“Dì, Dì đừng khóc, con đã kêu người đi tìm An An.”
Cảnh Dật Thần mới vừa mới nghe điện thoại của Mộc Thanh, Triệu Chiêu liền gọi điện thoại đến, khóc đến tê tâm liệt phế, giống như Triệu An An se, không trở lại nữa.
Cảnh Dật Thần đành phải nghe bà khóc lóc kể lể phát tiết, mãi cho đếb hơn nửa giờ sau bà không nói nữa, Cảnh Dật Thần mới nói một câu.
Anh không am hiểu cũng không có kiên nhẫn đi an ủi người khác, nếu người này không phải dì anh thì anh khẳng định đã sớm ngắt điện thoại.
Nghe bà khóc nửa giờ, còn không bằng để anh lập tức triệu tập người tìm kiếm Triệu An An.
Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Thần đi ra ngoài nghe điện thoại lâu như vậy, liền khoác quần áo ra khỏi phòng ngủ.
Nàng vừa mới ra tới nơi, Cảnh Dật Thần vừa lúc ngắt điện thoại của Triệu Chiêu.
Thượng Quan Ngưng ngồi ở bên cạnh sô pha, đem đầu dựa vào vai anh, mắt buồn ngủ ௱ôЛƓ lung hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cảnh Dật Thần còn không có tới kịp trả lời, di động liền lại vang lên.
Điện thoại chuyển được, giọng nói Trịnh Kinh vang lên: “Cảnh thiếu, Triệu An An có khả năng đang ở Anh!”
Hắn nói xong này một câu, liền đem lời Trịnh Luân lặp lại một lần, “Có lẽ có thể điều tra ra một chút từ chỗ bất động sản.”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: "Được, toi đã biết. Ở thành phố A cũng không được thả lỏng, tìm bên này trước, phòng ngừa con bé đã đã trở lại mà chúng ta không biết.”
Treo điện thoại lúc lâu Cảnh Dật Thần mới nhìn đến Thượng Quan Ngưng đã ngồi ngay ngắn, nhíu mày nhìn anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“không thấy An An đâu, vừa rồi Trịnh Kinh biết được từ chỗ Trịnh Luân là có khả năng An An đang ở Anh quốc, giờ anh phải lập tức phái người đi tìm.”
Cảnh Dật Thần nói, không rảnh giải thích nhiều cho Thượng Quan Ngưng, lập tức gọi điện thoại cho A Hổ: “A Hổ, kêu Tiểu Lộc trở về, cậu tạm thời không cần về nước, vận dụng một số lực lượng cùa chúng ta ở bên Anh Quốc để tìm Triệu An An, có khả năng con bé trốn ở Anh quốc, đương nhiên, cũng có khả năng bị người trói đi rồi, mặc kệ là loại tình huống nào, cũng đều phải mang nó về đây.”
A Hổ ý thức được đây là vấn đề nghiêm trọng, lưu loát nói “Được”.
Cảnh Dật Thần kết thúc cuộc trò chuyện, Thượng Quan Ngưng vẫn còn sững sờ, cô bị tin tức này làm cho kinh hãi, lại căn bản không thể hồi phục hồi tinh thần.
Triệu An An gần đây ở cùng Mộc Thanh tốt như vậy, lại còn cùng cậu ấy đi theo tới Mộc gia, gặp cả ông nội và cha mẹ Mộc Thanh, mà Mộc Thanh cũng đã đi gặp người nhà Triệu An An rồi, cô cho rằng, việc của hai người bọn họ đã chắc chắn rồi.
Như thế nào giờ lại bỏ rơi Mộc Thanh?!
Đây không phải là muốn Mộc Thanh ૮ɦếƭ sao?
Cảnh Dật Thần nhìn Thượng Quan Ngưng, không khỏi an ủi cô: “Không có việc gì, con bé trước kia cũng thích đi lung tung, trước kia đi thường xuyên như vậy, động một cái là không thấy đâu, A Hổ rất nhanh sẽ tìm được con bé, em đừng lo.”
