“Bằng không chẳng phải chứng minh cậu muốn đoạn tuyệt với Cảnh gia? Vậy không có gì phải nói nữa, căn bản không phải ba trục xuất cậu khỏi Cảnh gia, mà là cậu phản bội Cảnh gia, muốn tự lập môn hộ!”
Cảnh Dật Thần nói xong, lại nhìn về phía Mạc Lan tiếp tục hỏi: “Bà nội, ngài nói đi?”
Ngày thường, Cảnh Dật Thần rất ít gọi Mạc Lan là “Bà nội”, hiện tại gọi như vậy, tuy rằng giọng nói đạm mạc, ngữ điệu lạnh băng, lại càng có một loại chấn động lòng người.
Mạc Lan cầm lòng không đậu gật đầu, thì thào nói: “Đúng vậy……”
Cảnh Dật Nhiên sắc mặt hiện tại đã không thể dùng từ khó coi tới hình dung.
Cảnh Dật Thần đây là có chuyện gì, tại sao không hành xử theo lẽ thường!
Ngày thường gặp hắn, không phải trực tiếp sử dụng bạo lực, đem hắn đánh ngã, một câu vô nghĩa đều không muốn nói với hắn hay sao?!
Hôm nay làm sao còn có thể giảng đạo lý cho hắn!
Như vậy không được, người duy nhất hắn có thể dựa vào ở Cảnh gia là Mạc Lan, còn trông cậy vào Mạc Lan có thể giúp hắn ở Cảnh gia tranh thủ tài sản!
Mồ hôi lạnh đã hoàn toàn ướt đẫm áo sơmi của Cảnh Dật Nhiên, lạnh lẽo dán lên người hắn, làm hắn cực kì không thoải mái.
“Tôi vốn dĩ là người Cảnh gia, như thế nào về nhà còn phải nộp đồ vật? Đây là quy củ gì? Rõ ràng chính ba đuổi tôi ra ngoài, như thế nào lại là do tôi. Việc cùng Quý gia trao đổi cổ phần, cũng là tôi bị Quý Bác lừa gạt, tôi trước nay đều không muốn phản bội Cảnh gia, anh muốn vu oan tôi sao! Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do!”
Cảnh Dật Nhiên nắm chặt nắm tay, cưỡng từ đoạt lí cãi lại.
Chỉ trong chốc lát, người trên hành lang càng ngày càng nhiều.
Cảnh Dật Thần đối với A Hổ luôn đi theo hắn gật gật đầu, ý bảo hắn làm cho mọi người về phòng.
Giọng nói của hắn lúc nãy cũng không nhỏ, có thể tất cả mọi người đã nghe được, Cảnh Dật Nhiên làm ra việc không thể nào tha thứ, Cảnh gia đã cho hắn cơ hội, là chính hắn từ bỏ, là chính hắn lựa chọn đối nghịch với Cảnh gia.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, khẳng định đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Ngay cả Mạc Lan cũng nghe ra điểm không đúng.
Bà ngẩn ngơ nhìn cháu trai do chính tay mình nuôi lớn, cháu trai đã làm bạn bên cạnh bà ba mươi năm, làm sao cũng không thể tin, hành động của hắn là muốn đối nghịch với Cảnh gia, muốn hoàn toàn phá đổ Cảnh gia.
“A Nhiên, anh cháu nói rất đúng. Cháu đem cổ phần giao ra, Cảnh gia nhất định sẽ cho cháu trở về, cháu nếu như thiếu tiền, có thể nói với bà nội, bà nội nơi này có tiền, cháu muốn mua gì cũng được. Cổ phần Cảnh gia bị người ta lừa đi mất cũng không sao, chỉ cần anh cháu cầm được cổ phần của Quý gia, lấy năng lực của nó, khẳng định có thể đổi trở về!”
Sự tình phát triển hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch của Cảnh Dật Nhiên, cũng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nhưng mà mục tiêu mà hôm nay hắn đến đây đã đạt được hắn có thể rời đi.
