Đường Vận muốn xuất ngoại, cô muốn đến Mỹ, tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới, phẫu thuật lấy ngân châm ra cho mình!
Chỉ là, bây giờ không thể xuất ngoại, không biết Cảnh Dật Thần đã làm gì ở hải quan, hộ chiếu của cô mất đi hiệu lực, còn không thể mua vé máy bay, vé tàu!
Khủng hoảng trong lòng Đường Vận ngày càng tăng cao.
Phương thức tra tấn thong thả này, so với trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ, còn đau khổ hơn gấp trăm lần!
Tưởng tượng đến sáu tháng sau sẽ ૮ɦếƭ, làm sao Đường Vận lại không sợ cho được! Sợ hãi cái ૮ɦếƭ, không lúc nào không tra tấn cô ta!
Chỉ là bây giờ, Đường Vận cũng không hơn gì sáu tháng sau, bởi vì trên người không có đồng bạc nào, nếu vẫn không có tiền, Đường Vận sẽ phải ngủ ngoài đường, còn ૮ɦếƭ đói!
Đương nhiên, cô còn muốn có đủ tiền, tìm sát thủ, Gi*t Thượng Quan Ngưng!
Nếu sáu tháng sau phải ૮ɦếƭ, Đường Vận cũng muốn tìm một cái đệm lưng! Đường Vận ૮ɦếƭ, Thượng Quan Ngưng dựa vào cái gì mà còn sống!
“Mượn tiền? Tôi?”
Quý Bác kinh ngạc nhìn Đường Vận, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Ngoại trừ Cảnh Dật Thần, còn có ai sẽ nuông chiều Đường Vận!
Đương nhiên, bây giờ ngay cả Cảnh Dật Thần cũng không quan tâm cô ta!
Đã không có Cảnh Dật Thần, Đường Vận không sống nổi một ngày, thứ cô mặc trên người, phòng trước kia cô ở, xe thể thao xa hoa mà cô dùng, đều không phải là Cảnh Dật Thần mua cho!
Cô không cần làm gì hết, Cảnh Dật Thần sẽ nuôi dưỡng cô như công chúa, ngay cả em họ Triệu An An của anh cũng không có đãi ngộ như vậy!
Chuyện giữa Đường Vận và Cảnh Dật Thần, Quý Bác biết được rất nhiều từ Cảnh Dật Nhiên, nhưng hắn không biết vì sao Cảnh Dật Thần lại đột nhiên lấy lại tất cả những gì hắn đã cho Đường Vận.
Mặc kệ vì sao, Cảnh Dật Thần không muốn coi tiền như rác, tại sao Quý Bác hắn phải làm!
Tiền của hắn không phải từ trên trời rơi xuống, tất cả đều do hắn khổ sở một ngày một đêm kiếm được!
Hắn buôn bán lời nhiều tiền như vậy, tự dưng lại đi nuôi Quý Lệ Lệ ngu đến nỗi làm hắn phát diên, hắn sẽ không nuôi Đường Vận nữa!
Đường Vận nói thật dễ nghe, nhưng mà ả không có năng lực kiếm tiền, số tiền đó, chắc chắn là một đi không về!
Quý Bác dứt khoát từ chối: “Ngại quá, Đường tiểu thư, tôi không có tiền.”
Đường Vận không ngờ Quý Bác lại từ chối rõ ràng như vậy, trong đôi mắt to tròn của cô đầy hơi nước, điềm đạm đáng yêu, cầu xin: “Quý đại ca, bây giờ em cùng đường rồi, mới có thể mượn tiền anh, không cần cho em nhiều đâu, một trăm vạn, một trăm vạn là được rồi. Gần đây thân thể em không tốt, muốn đến bệnh viện kiểm tra, chờ em hết bệnh rồi, nhất định sẽ trả tiền cho anh!”
Cô không thể nói chuyện chỉ sống được sáu tháng, nếu nói thì Quý Bác sẽ không cho cô mượn tiền nữa.
Quý Bác cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn duy trì biểu tình nho nhã ôn hoà: “Quý tiểu thư, không phải tôi không cho cô mượn tiền, mà là tôi thật sự không có tiền, bây giờ tự bản thân tôi cũng khó giữ nổi, bị Cảnh Dật Thần chèn ép đến nỗi muốn nhảy lầu, bây giờ tiền của tôi đều không sử dụng được, Quý gia cũng không phải do tôi làm chủ, còn có rất nhiều người, đều nhìn chằm chằm vào tôi!”
Một trăm vạn, đương nhiên là Quý Bác có, nhưng mà hắn tuyệt đối không cho Đường Vận một đồng!
Nghe giọng điệu của Đường Vận, chắc chắn không trả một vạn!
