho anh, làm Cảnh Dật Thần hận anh, nhưng mà Cảnh Dật Thần thông minh hơn anh nhiều, hắn căn bản không cắn câu.”
Tiểu Lộc nói chuyện này, Cảnh Dật Nhiên liền có chút nghi ngờ.
Lúc ấy hắn nghi ngờ thuộc hạ của Cảnh Dật Thần đều do Quý Bác cho người Gi*t, nhưng sau lại cảm thấy hẳn là do Dương Mộc Yên ra tay, Quý Bác không nhúng tay vào.
Tâm cơ của Dương Mộc Yên, Cảnh Dật Nhiên đã sớm lĩnh giáo qua, cho nên Tiểu Lộc nói đến chuyện này, hắn không có phản bác mà là trầm mặc nghe.
Tiểu Lộc thấy hắn lần này không có ngao ngao gọi bậy, biết hắn hiểu rõ chuyện này.
“Ừ, thật là không dễ dàng, tôi cho rằng trong đầu anh tất cả đều là phân, xem ra vẫn có lúc minh mẫn!”
Cảnh Dật Nhiên không nói gì, bị Tiểu Lộc mắng như vậy, hắn đã thành thói quen, mấy ngày nay, hắn đã chân chính lĩnh giáo sự độc miệng của Tiểu Lộc, nếu hắn cùng Tiểu Lộc cãi nhau, kết quả cuối cùng chỉ có thể là hắn bị Tiểu Lộc mắng đến máu chó phun đầu, một câu cũng nói không nên lời.
“Ừ, còn có, vị hôn thê của anh, Thẩm Lăng Băng, cũng do Dương Mộc Yên hạ độc. Bằng không, anh hiện tại đã sớm kết hôn, có người quản lý anh, nói không chừng anh sẽ không ngu xuẩn giống hiện tại, tự tìm đường ૮ɦếƭ! Nhưng mà Thẩm Lăng Băng ૮ɦếƭ cũng có quan hệ rất lớn đến anh, anh nếu không ác độc hạ độc cô ấy như vậy, nói không chừng Dương Mộc Yên cũng không tương kế tựu kế có cơ hội tốt như vậy.”
Cảnh Dật Nhiên sửng sốt, trừng lớn đôi mắt hoa hô: “Chuyện này không thể nào!”
Hắn trong miệng nói không thể nào, kỳ thật đáy lòng đã tin bảy phần.
Nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của Thẩm Lăng Băng vẫn không điều tra ra, hắn tra xét thật lâu, muốn vì chính mình xóa mọi nghi ngờ, nhưng manh mối ở người hầu Thẩm gia đều trực tiếp bị cắt đứt, căn bản tra không ra.
Tuy rằng tra không được hung thủ là ai, nhưng Cảnh Dật Nhiên có thể khẳng định, Thẩm Lăng Băng tuyệt đối không phải do Cảnh Dật Thần Gi*t.
Bởi vì chuyện này đối với hắn ta, đối với Cảnh gia đều không có chỗ tốt, huống chi, Thẩm Lăng Băng là người do Cảnh Dật Thần chọn lựa, hắn ta nếu đã chọn Thẩm gia, đã nói lên Thẩm gia tuyệt đối trung thành với Cảnh gia, Cảnh Dật Thần có thể khống chế được Thẩm gia, liên hôn chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.
Nếu nói cái ૮ɦếƭ của Thẩm Lăng Băng ai được lợi nhất, không thể nghi ngờ chính là đối thủ của Cảnh gia.
Hoặc là do Quý gia làm, hoặc là Dương Mộc Yên có thù hận sâu đậm với Cảnh gia.
Những người khác, thật sự không có năng lực thần không biết quỷ không hay ra tay Gi*t Thẩm gia đại tiểu thư, hơn nữa một chút manh mối cũng không lưu lại, thủ đoạn Gi*t người xảo trá mà lão luyện!
Quý Bác không có năng lực này, toàn bộ Quý gia cũng không âm ngoan xảo trá như vậy, người nhu vậy, phải có tố chất thần kinh điên cuồng cố chấp đó là Dương Mộc Yên!
“Chậc chậc chậc, thù này thật đúng là quá sâu, thù Gi*t mẹ Gi*t vợ, không đội trời chung a! Anh nói, mục tiêu kế tiếp của cô ta sẽ là ai đây? À, đúng rồi, mục tiêu kế tiếp của cô ta hẳn là Thượng Quan Ngưng, đáng tiếc không thực hiện được, Thượng Quan Ngưng mạng lớn vẫn còn sống. Anh thật đúng là ngu ngốc không có điểm dừng, bị người ta lợi dụng như vậy còn hoàn toàn không biết gì cả!”