“Bà nội, chuyện này không đơn giản như vậy, cháu muốn dùng năng lực của chính mình đòi lại đồ vật của Cảnh gia, làm sao có thể để anh trai xử lí vấn đề thay cháu?”
Cảnh Dật Nhiên che иgự¢, biểu tình trên mặt cực kì đau đớn khó nhịn, đỡ lấy cánh tay Mạc Lan nói: “Nhưng mà hiện tại иgự¢ cháu rất đau, có khả năng miệng vết thương lại nứt ra rồi, nếu ba không cho cháu đi vào, lễ vật cũng đã đưa đến, cháu phải đi thôi!”
Hắn nói xong, cũng không quan tâm Mạc Lan ở phía sau gọi hắn, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Cảnh Dật Thần nhìn hắn vội vàng rời đi, trong lòng lại dâng lên một tia lo lắng.
Hôm nay Cảnh Dật Nhiên rất không thích hợp, hắn ta là một con gián đánh hoài không ૮ɦếƭ, khó chơi lại không biết sống ૮ɦếƭ, mặc kệ nói cái gì hắn ta đều sẽ không lùi bước, ngược lại sẽ càng cản càng hăng, thích nhất đổi nghịch với hắn.
Nhưng mà hôm nay hắn lại không phải cái loại không biết sống ૮ɦếƭ ngày xưa.
Cảnh Dật Thần đè xuống lo lắng trong lòng, nhìn A Hổ nói: “Truyền lệnh xuống dưới, đem cửa khách sạn bảo vệ thật tốt, không cho người không liên quan tiến vào!”
A Hổ đáp ứng “Vâng” một tiếng, lập tức đi bố trí.
Hắn biết Cảnh Dật Thần nói “Người không liên quan” chính là chỉ Cảnh Dật Nhiên, cũng không biết hôm nay là ai không có mắt để Cảnh Dật Nhiên vào đây, hắn đến lặp lại với mọi người một lần nữa, ngay cả lão thái thái tự mình ra mặt, cũng không cho phép Cảnh Dật Nhiên tiến vào!
Ít nhất trong hôm nay không thể đánh nhau, này có đánh nhau, thiếu gia bị thương, hôn lễ ngày mai làm sao cử hành được.
Mạc Lan rốt cuộc vẫn không yên tâm Cảnh Dật Nhiên, vội vàng đuổi theo.
Phụ cận nơi này không có khách sạn xa hoa nào, bà lo lắng Cảnh Dật Nhiên đã trễ thế này đi ra ngoài sẽ không có nơi nào để ngủ, huống chi thân thể hắn vẫn còn thương, nếu lăn lộn cả đêm, bị bệnh thì phải làm sao bây giờ!
Cảnh Trung Tu đập vai con trai, nhàn nhạt nói: “Về phòng đi thôi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là ngày tốt của con cùng A Ngưng, việc còn lại để ba giải quyết là được rồi.”
Hôm nay Cảnh Dật Nhiên tới đây, tuy rằng không có làm ầm ĩ, nhưng rất nhiều người đều thấy ba con bọn họ đối chọi gay gắt.
Còn không biết trong lòng những người đó sẽ nghĩ như thế nào, Cảnh Trung Tu sẽ nói một lần nữa với bọn họ: Cảnh Dật Nhiên đã hoàn toàn bị trục xuất khỏi Cảnh gia, không phải là người của Cảnh gia.
Cảnh Dật Thần gật gật đầu, xoay người quay về phòng mình.
Mở cửa, vào phòng, đèn bên trong đã bị tắt toàn bộ.
Trong phòng có chút tối, nhưng Cảnh Dật thần đã từng chịu huấn luyện đặc biệt trong bóng đêm, tối như vậy đối với hắn mà nói rất nhẹ nhàng là có thể thích ứng.
Hắn chỉ có chút kỳ quái, Thượng Quan Ngưng hôm nay sao lại sớm như vậy liền lên giường ngủ, ngày thường, hắn không trở lại, cô sẽ không một mình ngủ trước, hơn nữa, cô vĩnh viễn đều sẽ để đèn cho hắn, miễn cho hắn về nhà còn phải sờ soạng.