Ngoại trừ Cảnh Dật Thần không có mắt có thể cho Đường Vận mấy trăm hay là ngàn vạn, không ai bỏ ra nhiều tiền như vậy!
Người bình thường, cả đời cũng không kiếm được một trăm vạn, mặc dù Quý Bác có tiền, nhưng mà hắn chưa bao giờ sử dụng tuỳ tiện, tất cả đều dùng để làm ăn.
Còn nữa, tình hình bây giờ của hắn, thật sự không thể sử dụng như ý muốn!
Quý Bác ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cánh tay mình, lại nhìn thoáng qua Đường Vận, đột nhiên cảm thấy, bọn họ, những người đối phó với Cảnh Dật Thần, tất cả đều thảm như vậy!
Không biết sau này có thảm hơn nữa không.
Cảnh Dật Thần giống như ngọn núi không thể vượt qua, mặc kệ là âm mưu thế nào, tất cả đều bị hắn nghiền nát!
Cảnh Dật Thần đẩy đám người Quý Bác vào đường ૮ɦếƭ, bây giờ lại đang dẫn Thượng Quan Ngưng lên phi cơ trực thăng, tiến về nước Anh.
Cách hôn lễ của anh và Thượng Quan Ngưng, chỉ còn một tuần.
Tất cả mọi thứ cho hôn lễ đã được chuẩn bị sẵn sàng, thiệp mời cũng đã được Cảnh Trung Tu phát đi, người tham gia hôn lễ, đều do ông quyết định.
Bởi vì người cầm quyền trước mắt tại Cảnh gia vẫn là Cảnh Trung Tu, không phải Cảnh Dật Thần.
Hôn lễ này, không chỉ là hôn lễ, mà còn là tượng trưng cho việc Cảnh Dật Thần tiếp nhận toàn bộ Cảnh gia.
Đối với việc tiếp nhận Cảnh gia, Cảnh Dật Thần đã chuẩn bị sẵn sàng, từ nhỏ anh đã chuẩn bị cho giờ phút này, thời gian luyện tập rất lâu, anh cũng không còn áp lực khi tiếp nhận Cảnh gia nữa.
Thứ làm anh cảm thấy áp lực chính là hôn lễ của mình.
Anh cảm thấy, hình như tổ chức hôn lễ mới là chân chính cưới Thượng Quan Ngưng.
“Bọn mình qua sớm như vậy có sao không?” Thượng Quan Ngưng không ngờ lại đi Anh nhanh như thế, chẳng lẽ phải diễn tập trước?
Giống như người khác mỗi khi kết hôn đều phải làm vài lần cho quen, không biết bọn họ có làm vậy không nữa.
Cảnh Dật Thần ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng, nhìn thấy gương mặt vui vẻ và hai má hồng hồng của cô, cười nói: “Chúng ta qua đó chơi vài này, đảm bảo cho em ở trong trạng thái tốt nhất khi tổ chức hôn lễ.”
Kết hôn là đại sự cả đời, hôn lễ là điều quan trọng nhất.
Thật ra là Cảnh Dật Thần muốn tự mình xem xét, để tránh có gì sai sót xảy ra.
Nhưng anh lại lo lắng khi để một mình Thượng Quan Ngưng ở lại A thị, cho nên dẫn cô đến, đúng lúc có thể dẫn cô đi xem xét, miễn cho đến lúc đó lại khẩn trương.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Thượng Quan Ngưng nói: “Dật Thần, em có chút khẩn trương, làm sao bây giờ? Còn chưa bắt đầu mà tim em đã đập rộn ràng rồi, đến lúc đó có phải có rất nhiều người đến không? Lỡ như em làm sai điều gì thì sao?”
Cảnh Dật Thần bật cười, không ngờ Thượng Quan Ngưng còn khẩn trương hơn anh, trong lòng anh liền thoải mái không ít.
“Không sao, em không nhìn mọi người là được, trong mắt em chỉ cần có anh thôi, những người khác, đều là không khí.”
Vẫn bá đạo như vậy!
Trên mặt Thượng Quan Ngưng đầy ý cười.
Trong lòng cô rất mong chờ hôn lễ của mình, có thể cùng người cô yêu tổ chức hôn lễ trước sự chứng kiến của mọi người, nói ra lời hứa hẹn cả đời dành cho nhau, trên đời này, chắc là sẽ không có chuyện gì lại tốt đẹp và lãng mạn hơn thế.
Tới nước Anh rồi, vợ chồng hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó Cảnh Dật Thần dẫn Thượng Quan Ngưng đi thử váy cưới.
Còn nữa, giày cao gót lúc đầu đặt làm riêng cho cô cũng không dùng được, Cảnh Dật Thần đã đổi thành hài, cũng cần cô mang thử.