Giọng nói lạnh lẽo của Tiểu Lộc quanh quẩn bên tai Cảnh Dật Nhiên, làm hắn không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ với cái ૮ɦếƭ của Chương Dung.
Chẳng lẽ, mẹ thật sự do Dương Mộc Yên âm mưu Gi*t hại?
Rất giống phong cách của Dương Mộc Yên!
Dùng hết tâm cơ, giá họa lên đầu người khác, không lưu một chút dấu vết!
Việc này cô ta có thể dễ dàng làm được!
Không không không, không thể dễ dàng tin tưởng lời Tiểu Lộc được, hôm nay cô ấy cố ý nói nhiều như vậy, đem vài việc hắn không để ý nói ra, sau đó muốn hắn lẫn lộn, làm hắn đem những việc kia nghi ngờ Dương Mộc Yên!
Hắn không thể dễ dàng cắn câu!
Nhưng mà Cảnh Dật Nhiên tuy không tin Tiểu Lộc, nhưng cũng đã ở trong lòng chôn xuống hạt giống nghi ngờ.
Chỉ cần có hiềm nghi, Cảnh Dật Nhiên đều sẽ không bỏ qua, Chương Dung chính là mẹ hắn, sinh hắn nuôi hắn, mặc kệ thế nào, ngoại trừ Mạc Lan chỉ có bà là người thương yêu hắn nhất, bà bị người ta hại ૮ɦếƭ, làm một đứa con trai hắn nhất định phải báo thù cho bà!
Chỉ cần hắn có thể từ chạy thoát khỏi Tiểu Lộc, hắn liền đi tìm Dương Mộc Yên, đòi lại bản tuyên bố, sau đó cầm dao nhỏ hỏi cô ta một chút, mẹ hắn rốt cuộc là ai hại ૮ɦếƭ!
Tiểu Lộc căn bản không thèm để ý suy nghĩ của Cảnh Dật Nhiên, cô chỉ muốn ςướק đi giấy tờ từ chỗ Cảnh Dật Nhiên!
Khiến Thượng Quan Ngưng rơi vào nguy hiểm, bị Cảnh Dật Nhiên bắt đi, là do sai lầm của cô tạo thành, tuy rằng do một nhân cách khác của cô tạo ra sai lầm, nhưng các cô tuy hai mà một, Tiểu Lộc kia ngây thơ đơn thuần, mà cô lại là người trưởng thành bình thường có tư duy năng lực, nên phải gánh vác trách nhiệm.
“Cảnh Dật Nhiên, anh nếu không giao ra cổ phần, tôi sẽ Gi*t anh. Có lẽ, để máu anh chảy sạch sẽ trở thành một cái xác khô, anh cảm thấy chủ ý của tôi thế nào?”
Cảnh Dật Nhiên giật nảy người run rẩy một cái!
Tiểu Lộc rõ ràng có một khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp giống như một thiên sứ, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe, giống như nước suối leng keng, nhưng mà lời cô nói ra lại giống như ma quỷ!
Vì sao đã liên tục bốn ngày, Tiểu Lộc vẫn là Tiểu Lộc hiện tại, nhân cách hồn nhiên lương thiện, ngây thơ khờ khạo không ra thay ca?!
Trong nhà hắn hiện tại không có bất luận uy Hi*p gì, là an toàn đến không thể an toàn hơn, Tiểu Lộc kia phải xuất hiện mới đúng!
Ác ma trước mắt này vẫn nên nhanh chóng ngủ say, tốt nhất vĩnh viễn cũng không tỉnh lại!
Thật ra Cảnh Dật Nhiên cũng không biết tình hình cụ thể khi thay đổi tính cách của Tiểu Lộc, đại đa số thời điểm chỉ cần hoàn cảnh an toàn, không uy Hi*p đến tính mạng, Tiểu Lộc sẽ biến thành một đứa bé không rành thế sự, chỉ cần có một chút uy Hi*p tính mạng, hoàn cảnh tràn ngập sự uy Hi*p, Tiểu Lộc tàn nhẫn độc ác có tư duy và năng lực của một người trưởng thành mới sống lại.
Nhưng còn có một loại tình huống, Tiểu Lộc ngây thơ kia sẽ luôn ngủ say, đó là lúc mà xung quanh tràn ngập hơi thở của máu.
Tiểu Lộc có tâm trí khuyết thiếu kia sẽ choáng váng khi thấy máu.
Máu tươi là nguyên nhân dẫn đến bệnh đa nhân cách của Tiểu Lộc, cho nên chỉ cần ở chỗ có máu, Tiểu Lộc trưởng thành sẽ luôn tỉnh tảo, bởi vì hương vị của máu là thứ cô quen thuộc nhất, khắc sâu trong ký ức, từ việc cô bài xích từ tận đáy lòng, từ sớm đã đem mùi hương khiến người ta chán ghét chôn sâu vào đáy lòng.