Cảnh Dật Thần ϲởí áօ khoác của mình, treo lên giá áo ở phòng khách, thay đổi dép lê, vào phòng ngủ.
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, vẩy đầy khắp phòng, làm căn phòng có một loại vẻ đẹp ௱ôЛƓ lung.
Trên giường ở gần cửa sổ, chiếc chắn trắng tinh đang đắp lên một người dáng vẻ lung linh hoàn mỹ.
Trong không khí, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, cực kì dễ ngửi.
Cảnh Dật Thần đi đến mép giường, dùng giọng rét lạnh nói: “Không nghĩ hiện tại liền ૮ɦếƭ, thì thành thành thật thật đứng lên!”
Thân ảnh trên giường không có động đậy.
Đêm tối, trong căn phòng tổng thống xa hoa tĩnh mịch, vang lên tiếng lên đạn của súng lục thanh thúy chói tai.
Họng súng không chút do dự nhắm ngay thân ảnh lả lướt đang nằm trên giường.
Cảnh Dật Thần thần sắc lạnh băng, cái trán nổi đầy gân xanh, ngón tay hắn run nhè nhẹ, trong lòng chậm rãi nhỏ máu.
Hắn muốn Gi*t người!
Nhưng mà trước mắt không thể Gi*t người này!
Trong không khí một mảnh tĩnh mịch, áp lực làm người hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Người nằm trong chăn rốt cuộc động đậy.
Cô ta từ trên giường ngồi dậy, trong tay nắm một khẩu súng lục, tư thế tiêu chuẩn, động tác trôi chảy mà tự nhiên nhắm ngay Cảnh Dật Thần, trong giọng nói cô ta tràn ngập kinh ngạc: “Anh làm sao biết tôi không phải Thượng Quan Ngưng?!
Người phụ nữ ngồi trên giường, trong tay cầm súng ống màu đen, vì cũng giống Thượng Quan Ngưng, cô có mái tóc dài màu đen giống như tóc giả, bắt trước khí chất cao quý, quả thật đã khá giống Thượng Quan Ngưng.
Phòng ngủ tối như vậy, mặc dù có anh trăng bên ngoài cửa chiếu vào, nhưng vẫn tối đen hắc ám như cũ, hơn nữa cô cố ý dùng chăn che khuất mặt.
Đường Vận chậm rãi đứng lên từ trên giường, để chân trần đứng trên thảm, trong tay cầm súng nhưng vẫn không có rời khỏi Cảnh Dật Thần.
Cô không rõ, rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào mà Cảnh Dật Thần vừa vào cửa đã phát hiện cô ta không phải Thượng Quan Ngưng.
“Rốt cuộc là tại sao anh lại phân biệt được? Anh căn bản là không nhìn rõ em, sao có thể xác định được là không phải Thượng Quan Ngưng, anh không sợ nổ súng đánh sai người sao?”
Đường Vận tính cách quái đản, cho tới nay tính tình đều rất xúc động, nhưng hiện tại cô cầm súng, chĩa vào Cảnh Dật Thần, một chút cũng không giống cô lúc trước.
Nếu không phải ngữ khí của cô ta như cũ, bộc lộ không có chút thông minh nago, thì người khác rất khó tin tưởng, người phụ nữ cầm súng trước mặt này là Đường Vận.
Gân xanh trên trán Cảnh Dật Thần nhô lên, hốc mắt đỏ bừng, ngữ khí cực kỳ lạnh băng: “A Ngưng đang ở đâu?!”
Anh đương nhiên có thể phân biệt được người nằm trên giường rốt cuộc có phải người phụ nữ mà mình yêu thương âu yếm hay không
Hắn sao có nhận sai Thượng Quan Ngưng!
Cho dù Đường Vận có ngụy trang giống như thế kia cũng không phải Thượng Quan Ngưng! Không nói đến cái khác, chỉ cần anh tiếp xúc đã có cảm giác không giống nhau rồi!
