Bên trong quán trà thanh nhã, hương trà tràn ngập bốn phía, làm người khác có cảm giác như mình đang ở trong tiên cảnh.
Ngày thường, Quý Bác thích nhất uống trà, hắn thích trà có cảm giác thanh nhã, tựa như…… Thượng Quan Ngưng.
Nhưng mà hôm nay, hắn không có một chút hứng thú uống trà.
Rót cho mình một chén Bích Loa Xuân, ừng ực ừng ực nuốt xuống, hoàn toàn không có loại khí chất quý công tử như thường ngày. Đổi lại là ngày xưa, nhìn thấy có người phẩm trà như vậy, Quý Bác khẳng định ở trong lòng khinh bỉ người đó một phen, ghét bỏ người đó không biết thưởng thức, hành sự thô tục.
Hắn ở quán trà đợi hơn một giờ, như cũ vẫn không thấy Cảnh Dật Thần đến.
Quý Bác làm sao có thể không nóng nảy?
Hắn chờ đến miệng khô lưỡi khô, lòng nóng như lửa đốt, đành phải không ngừng uống trà.
Hai giờ sau, cửa nhã gian bị đẩy ra, cả người Cảnh Dật Thần đều tản ra quý khí cùng lạnh lẽo đi vào.
Quý Bác lập tức đứng dậy, giọng nói không còn thong dong cao ngạo như ngày xưa, mà có chút kính trọng nói: “Cảnh thiếu, anh rốt cuộc đã tới!”
Giọng nói, vẻ mặt, lời nói, đều cùng trước kia khác nhau.
Cảnh Dật Thần lập tức liền phát hiện, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, trên khuôn mặt đẹp trai ngoài sự lạnh băng, cái gì cũng nhìn không ra.
“Không biết Quý tổng có việc quan trọng gì mà lại gọi tôi tới đây.”
Cảnh Dật Thần kỳ thật đã đoán được việc của Quý Bác, nhưng cũng không vạch trần hắn ta, chỉ hờ hững nhìn Quý Bác, hắn không nghĩ ra, Quý Bác vì cái gì bỗng nhiên lại thay đổi thái độ, hơn nữa lại kiên quyết như vậy.
Quý Bác cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đem túi tài liệu đưa qua.
Nếu hắn đã tính toán tìm kiếm sự trợ giúp của Cảnh Dật Thần, hoặc là nói cho đúng hơn, hắn muốn nương nhờ vào Cảnh Dật Thần, vậy cần thiết phải bày ra thái độ này.
Quý Bác lâu nay luôn đứng ở trên cao, tuy rằng chưa từng phải cúi đầu ở trước ai, nhưng hắn biết rõ, người phía dưới phải làm như thế nào, mới có thể nhận được sự trọng dụng của người trên.
Thái độ cùng chi tiết, đều có thể quyết định thành bại.
Hắn là ôm tâm lý quyết tâm thắng để tới đây, hơn nữa hắn cũng đã nhận thức được vị trí của mình, biết sự chênh lệch của mình cùng Cảnh Dật Thần không đơn giản chỉ là thứ nhất và thứ hai.
Tuy rằng mỗi lần hắn cùng Cảnh Dật Thần đàm phán, đến cuối cùng đều sẽ bị tức giận mất mặt, sẽ bị hắn ta lừa bịp, nhưng hắn đối với năng lực của Cảnh Dật thần là tâm phục khẩu phục, hắn lớn như vậy, không có bội phục một người nào, ngay cả thời điểm có quan hệ tệ nhất với Cảnh Dật Thần, hắn vẫn như cũ tin vào nhân phẩm của Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần cũng không thể tưởng được, nguyên nhân lớn nhất khiến thái độ của Quý Bác, chính là sự sùng bái của hắn!
Đưa qua mấy tờ giấy kia đồng thời Quý Bác cũng mở miệng, trịnh trọng nói: “Cảnh thiếu, tôi muốn mang Quý gia, tập đoàn Quý thị, toàn bộ đầu quân cho Cảnh gia, thỉnh anh đồng ý!”