Thượng Quan Ngưng cũng không quá lo lắng Triệu An An, vì cô không biết Dương Mộc Yên đi tìm Mộc Thanh, lấy Triệu An An uy để uy Hi*p.
Triệu An An vừa can đảm vừa cẩn trọng, một mình ở bên ngoài cũng sẽ rất tốt.
Chỉ là cô có chút đau lòng Triệu An An quá ngốc, tình nguyện một mình cô đơn cả đời, tự mình chấp nhận sự thống khổ, cũng không muốn liên lụy Mộc Thanh.
Thượng Quan Ngưng một lần nữa dựa vào người Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Lần này chờ cậu ấy trở lại, em sẽ bức cậu ấy kết bôn với bác sĩ Mộc.”
Cảnh Dật Thần cười: “Em có thể bức bách nó? Sao anh không biết em còn có loại bản lĩnh này, An An rất quật cường.”
“Em có biện pháp, trước kia cảm thấy việc của cậu ấy và Mộc Thanh phải để cho chính cậu ấy suy nghĩ cẩn thận mới được, không thể bắt cậu ấy làm điều mà cậu không muốn làm, hiện tại xem ra là không được, cho dù sau này cô ấy coa hận em, nhưng cái danh xấu xa này em vẫn phải làm."
Không có người nào hi vọng cho Triệu An An hạnh phúc bằng Thượng Quan Ngưng.
Triệu An An là một người tốt, là người đáng quý trọng và yêu thương.
Nếu như là trước kia, Cảnh Dật Thần sẽ không đi quản Triệu An An, An An cũng đã là người trưởng thành rồi, không phải trẻ con, làm cái gì còn cần người khác tới dạy sao, con bé nên tự chị trách nhiệm về mọi hành vi của mình.
Bất quá, từ lúc anh kết hôn với Thượng Quan Ngưng, tính cách của anh đã chịu sự ảnh hưởng của Thượng Quan Ngưng, không còn đạm mạc ơ thờ như trước, đối với trách nhiệm làm anh với Triệu An An cũng có vài phần giác ngộ.
“Được, chúng ta có thể cùng nhau gài Triệu An An một phen!”
Hai vợ chồng thống nhất, tâm tình đều trở nên tốt lên.
Bất quá, tìm Triệu An An cũng không phải dễ dàng như vậy, kinh nghiệm chạy trốn của cô ấy rất phong phú, tạo hộ chiếu và chứng minh nhân dân giả đã xớm nhuần nhuyễn, thông qua thông tin để điều tra thì rất là vô dụng.
A Hổ mang theo người, yêu cầu hao phí lượng lớn nhân lực tới kiểm tra cẩn thận, Trịnh Kinh bên này cũng không có nhàn rỗi, toàn bộ cảnh sát hình sự ở thành phố A đều nhận được nhiêm vụ đi tìm người, mà tiền thưởng nhiệm vụ này từ xưa tới nay chưa từng cao như vậy.
Cảnh Dật Thần đem mọi việc an bài ổn thỏa, rồi ngày hôm sau liền trở lại cảnh thịnh đi làm, Thượng Quan Ngưng cũng trở về cùng anh đi làm.
Tòa nhà Cảnh Thịnh Tập Đoàn cao ngất, trong văn phòng tổng tài hương cà phê tràn ra bốn phía, làm người khác ngửi thấy tinh thần đều tốt vài phần.
Thượng Quan Ngưng bung cho anh một tách cà phê, anh nhìn cô bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, em ở nhà nghỉ ngơi không được sao? Một mình anh phấn đấu là đủ rồi, em chỉ cần ở nhà hưởng thụ thành quả cho tốt mà thôi, thuận tiện tiến hành một chút hoạt động giáo,dục thai nhi, tới nơi này chịu khổ làm gì?”
Thượng Quan Ngưng mặc một thân quần áo màu xanh biển, trên chân một đôi giày đế bằng màu đen, ngón tay vén một bên tóc, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Anh nói xem, em có cần cắt tóc nữa hay không? Một đoạn màu đen, một đoạn màu ánh kim, thật xấu! Thành cái dạng như thế này làm sao có thể đi gặp khách hàng của tập đoàn!”