Thượng Quan Ngưng ở trong thử váy cưới và hài, Cảnh Dật Thần ngồi trên sô pha bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Bộ dáng cô mặc váy cưới cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt Cảnh Dật Thần không hề chớp lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn vào cô, sau đó trực tiếp đi qua, giúp cô mặc quần áo, kéo khoá váy.
Nhà thế kế cười nói với Thượng Quan Ngưng: “Your husband is so considerate!” (Chồng bạn thật tri kỷ.)
Thượng Quan Ngưng cười cười: “Yes, heis.”
Ở Anh quốc so với trong nước an toàn hơn rất nhiều.
Quý gia cũng được, Dương Mộc Yên cũng được, thực lực gia tộc ở thành phố A có lớn mạnh hơn cũng không thể so sánh với thế lực cường đại của Cảnh gia ở Anh quốc. Cảnh gia ở Anh quốc đã cắm rễ thật lâu thật lâu, nhận lực và tài lực cực kì hùng hậu.
Thành phố A bị thân phận thật của Dương Mộc Yên làm cho chao đảo vẫn chưa bình thường trở lại, liền bị một quả bom khác đội xuống làm một mảnh rung chuyển: Quý gia nội đấu, bác cháu tương tàn! Quý Bác liên hợp với Dương Mộc Yên, dùng các loại thủ đoạn bức vua thoái vị, ý đồ ςướק lấy quyền thừa kế Quý gia, bức Quý Mẫn Quyết nhường chức tổng giám độc, để Quý Bác thay vào đó.
Quý gia trong lúc nhất thời trở thành đề tài nóng ở thành phố A, nghe nói Quý Bác hiện tại căn bản không dám lộ diện, chỉ cần lộ diện, sẽ bị phóng viên bao vây.
Mà Quý gia lão thái thái đã chống đỡ không được, tức giận tới phải nằm viện.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Quý thị xuống giá điên cuồng, khiến nhân viên hoảng sợ.
Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng lại không chịu ảnh hưởng chút nào, hai người ở Anh quốc nhàn nhã nhẹ nhàng, một mặt chuẩn bị cho hôn lễ, một mặt thăm quan phong cảnh Anh quốc.
Trước hôn lễ một ngày, Triệu An An cùng Mộc Thanh, Trịnh Luân cùng Trịnh Kinh, hai đôi phù dâu ơhù rể đều đã đến Anh quốc. Người nhà Cảnh gia, Hoàng Lập Hàm, còn có người nhà Thượng Quan, rất nhiều khách khứa được mời tham gia hôn lễ cũng đều đã đến đây.
Tất cả mọi người được sắp xếp ở một khách sạn năm sao cao cấp cách giáo đường tổ chức hôn lễ không xa, khách sạn này thuộc về tập đoàn Cảnh Thịnh, ở Anh quốc còn có vài khách sạn như vậy.
Thượng Quan Ngưng tổ chức hôn lễ, chính cô cũng rất cao hứng, mà Triệu An An cùng Trịnh Luân so với cô còn vui vẻ hơn, cả ngày đều lôi kéo Thượng Quan Ngưng ríu rít nói chuyện, cho đến khi Cảnh Dật Thần đuổi người, Triệu An An mới lôi kéo Trịnh Luân không tình nguyện rời đi.
Vì cho tiện Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng cũng ở khách sạn, nếu ở biệt thự của hắn ở Anh quốc, đến giáo đường sẽ rất xa, hắn lo lắng Thượng Quan Ngưng sẽ mệt, liền trực tiếp ở khách sạn.
Lễ phục và giày dép dùng để mặc cho hôn lễ đều đã được đưa tới, Thượng Quan Ngưng yêu thích không buông tay vuốt ve.
Đây là váy cười cùng giày độc nhất vô nhị thuộc về cô, đều thuần sắc trắng, còn có lễ phục màu đỏ rực theo truyền thống Trung Quốc, đôi giày cũng một màu đỏ.
Mỗi một bộ đều hoàn mỹ, mỗi một bộ đều có giá trị liên thành.
Nhưng mà điều Thượng Quan Ngưng thích không phải giá cả của chúng, mà là ý nghĩa của chúng.
Cô sẽ đem mấy bộ lễ phục này giữ gìn thật tốt, vài năm sau, cô già rồi, nhìn thấy váy cưới này sẽ tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc.
Trừ bỏ quần áo của Thượng Quan Ngưng, nhà thiết kế còn đưa tới lễ phục của Cảnh Dật Thần, tay trang thuần sắc trắng được làm thủ công, áo sơmi trắng tinh, cà vạt màu trắng —— ở Anh quốc, kết hôn phải dùng toàn bộ màu trắng, tượng trưng cho hạnh phúc, là màu sắc may mắn nhất.