Cảnh Dật Thần tiếp nhận mấy tờ giấy kia, nhìn thoáng qua nội dung bên trên.
Hắn suy đoán không có sai, đây là giấy chuyển nhượng một phần cổ phần, Quý Bác đem 20% cổ phần của tập đoàn Cảnh Thịnh, giao cho hắn!
Hơn nữa Quý Bác nói xong những lời này, trong lòng Cảnh Dật Thần không giật mình là giả.
Người này chuyển biến quá nhanh, hơn nữa cũng quá lớn, ai biết có phải lại liên thủ với Dương Mộc Yên mưu tính chuyện gì hay không?
Nhưng mà giấy tờ chuyển nhượng cổ phần này khẳng định là thật, nói cách khác, cổ phần lại về tay Cảnh gia.
Trong lòng Cảnh Dật Thần thoải mái hơn rất nhiều, sắc mặt lại hờ hững trước sau như một, giọng nói lạnh lùng giống như là tẩm nước đá: “Ý của anh là, một mình anh có thể đại diện cho toàn bộ Quý gia?”
Quý Bác sắc mặt hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó lại khôi phục tự nhiên.
Hiện tại hắn đã bị Cảnh Dật Thần giày vò đã quen, loại này lời nói đã xem như rất nhẹ nhàng.
Cảnh Dật Thần ngồi đối diện Quý Bác, Quý Bác lại không có ngồi mà là đứng, biểu hiện thành ý của hắn.
“Tôi biết, tôi đột nhiên đầu quân cho anh, tất nhiên sẽ làm anh cảm thấy nghi ngờ. Một mình tôi không thể đại diện cho toàn bộ Quý gia, nhưng nếu có Cảnh thiếu trợ giúp, không tới một năm tôi liền có thể đại diện cho Quý gia!”
Trong giọng nói của Quý Bác lộ ra sự kiên định, ánh mắt trong suốt hơn cả mọi khi.
“Anh là muốn mượn tay của tôi, giúp anh quản lý Quý gia?”
Cảnh Dật Thần hơi nhíu mày.
Quý Bác lắc đầu, nói: “Không phải, tôi tin mình có thể tự mình quản lý Quý gia, tôi chỉ muốn Cảnh thiếu hỗ trợ nâng đỡ tập đoàn Quý thị vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.”
Hắn vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Cảnh Dật Thần, lại thấy hắn từ lúc vào cửa đến bây giờ, vẻ mặt không có chút biến hỏa, căn bản nhìn không ra hỉ nộ ái ố, thâm trầm giống như đêm đen, lại làm người khác cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Tôi trước kia đã làm sai, Cảnh thiếu lòng dạ rộng lớn, tất nhiên sẽ không chấp nhặt với tôi……”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Dật Thần trực tiếp đánh gãy: “Không, anh sai rồi, tôi tính toán chi li, là người lòng dạ hẹp hòi, tôi tưởng điểm này anh rất rõ ràng.”
Vẻ mắt Quý Bác hơi có chút xấu hổ, sau đó liền bất chấp tất cả: “Vậy được, Cảnh thiếu muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, tôi trước kia bị tiền bạc làm cho mê muội, mưu toan cùng người khác mưu hại anh, trừng phạt đúng tội! Tôi liên hợp với Dương Mộc Yên, chính là vì có thể lợi dụng sự tàn nhẫn của cô ta, làm hại Cảnh gia, sau đó chiếm tiện nghi.”
Hắn nói trong lòng lại cảm khái cực kỳ khắc sâu, ngắn ngủn mấy tháng mà thôi, hắn liền từ thiên đường té xuống địa ngục, hiện giờ ra cửa sẽ bị rất nhiều phóng viên bao vây, về nhà sẽ bị ba mẹ ép hỏi, đến chỗ Quý lão thái thái, lại càng bị ghét bỏ lợi hại, hắn phấn đấu nhiều năm ở tập đoàn Quý thị, hiện tại lại không có chỗ nào để hắn dựa vào!
Những người ban đầu nịnh bợ hắn, khen ngợi hắn, hiện tại nhìn thấy hắn thì tránh như tránh rắn rết!