Cảnh Dật Thần nhanh chóng buông cà phê, đứng dậy cầm tay cô, trịnh trọng nói: “Cảnh thiếu phu nhân, em hiện tại rất đẹp, không cần đi làm gì cả, ai dám không nghe lời em nói, không nể mặt mũi em, cứ nói cho chồng em biết, để chồng em đi xử lý!”
Thượng Quan Ngưng nói: “Vậy được rồi, cứ để như vậy đi.”
Cô nói xong, liền cười một cách tinh nghịch với Cảnh Dật Thần, xoay người ra khỏi văn phòng anh, trở về văn phòng của mình.
Cô yêu cầu đem tất cả tài liệu còn động lại gần nhất để sửa sang lại một phen, nhưng tư liệu quá nhiều, hạng mục công việc cũng quá nhiều, một hai ngày khẳng định là làm không xong.
Thượng Quan Ngưng đem việc quan trọng lấy ra xử lý trước.
Bất quá, bên này công việc tuy rằng đã chồng chất như núi, nhưng buổi chiều cô vẫn dành ra chút thời gian để đi đến chỗ lập ngữ khoa học kỹ thuật.
Gần một tháng nay cô chưa đi tới lập ngữ khoa học kỹ thuật, có chuyện gì đều là hai vị phó tổng báo cáo cho cô, để cô định đoạt sau.
Tuy rằng lập ngữ khoa học kỹ thuật không thể so bằng tập đoàn Cảnh Thịnh, nhưng tiền lời vẫn rất khá nhiều, hơn nữa ý nghĩa tượng trưng cũng khá cao, đương nhiên Thượng Quan Ngưng sẽ để bụng.
Hai tháng gần đây, công trạng của công càng ngày càng rực rỡ, công nhân đã nhanh chóng tăng tới năm trăm người, Thượng Quan Ngưng trong lòng rất là vui vẻ, quyết định thừa dịp lần này quay lại đây, muốn đề bạt mấy người trẻ có khả năng làm lực lượng nòng cốt.
Chỉ là, Thượng Quan Ngưng như thế nào cũng không nghĩ tới, cô vừa đi vào lập ngữ khoa học kỹ thuật làm việc, ngay lúc sau lại gặp Tạ Trác Quân!
Tạ Trác Quân mới vừa rời khỏi công ty khoa học kỹ thuật Lập Ngữ liền ᴆụng phải Thượng Quan Ngưng.
Sắc mắt hắn khẽ biến, sau đó cứng ngắt đứng ở nơi đó.
Hôm nay hắn đến bàn chuyện hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Thượng Quan Ngưng.
Đương nhiên hắn biết người đứng đầu khoa học kỹ thuật Lập Ngữ hiện nay chính là Thượng Quan Ngưng, trước kia hắn còn nghĩ Thượng Quan Ngưng ςướק được từ tay mẹ con Dương Văn Xu và Thượng Quan Nhu Tuyết, thì ra không phải, lúc đầu công ty này là của mẹ Thượng Quan Ngưng, sau đó bị hai anh em Nghạnh Sinh Sinh và Thượng Quan Hành ςướק lấy.
Nhưng mà, chuyện này không ảnh hưởng đến Tạ Trác Quân, mặc kệ khoa học kỹ thuật Lập Ngữ nằm trong tay ai, hắn cũng phải ςướק được hợp đồng này.
Hắn tới nơi này, là bởi vì tổng giám phụ trách phòng vật tư là bạn đại học của hắn, quan hệ của hai người cũng không tệ.
Tạ Trác Quân nghe nói khoa học kỹ thuật Lập Ngữ đang chuẩn bị mua rất nhiều vải dệt cao cấp để tặng cho nhân viên nhân dịp tết nguyên đán, cho nên hắn liền báo giá với bạn học cũ.
Hắn báo giá rất thấp, ở trong giới dệt may, nó đã là giá thấp nhất.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hợp đồng này, có lẽ có thể hoàn thành.