Cảnh Dật Thần sớm chiều ở chung với Thượng Quan Ngưng, đối với hơi thở của cô đã rất quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cái loại cảm giác này, không có ngôn ngữ nào có miêu tả, nhưng lại đủ để cho anh phân biệt ra, người nằm ở trên giường chính là người khác!
Còn có rất nhiều chi tiết khác làm cho Cảnh Dật Thần hoài nghi.
Anh yêu Thượng Quan Ngưng cho nên tất cả mọi thứ đều quen thuộc và nhớ rõ rành mạch.
Hôm nay là trước đêm hôn lễ của bọn họ, vừa rồi cô còn hưng phấn khẩn trương, cầm bộ váy yêu thích không buông tay mà vuốt ve, sao có thể nhanh như vậy liền đi vào giấc ngủ!
Trừ khi cô rất mệt mỏi hoặc là sinh bệnh thì cô mới có thể đi vào giấc ngủ, buổi tối nào cô cũng phải chờ anh, cùng anh ôm nhau đi vào giấc ngủ!
Cô chưa bao giờ tắt đèn đi ngủ, bởi vì như vậy ban đêm có chuyện gì thì có thể dễ dàng đi lại.
Tư thế cô ngủ rất tốt, thông thường đều sẽ hướng vào trong, đối mặt với anh, thân thể sẽ hơi hơi cuộn tròn, chứ không phải lui người thẳng giống như Đường Vận mà cố tình đưa lưng về phía anh ngủ.
Cô chưa bao giờ dùng nước hoa, Cảnh Dật Thần cũng không thích nước hoa, nhưng bây giờ trong không khí lại có mùi hương không thuộc về cô, loại mùi hương này, anh đã ngửi được ở trên người đường vận quá nhiều lần rồi! Hơn nữa, ở đây còn có một loại hương khí nữa được che dấu, đó là xuân Dược!
Tính kế thật hoàn hảo!
Điệu hổ ly sơn! Cảnh Dật Nhiên dẫn dụ anh đi ra, sau đó có người ςướק Thượng Quan Ngưng đi, rồi sau đó hạ dược anh, làm anh vào lúc thần chí không rõ ràng mà cùng người phụ nữ trên giường phát sinh quan hệ!
Ngày hôm sau chính là hôn lễ của anh với Quan Ngưng, nếu anh thật sự trúng kế, ngày mai rời giường sẽ thấy và phát hiện ra người phụ nữ bên người không phải vợ của mình mà là một nữ nhân khác, sau đó làm cho Thượng Quan Ngưng trở về đúng lúc đánh vỡ một màn này.
Hậu quả, thật không dám tưởng tượng!
Năm đó, Cảnh Trung Tu chính là như vậy mà bị Chương Dung tính kế! Mà hiện tại, lại dám dùng chiêu này trê người hắn!
Không cần tưởng, khẳng định là do Cảnh Dật Nhiên làm!
Cảnh Dật Nhiên đêm nay là cố ý tới gây sự, khẳng định là nó biết Đường Vận đang ở bên này bày trò, cho nên mới vội vã rời đi như vậy! Chẳng trách được anh cảm thấy Cảnh Dật Nhiên hôm nay không bình thường, hóa ra là thật sự có âm mưu, hơn nữa là âm mưu lớn như vậy!
Vừa rồi anh mới ở cách đây,một tầng hành lang, mà đối phương đã ςướק Thượng Quan Ngưng đi, anh lại hoàn toàn không biết gì cả, toàn bộ bảo vệ khách cũng không bị kinh động, Thượng Quan Ngưng nhất định là bị hôn mê, nếu không không có khả năng không có một chút tiếng động nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Dật Thần dâng lên lửa giận ngập trời!
Anh không dám tưởng tượng, nếu Thượng Quan Ngưng sảy ra việc gì ngoài ý muốn, hắn sẽ làm gì bây giờ! Anh nhất định sẽ nổi điên!
Có trời mới biết hiện tại anh có bao nhiêu khát vọng muốn một súng kết liễu mạng sống của Đường Vận!
Trong đầu anh hiện tại căn bản là không nghĩ ra bất cứ thứ gì, hắn chỉ muốn ngay lập tức đưa Thượng Quan Ngưng về bên người mình!