Bọn họ sau lưng nói cái gì cũng có, chính là không có một ai nói tốt cho hắn.
Lòng người ấm lạnh, Quý Bác khắc sâu cảm nhận.
“Tiện nghi không dễ có như vậy, tôi đã phải trả giá rất lớn, cũng đã chịu cũng giáo huấn! Thúc đẩy sự chuyển biến của suy nghĩ, không phải là người khác, mà do Dương Mộc Yên vẫn đang ở nhà tôi.”
“Hôm nay tôi mới hiểu được, nếu Dương gia lúc trước không đắc tội Cảnh gia, Cảnh gia tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với Dương gia. Dương Mộc Yên rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay, là do Dương gia gieo gió gặt bão, hành động mấy hôm nay của, cùng người của Dương gia không có gì khác nhau, cũng đều đang tìm ૮ɦếƭ mà thôi.”
Quý Bác nói tới đây, khóe môi lộ ra nụ cười khổ.
“Tôi phải thừa nhận, tôi đấu không lại anh, Quý gia cũng không phải là đồi thủ của Cảnh gia, điểm này, nhà tôi còn hiểu rõ hơn tôi. Lúc bọn họ vừa mới biết được thân phận thật của Dương Mộc Yên, tất cả mọi người đều có một loại biểu tình, đó là khủng hoảng! Bọn họ đều sợ hãi, bởi vì Dương Mộc Yên mà Quý gia sẽ bị Cảnh gia coi là kẻ thù.”
Cho tới nay, Cảnh gia cùng Quý gia tuy rằng luôn cạnh tranh với nhau, nhưng gần như đều là cạnh tranh lành mạnh, hai nhà sẽ không vì một chút cạnh tranh này mà gây thù kết oán.
Là Quý Bác, đem Quý gia đẩy đến vị trí đối lập với Cảnh gia.
Cảnh Dật Thần lộ ra biểu tình hơi hơi kinh ngạc.
Anh không nghĩ tới, Quý Bác lại thành thật như vậy!
Có rất nhiều lúc, thể diện gia tộc còn quan trọng hơn bất kì cái gì, Quý bác không kiêng dè gì mà nói thẳng là người Quý gia sợ hãi Cảnh gia, nếu lời nói này chuyển đi, chỉ sợ mọi người sẽ coi thường Quý gia.
Tuy rằng tình hình thực tế quả thật như thế, nhưng mấy ai có thể có gan thừa nhận việc này.
Cảnh Dật Thần vẫn luôn thấy Quý Bác chướng mắt, tính cách hắn vẫn luôn quá ôn nhu, làm việc lo trước lo sau, ૮ɦếƭ vì sĩ diện chỉ khổ thân.
Nhung hôm nay hắn để lại cho Cảnh Dật Thần một ấn tượng rất lớn!
Người ta nói nghịch cảnh khiến con người ta trưởng thành, xem ra quả thực là đúng như thế.
Qua bao lâu mài giũa, cũng đã làm cho Quý Bác thay đổi.
Biểu tình trên mặt của Cảnh Dật Thần trong nháy mắt cũng đã khôi phục lại vẻ bình đạm, lãnh đạm hỏi: “Sao tôi có thể tin tưởng cậu?”
Nghe mấy chữ này, trong lòng Quý Bác cũng hơi hơi thả lỏng.
Hắn biết, đây là Cảnh Dật Thần đồng ý hỗ trợ, chẳng qua còn thiếu sự tín nhiệm mà thôi.
“Dương Mộc Yên và cảnh dật nhiên ở bên kia, tất cả đều giao cho tôi, hai người bọn họ tôi sẽ tùy thời cờ mà hội báo cho Cảnh thiếu. Trước mắt tôi chỉ có một yêu cầu, tôi đem cổ phần của tập đoàn Cảnh thịnh đưa cho anh, trong vòng một tháng mong anh dừng động tới tập đoàn Quý thị, chờ khi nào anh tín nhiệm tôi, thì có thể chianh thức hỗ trợ Quý gia. Một tháng, vậy là đủ rồi, sau một tháng, tôi khẳng định có thể đạt được sự tín nhiệm của, ảnh thiếu."