Về công ty dệt may của Tạ gia, quy trình có đầy đủ công đoạn, chủng loại phong phú, chất lượng lại không thể phản đối, tổng giám khoa học kỹ thuật Lập Ngữ liền ẩn ý với Tạ Trác Quân, nói trên cơ bản sẽ chọn công ty dệt may của Tạ gia.
Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ muốn mua với số lượng lớn, đương nhiên là Tạ Trác Quân phải giảm giá cho họ, nhưng bởi vì là đồ cao cấp, mỗi một khúc vải đã có giá một ngàn hai trăm tệ rồi, cho nên lần này phải bỏ ra sáu mươi ngàn vạn.
Số tiền này, cần phải báo cho Thượng Quan Ngưng phê duyệt.
Quan hệ giữa La Nhung và Tạ Trác Quân không tệ, ít nhất hắn cũng biết chút chuyện năm đó của Tạ Trác Quân và Thượng Quan Ngưng, còn có chuyện giữa hai chị em Thượng Quan Nhu Tuyết.
Tuy rằng hắn thấy Tạ Trác Quân làm chuyện không hợp lý chút nào, ai đời người chị lo lắng chờ đợi hắn tỉnh lại từ trong đời sống thực vật, hắn quay đầu liền thân thiết với cô em! Trước sau đính hôn với cả hai chị em, chuyện này, nói dễ nghe thì chính là có diễm phúc, nói khó nghe là vong ân phụ nghĩa!
Nhưng mà, tình huống bây giờ của Tạ Trác Quân đúng là không xong, hiện nay Tạ gia đang gánh nợ nần trên lưng, ngày xưa đại công tử Tạ gia phấn chấn thoải mái, bây giờ vậy mà đã có nếp nhăn và tóc bạc, thoạt nhìn còn già hơn hắn mười tuổi!
Công ty kinh doanh của Tạ gia xuất hiện vấn đề lớn, lúc đầu, không biết tại sao mà khách hàng quen thuộc không chịu hợp tác với Tạ gia, tìm kiếm khách hàng mới lại rất khó khăn, làm cho Tạ gia tồn đọng rất nhiều hàng hoá, căn bản là bán không được.
Còn nữa, điểm ૮ɦếƭ người chính là, không biết từ đâu xuất hiện một đứa nhỏ gầy yếu được gọi là con của Tạ Trác Quân, nghe nói đứa nhỏ này sinh không đủ tháng, cho nên qua ba ngày thì hết hai lần phải chạy đến bệnh viện, Tạ gia phải dồn toàn lực để chăm sóc đứa nhỏ này!
Tạ gia đã hạ hết vốn liếng, khó khăn lắm mới giữ được mạng đứa nhỏ.
Chẳng qua, kể từ ngày đó, hôn sự của Tạ Trác Quân với Mẫn gia cũng bay luôn, Tạ Trác Quân khôi phục lại cuộc sống độc thân. Không, bây giờ hắn đã là cha của đứa nhỏ, hoàn toàn không giống cuộc sống độc thân trước kia.
Mang theo một đứa nhỏ đi tìm đối tượng, còn gian nan hơn lúc trước, bởi vì mặc kệ là cô gái nào cũng không nguyện ý gả qua đó làm mẹ kế người ta.
Tạ Trác Quân đã trả giá vì hành vi của hắn, bây giờ trông hắn vô cùng tang thương, nhưng lại thành thục ổn trọng hơn trước kia rất nhiều.
La Nhung động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ hắn.
Dù sao thì công ty dệt may của Tạ gia, mặc kệ là chất lượng hay là giá cả thì đều rất có ưu thế, hắn cảm thấy nếu khi mình báo cáo lên mà giấu việc đây là công ty dệt may của Tạ gia thì nhất định có thể được thông qua thuận lợi.
Hắn tiếp xúc với Thượng Quan Ngưng rất nhiều lần, hắn biết Thượng Quan Ngưng nhìn như ôn nhu dễ nói chuyện, nhưng làm việc lại cực kỳ giỏi giang nhanh gọn, không dễ lừa gạt được cô.