Đáng ૮ɦếƭ, anh lại một lần nữa đánh mất A Ngưng!
“A Ngưng đang ở đâu? Mau nói!” trong âm thanh Cảnh Dật Thần mang theo một tia run rẩy, còn có mưa rền gió dữ tức giận, giọng nói anh quá lớn, chấn động đến lỗ tai Đường Vận.
Đường Vận chưa từng thấy qua Cảnh Dật Thần mất khống chế như vậy, trước kia anh cho dù có tức giận thì trên mặt cũng là sự lạnh nhạt bình tĩnh, căn bản sẽ không giống như bây giờ, thoạt nhìn vô cùng dọa người!
Đường Vận áp xuống sự sợ hãi bất an nơi đáy lòng, thẳng thắn eo, vẫn không hề nhúc nhích, dùng khẩu súng nhắm chuẩn vào Cảnh Dật Thần. Dù sao cô ta cũng đã như vậy, căn bản là không còn sợ ૮ɦếƭ nữa!
Bất quá, cô không thể làm cho Cảnh Dật Thần hoàn toàn tức giận, nếu không khi anh phẫn nộ thì sẽ có khả năng Gi*t ૮ɦếƭ cô, hiện tại cô không muốn ૮ɦếƭ, cô ta còn chưa có được gia nghiệp to lớn của Cảnh gia, kế hoạch dựng ra một cái cũng chưa thực hiện được, cô vẫn muốn sống!
Cho nên, Đường Vận cảm thấy vẫn là an ủi vỗ về Cảnh Dật Thần một chút.
“Cô ta đang ở một nơi rất an toàn, anh yên tâm, cô ta sẽ không có việc gì, khi em chưa hoàn thành mọi việc thì cô ta chưa thể ૮ɦếƭ được. Chỉ cần anh đối xử tốt với em, em cam đoan cô ấy sẽ không phải chịu sự tổn thương, nếu em bị thương thì co ta sẽ bị nặng hơn gấp mười lần!”
Chính là, lời Đường Vận nói căn bản không thể trấn an Cảnh Dật Thần, ngược lại còn làm cho Cảnh Dật Thần càng thêm táo bạo phẫn nộ!
Anh đang rất muốn biết Thượng Quan Ngưng ở đâu, rất muốn biết Thượng Quan Ngưng có an toàn hay không, cho nên không tin lời Đường Vận nói. Anh đã quá hiểu biết Đường Vận là cái dạng người gì, Thượng Quan Ngưng ở trong tay cô ta thì làm sao có thể sẽ bình yên vô sự!
“Nếu A Ngưng thiếu một sợi tóc, tất cả các người đều được chôn cùng cô ấy!”
Cảnh Dật Thần yêu cầu dùng toàn bộ ý chí mới có thể khống chế được bản thân không nổ súng Gi*t Đường Vận! Chỉ cần hơi xúc động một chút, anh có thể nổ,súng luôn, ghết ૮ɦếƭ người phụ nữ đứng trước mắt này!
Độ ấm phòng ngủ thích hợp, không nóng không lạnh, chỉ là mồ hôi lại chảy dọc theo hình dáng hoàn mĩ ở chiếc cằm của Cảnh Dật Thần, chỉ như vậy một lát sau, áo sơmi trên người anh đã hoàn toàn ướt đẫm
Đường Vận mặc dù có chút sợ hãi Cảnh Dật Thần,nhưng vẫn cắn chặt răng, một tay đem quần áo của mình cởi ra.
Cô ta đêm nay cố ý chỉ mặc một cái váy rộng thùng thình, để tiện cho việc cởi ra, hơn nữa ngoài váy ra thì bên trong không có mặc thêm quần áo gì nữa.
Lưc sau cởi váy ra, cả người đều không còn một mảnh vải đứng ở trước mặt Cảnh Dật Thần.
Cô ta sắc mặt ửng đỏ, lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cảnh Dật Thần, muốn nhìn thấy sự biến hóa trên mặt anh.