Lời của Quý Bác nói rất có khí phách, Cảnh Dật Thần căn bản lại không có bất kì phản ứng gì.
Anh cầm lấy chuyển nhượng cổ phần trị giá mấy tỉ để trên bàn, đứng lên, rồi sau đó đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, anh nhàn nhạt nói: “Tôi đã cầm đồ, hiện tại tạm thời hợp tác."
Đây là cam đoan sẽ không ra tay với Quý gia.
Quý Bác bỗng nhiên mừng như điên!
Chờ đến khi thân ảnh Cảnh Dật Thần đi mất không thấy, hắn mới mừng như điên mãi lúc sau mới lấy lại tin thần.
Sau đó hắn liền phát hiện, giờ trong lòng hắn có một loại cảm giác nhẹ nhõm không thể hiểu được, viên đá đè ở иgự¢ hắn đã biến mất không thấy nữa!
Chẳng lẽ đây là cảm giá. tìm được chỗ dựa?
Cảm giác này, thật là mới lạ!
Quý Bác rất nhiều ngày đều không ăn cơm, giờ phút này trong lòng lại rất nhẹ nhàng, cảm giác đói khát lúc này lại mãnh liệt chưa từng có.
Hắn thu dọn đồ vật của mình, đứng dậy ra khỏi quán trà, vào một quán ăn, kêu một xuất thịt bò, cũng bất chấp mà ăn thật nhiều.
Cảnh Dật Thần không phí chút sức lực nào, liền lấy lại được cổ phần trở về, tâm tình anh lúc này rất không tồi, lúc sau về đến nhà liền đưa Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài hóng gió.
Thượng Quan Ngưng đã nghe Cảnh Dật Thần đem mọi việc nói qua một cách thật đơn giản, biết được Quý Bác muốn xác nhập vào cho Cảnh Dật Thần, cô tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại càng cao hứng vui vẻ hơn.
Cô vẫn luôn cảm thấy, Quý Bác là không xấu.
“Quý Bác vẫn luôn rất tinh mắt, hơn nữa ᴆụng phải bờ tường liền lập tức quay đầu, rất thức thời!”
Thượng Quan Ngưng cười khen hắn.
Kết quả là Cảnh Dật Thần đang ngồi bên cạnh lái xe lại không vui: “Xem trọng hắn như vậy sao?”
Ngữ khí anh có chút nguy hiểm, ngữ điệu có chút không thích hợp!
Thượng Quan Ngưng thông minh ôm lấy cánh tay Cảnh Dật Thần, làm nucng với anh: “Không có, người em xem trọng nhất chính là chồng em!”
Vừa nịnh một câu, sắc mặt Cảnh Dật Thần liền lập tức chuyển biến, khóe môi còn mang theo ý cười như có như không.
Thượng Quan Ngưng không khỏi đỡ trán, người này thật là, ngày thường nhìn trọng ôn như vậy, thế nào mà vừa quay ra đã giống như trẻ con rồi!
Cô cười cười, không khỏi sờ sờ cái bụng tròn xoe của chính mình: cha hống hách như vậy, không biết mai sau con có hống hách như thế không?
Đầu mùa xuân Cảnh Dật Thần đưa Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài hoang gió rồi lúc sau liền lái đưa cô trở về.
Bọn họ không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến nhà Hoàng Lập Hàm.
Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm lại đi câu cá đi, đêm nay lại có tiệc cá để ăn.
Cảnh Dật Thần vừa lúc muốn đem việc cổ phần nói cho Cảnh Trung Tu, liền đưa Thượng Quan Ngưng đi theo.
Trên đường, Cảnh Dật Thần gọi điện thoại cho Cảnh Thiên Viễn, đem việc thu hồi cổ phần nói cho ông.
Cảnh Thiên Viễn rất vui vẻ, cháu trai càng ngày càng có bản lĩnh, một phân tiền cũng không mất, thế mà có thể đem cổ phần lấy lại, thật khiến ông an lòng!
Cảnh Dật Thần lại nhàn nhạt nói: “Ông nội, chuyện này tạm thời đừng nói cho bà nội, Cảnh Dật Nhiên còn chưa biết gì.”