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng là bà chủ lớn, có đôi khi một tháng cũng không gặp một lần, cho nên rất nhiều chuyện đều trở nên đơn giản.
Cố tình, hôm nay Thượng Quan Ngưng lại đến, còn gặp Tạ Trác Quân!
La Nhung vừa bước ra khỏi phòng khách, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, hắn chỉ biết hôm nay là ngày xấu rồi!
Chẳng phải phó tổng nói Thượng Quan Ngưng đang nghỉ phép sao? Sao hôm nay lại đến công ty?!
Này, chẳng lẽ là trời muốn diệt Tạ Trác Quân?
La Nhung nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắt của Tạ Trác Quân, mà Thượng Quan Ngưng lại là vẻ mặt chưa từng lạnh lùng như thế, hắn đành phải kiên trì đi lến: “Bà chủ, hôm nay ngọn gió nào thổi bà đến vậy.”
La Nhung lớn hơn Thượng Quan Ngưng một hai tuổi, nhưng ở công ty, hắn đều gọi cô là “bà chủ”, những nhân viên khác cũng gọi như vậy.
Thượng Quan Ngưng nhìn La Nhung, thản nhiên nói: “Hôm nay vừa vặn có thời gian, liền thuận đường đến đây nhìn xem.”
Cô nói xong, lại không để ý tới La Nhung nữa, quay đầu nhìn Tạ Trác Quân: “Không biết Tạ tiên sinh đến công ty tôi làm gì? Không phải đến để mắng tôi, kêu tôi chắp tay dâng khoa học kỹ thuật Lập Ngữ cho người khác chứ?”
Tạ Trác Quân nghe thấy cô mở miệng sắc bén như thế, không hề lưu tình, trực tiếp nói ra chuyện ngu xuẩn mà trước kia hắn đã làm, đương nhiên, không nhớ đến tình bạn cũ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên nói: “Không có, trước kia là anh hiểu lầm em, hôm nay anh đến, là muốn hợp tác với công ty em.”
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, hình như mình nghe được chuyện cười!
Hợp tác?!
Nằm mơ đi!
Bây giờ, cô không tin tưởng Tạ Trác Quân chút nào.
Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ là do cô vất vả phát triển lên, là tâm huyết của cô, cô tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào đến phá!
Sao cô biết Tạ Trác Quân có nguỵ trang đến hợp tác để hãm hại mình hay không!
“Tôi với anh không có gì để hợp tác, anh vẫn nên tìm người khác hợp tác đi! Cái đền nhỏ nhà tôi không đủ sức chứa Tôn Đại Phật Tạ gia mấy người!”
Trong mắt Thượng Quan Ngưng là cảm xúc lạnh như băng, vừa mở miệng liền từ chối lưu loát.
Hợp tác với Tạ gia, hợp tác với Tạ gia? Cô có ngu mới hợp tác với hắn!
Cô không phải thánh mẫu, người ta đá cô một cước, cô còn muốn đi lau giày cho người ta!
Khi Tạ Trác Quân nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý bị cô từ chối, nhưng mà khi hắn nghe cô nói như thế, vẻ mặt liền khó xem.
Hắn có chút tức giận, cảm thấy Thượng Quan Ngưng quá ích kỷ!
“Em không nên không phân nào là việc tư nào là việc công như thế, chuyện chúng ta lúc đó, không liên quan đến việc hợp tác, anh đến cộng tranh công bằng, em không cần ỷ thế Hi*p người!”
Suýt chút nữa thì Thượng Quan Ngưng bị hắn chọc tức ૮ɦếƭ.
Đã lâu không gặp, vậy mà hắn không hề thay đổi chút nào, còn mình thì vẫn tốt bụng như vậy!
“Hôm nay tôi nói luôn, khoa học kỹ thuật Lập Ngữ không hợp tác với anh! Công tư không phân minh? Anh nói đúng rồi, tôi chính là người như thế đó! Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ là của tôi, tôi thích hợp tác với ai thì hợp tác với người đó, anh mà cũng xứng để nói việc công bằng với tôi? Ở chỗ của tôi, tôi chính là công bằng!”