Cho nên mấy ngày nay, Tiểu Lộc vẫn luôn làm Cảnh Dật Nhiên bị thương, làm hắn đổ máu, nếu không sống trong hoàn cảnh an toàn ở đây, cô sẽ bị một Tiểu Lộc khác áp chế, cô sẽ lâm vào ngủ say, sau đó lại bị Cảnh Dật Nhiên lợi dụng.
Cảnh Dật Nhiên không biết máu có thể kích thích khiến Tiểu Lộc giữ được sự tỉnh táo, cũng không biết một Tiểu Lộc khác bao giờ mới xuất hiện, hắn không dám đặt tất cả hy vọng lên người Tiểu Lộc kia.
Hắn chỉ biết cổ phần không thể giao cho Tiểu Lộc, nếu không mình chỉ có một con đường ૮ɦếƭ.
May mắn, lúc trước hắn đã chuẩn bị rất nhiều, bằng không hiện tại thật sự có khả năng trực tiếp bị Gi*t!
Cảnh Dật Nhiên rất hiểu Cảnh Dật Thần, hắn nếu có thể nghĩ đến lợi dụng Thượng Quan Ngưng để ép Cảnh Dật Thần giao ra cổ phần và quyền thừa kế tất nhiên cũng biết rất rõ địa vị của Thương Quan Ngưng trong lòng Cảnh Dật Thần.
Lần này làm Thượng Quan Ngưng chịu thiệt thòi lớn như vậy, làm hại thiếu chút nữa con của cô và Cảnh Dật Thần không còn, Cảnh Dật Thần khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Người duy nhất có thể bảo vệ hắn là Mạc Lan cũng không thấy đâu, mấy ngày nay bà không tới đây, cũng không biết do bị Tiểu Lộc làm bị thương nên vẫn hôn mê, hay bị Cảnh Dật Thần tìm việc để ngăn cản.
“Cô tùy tiện tra tấn tôi thì tốt nhất tra tấn ૮ɦếƭ tôi đến ૮ɦếƭ! Tôi mà ૮ɦếƭ, Cảnh Dật Thần cũng đừng hòng lấy lại được cổ phần và giấy tuyên bố! Tôi đã sớm viết di chúc, chỉ cần tôi ૮ɦếƭ đi, cổ phần sẽ tự động chuyển cho người khác, đến lúc đó người kia có thể dùng di chúc đi ngân hàng lấy giấy chuyển nhượng cổ phần, sau đó Cảnh Thịnh sẽ là của người khác! Nếu không tin cô cứ thử Gi*t tôi xem!”
Tiểu Lộc trừng lớn đôi mắt nhìn Cảnh Dật Nhiên giống như không quen biết hắn.
Lúc cô không nói lời nào thù chỉ trừng lớn đôi mắt long lanh như thủy tinh, đôi môi đầy đặn màu hồng phấn, có vẻ cực kì đáng yêu, hơn nữa da cô non mịn trắng nõn như trẻ con, khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, nều nhìn kỹ cô cũng là một tiểu loli yểu điệu xinh đẹp.
Cảnh Dật Nhiên đã bị khuôn mặt này của cô lừa gạt quá nhiều lần, hiện tại rốt cuộc cũng đủ sức chống cự, nếu không chỉ cần nhìn khuôn mặt này của Tiểu Lộc sẽ khiến người ta muốn ôm cô vào trong иgự¢, yêu thương thật tốt, không bao giờ để cô chịu chút ủy khuất nào.
Bị Tiểu Lộc nhìn chằm chằm, Cảnh Dật Nhiên không khỏi tê dại hết cả da đầu, sợ cô lại nghĩ ra cái gì chủ ý ác độc gì để tra tấn hắn.
“Cô nhìn tôi làm gì? Cách tôi xa một chút, cô không coi mình là một người phụ nữ thì tôi cũng coi mình là một người đàn ông đấy!”
Vốn dĩ Tiểu Lộc cảm thấy, Cảnh Dật Nhiên cuối cùng còn có chút đầu óc, biết chuẩn bị từ trước kiếm cho mình một lá bùa hộ mạng thất tốt, lúc này nghe hắn nói cái gì đàn ông với phụ nữ, lập tức cúi đầu nhìn chỗ nam tính của hắn.
Dao trong tay Tiểu Lộc chậm rãi từ trên mặt di chuyển xuống dưới, lúc tới chỗ nam tính đang nhô lên còn dùng dao chọc chọc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Chỉ cần tôi hạ một dao thì sẽ không còn là đàn ông!”