Quý Bác quy phục anh, nhưng là trong lén lút, hắn còn phải diễn kịch với Cảnh Dật Nhiên và Dương Mộc Yên, nếu Cảnh Dật Nhiên đã biết Quý Bác đem cổ phần giao cho Cảnh Dật Thần, hắn khẳng định sẽ hoài nghi.
Nếu Mạc Lan biết cổ phần đã bị Cảnh Dật Thần lấy lại, khẳng định bà sẽ nói cho Cảnh Dật Nhiên trước tiên, hơn nữa, bà nhất định sẽ yêu cầu Cảnh Dật Nhiên dọn về Cảnh gia ở.
Cảnh Thiên Viễn nhớ tới việc Mạc Lan thiên vị đối với Cảnh Dật Nhiên, tức giận muốn mắng chửi người, liền tức giận nói: “Tiểu tử thúi, chuyện này còn cần con dạy! về điểm này không phải là con học của cha con, còn cha con học của ta sao!"
Treo điện thoại, Cảnh Dật Thần liền lái xe thẳng đến biệt thự của Hoàng Lập Hàm.
Tới nơi rồi, liền nghe bên trong truyền đến tiếng tranh chấp.
“Con cá lớn nhất này là do tôi câu lên, một lát nữa là hầm cho A Ngưng ăn, ông không được ςướק của tôi! Con bé hiện tại mang thai cháu trai tôi, tôi phải bồi bổ nó thật tốt!”
“Cảnh già, da mặt của,ông sao lại dày như vậy? Con cá,này rõ ràng là do tôi câu, sao giờ lại biến thành của ông? Sao ông lại ςướק công lao của tôi, tôi lấy cái gì tranh công với cháu gái đây?"
Hoàng Lập Hàm bởi vì khó chịu khi Thượng Quan Ngưng kêu Cảnh Trung Tu “cha”, cho nên vẫn luôn đều kêu Thượng Quan Ngưng là cháu gái, biểu thị công khai hắn mới là cậu ruột của Thượng Quan Ngưng.
“ông vừa nói muốn chiếm con cá lớn này, tôi là thay A Ngưng chiếm trước!”
“Tôi có thứ tốt đương nhiên sẽ nghĩ tới A Ngưng trước, còn cần ông phải nhắc nhở sao?”
……
Hai người ở nhà nói nhao nhao không yên, Thượng Quan Ngưng nghe xong liền vui vẻ, cười hô một tiếng “Cha”, rồi lại hô một tiếng “Cậu”.
Hai người kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng ôm bụng to đi tới, lập tức không cãi nhau nữa, tất cả đều mang thần sắc ôn nhu nhìn cô.
“A Ngưng, các con hôm nay tới sớm như vậy! Con cẩn thận một chút đi, cẩn thận không bị va chạm, Dật Thần,sao con không để A Ngưng ở nhà nghỉ ngơi thêm một lát!”
Cảnh Dật Thần còn chưa kịp trả lời, liền nghe Hoàng Lập Hàm cũng nói: “Đúng vậy, mùa xuân vẫn lạnh và khô ráo, đừng để A Ngưng lạnh quá, mau vào ngồi đi, lát nữa uống chút canh cá, cho dạ dày ấm áp!”
Cảnh Dật Thần nhìn bọn họ gạt mình sang một bên mà không còn gì để nói, một tay che chở Thượng Quan Ngưng ngồi xuống, giống như anh xuất hiện là rất dư thừa!
Cậu không phải ruột thịt nên ghét bỏ anh đã đành, mà ngay cả ruột là Cảnh Trung Tu cũng ghét bỏ anh.
Thượng Quan Ngưng thật đã là loại hònh mà trưởng bối thích, mặc kệ người Cảnh gia cũng được, mà người Triệu gia cũng được, thậm chí tính tình ngang ngạnh như Mộc Vấn Sinh cũng thiên vị với Thượng Quan Ngưng vài phần.
Sao tất cả nhiệt tình với cô như vậy mà đến lượt hắn lại mặt lạnh tất?