Hạ thân truyền sự đau đớn bén nhọn, Cảnh Dật Nhiên sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, hắn thật sự sợ nữ ma đầu này!
Cô lúc nào cũng có thể tạo cho hắn một sự “Kinh hỉ” thật đặc việt!
“Không không không, tôi sai rồi! Cô là phụ nữ, là cô gái đẹp nhất trên đời này! Tôi không phải đàn ông, cô không cần xúc động, đều là tôi sai!”
Cảnh Dật Nhiên co được dãn được, vừa thấy tình hình không đúng, lập tức không ngừng nhận sai.
Tiểu Lộc còn muốn cắt lên người Cảnh Dật Nhiên hai dao làm hắn đổ chút máu để cô có thể giữ được sự tỉnh táo.
Nhưng di động trong túi vang lên, cô vừa lấy ra thù thấy là Cảnh Dật Thần gọi tới.
Cô lập tức đứng dậy đi đến chỗ Cảnh Dật Nhiên không nghe thấy mới nhận điện thoại.
Chỉ nói vài câu cô liền cúp điện thoại, một lần nữa đi đến bên cạnh Cảnh Dật Nhiên cầm đao canh giữ hắn.
Hiện tại mỗi ngày Tiểu Lộc đều báo cáo tình huống với Cảnh Trung Tu, Cảnh Dật Thần là lần đầu tiên gọi điện thoại tới. Cô biết Cảnh Trung Tu đã giao việc này cho Cảnh Dật Thần xử lý, nói cách khác mạng của Cảnh Dật Nhiên đang ở trong tay Cảnh Dật Thần.
Cô liếc mắt nhìn Cảnh Dật Nhiên một cái, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Lần này có lẽ anh thật sự phải ૮ɦếƭ.”
Giọng điệu của Tiểu Lộc quá đặc biệt, cất dấu một chút bi thương cùng đau đớn, làm trong lòng Cảnh Dật Nhiên rất không thoải mái.
“Tai họa để lại ngàn năm, bản công tử là một tai họa, sao có thể ૮ɦếƭ sớm!”
Cảnh Dật Nhiên rống giận, dùng âm lượng lớn nhất để che dấu sự lo lắng dưới đáy lòng.
……
Qua hai ngày, Cảnh Dật Thần đến vào một buổi chiều mưa xuân liên miên.
Hắn mặc một bộ tây trang màu đen được chế tạo riếng, áo sơmi trắng tinh, giày da màu đen, bao tay da màu đen, khuôn mặt rét lạnh, ánh mắt tối tăm.
Rõ ràng là loại quần áo đơn giản thường thấy nhất, mặc trên người hắn lại lộ ra quý khí mười phần, ưu nhã như một vương tử đi tham dự yến hội.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Cảnh Dật Thần lửa giận trong lòng liền bốc lên ngùn ngụt!
Hắn tranh đấu với Cảnh Dật Thần từ nhỏ đến lớn chưa từng dừng lại, hắn chỗ nào cũng không chịu thua, nhưng lại thua hoàn toàn!
Cảnh Trung Tu thiên vị Cảnh Dật Thần bởi vì xuất thân của hắn còn chưa tính, năng lực kém Cảnh Dật Thần đó là bởi vì hắn từ nhỏ không được bồi dưỡng tử tế, hắn cũng nhận, nhưng tại sao ngay cả dung mạo và khí chất hắn cũng thua Cảnh Dật Thần!
Rõ ràng khí chất của hắn quyến rũ hơn, càng có thể hấp dẫn phụ nữ, rõ ràng dung mạo của hắn đã đến cấp bậc yêu nghiệt, vì sao chỉ cẩn mặc một bộ tây trang màu đen tùy tiện đứng ở nơi đó, là có thể lập tức hấp dẫn ánh mắt người khác!
Trời xanh không khỏi quá thiên vị Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Nhiên thống hận lúc này mình giống như xác ướp, cả người quấn đầy băng gạc rối loạn, nằm ngay đơ ở chỗ này!
Hắn hẳn nên đứng trước mặt Cảnh Dật Thần mà không phải nằm!
Hắn hẳn nên mặc một bộ tây trang màu mận chín được chế tác riêng, giày da sáng bóng, quanh thân lượn lờ mùi nước hoa thơm ngào ngạt, vênh váo tự đắc đối đầu với Cảnh Dật Thần, mà không phải ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ cũng chưa mặc, Tʀầռ tʀʊồռɢ nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Cảnh Dật Thần!
Kể cả phải ૮ɦếƭ hắn cũng không thể ૮ɦếƭ chật vật như vậy!
Cảnh Dật Thần chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cảnh Dật Nhiên một cái liền chậm rãi đi ra khỏi bóng tối ở ngoài cửa đi đến mép giường của hắn.