Cảnh Dật Thần hiếm khi mặc tây trang màu trắng, hắn phần lớn đều mặc tây trang màu tối, giống như người của hắn, trầm ổn thành thục.
Nhưng mà mấy ngày hôm trước Cảnh Dật Thần vừa mới thử bộ quần áo này xong, Thượng Quan Ngưng đến giờ vẫn nhớ rõ dáng vẻ của hắn lúc đó.
Khuôn mặt đẹp trai, đường nét sắc bén như dao, ánh mắt thâm trầm, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, cao lớn mà đĩnh bạt, như là chàng hoàng tử hoàn mỹ nhất trong chuyện cổ tích.
Là người thì đều thích cái đẹp, nhìn thấy sự tốt đẹp sẽ không tự giác muốn nhìn nhiều hơn một chút, sẽ sinh ra tình cảm yêu thích.
Thượng Quan Ngưng cũng không ngoại lệ, cô rõ ràng đã sống với Cảnh Dật Thần lâu như vậy, biết rõ tất cả của hắn, lại vẫn như cũ không tự chủ được bị hắn hấp dẫn.
Đây không đơn giản chỉ là vẻ bề ngoài, còn có khí chất mà hắn sinh ra.
Thật lâu lúc trước, cô liền biết, một khi cùng Cảnh Dật Thần ở chung thời gian dài, cô căn bản không thể chống lại mị lực của hắn.
Mà hiện tại, cô vẫn như cũ càng ngày hãm càng sâu.
May mắn người đàn ông này là của cô, bằng không, thấy hắn yêu một người khác, cô không biết có thể khống chế mình không tiếp cận hắn, ςướק đi hắn.
Thượng Quan Ngưng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo của Cảnh Dật Thần, khóe môi không tự chủ được hơi giơ lên.
Thật tốt, ngày mai bọn họ đã tổ chức hôn lễ rồi!
Cô muốn làm cô dâu của hắn!
Cảnh Dật Thần thấy Thượng Quan Ngưng trên mặt đều là ý cười hạnh phúc, trên khuôn mặt đẹp trai không khỏi lộ ra ý cười.
Ngày mai, bọn họ chính là cô dâu và chú rể, tuy rằng tới chậm một chút, nhưng vẫn như cũ làm lòng hắn kích động, không thể giữ bình tĩnh.
Hắn đã rất lâu chưa từng khẩn trương như vậy.
Hắn không muốn hôn lễ xuất hiện một chút sai lầm nào, hắn muốn cho người phụ nữ hắn yêu nhất một hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Rốt cuộc, bọn họ cả đời này chỉ có một lần như vậy mà thôi.
Cảnh Dật Thần đi qua, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm chặt Thượng Quan Ngưng.
Hai người cái gì cũng không cần phải nói, liền có loại tâm linh tương thông sung sướng cùng hạnh phúc.
Mọi việc trong hôn lễ, đại đa số đều do Cảnh Dật Thần sắp xếp, Thượng Quan Ngưng trên cơ bản cái gì cũng không cần quản, hơn nữa Cảnh Dật Thần còn phải điều khiển từ xa quản lý tập đoàn Cảnh Thịnh, còn cần đối phó với Quý Bác cùng Dương Mộc Yên, tin tức và dư luận ở thành phố A đều do hắn một tay lên kế hoạch thúc đẩy.
Cho nên, sắc mặt Cảnh Dật Thần thoạt nhìn có chút mỏi mệt, ngược lại người có thai như Thượng Quan Ngưng thần thái sáng láng.
Thượng Quan Ngưng xoay người, nhìn dáng vẻ mỏi mệt của Cảnh Dật Thần, không khỏi có chút đau lòng.
“Công việc luôn là làm không hết, đám cưới không phải vẫn có người lo liệu sao, anh không cần khiến chính mình mệt mỏi như vậy.”
Cảnh Dật Thần cười cười, đôi mắt sáng như sao chớp động: “Anh không mệt, có thể cưới được em, mệt chút nữa cũng đáng giá.”
Thượng Quan Ngưng há miệng, cả người đều treo ở trên người Cảnh Dật Thần: “Anh mệt muốn ૮ɦếƭ rồi còn không phải khiến em đau lòng sao?”
“Vợ anh đau lòng anh là đúng rồi, nhưng mà, ngày mai khả năng sẽ rất mệt, nên anh đau lòng. Nếu trên đường có cái gì không thoải mái, nhất định phải nói cho anh biết, không cần miễn cưỡng, em cùng con mới là quan trọng nhất.”
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu: “Ừ, em đã biết. Nhưng mà em đâu có yếu đuổi như vậy, một cái hôn lễ mà thôi, em khẳng định không thành vấn đề, yên tâm đi!”
Hai người nói, ngoài phòng lại truyền đến tiếng cãi cọ.
Có người ở bên ngoài náo loạn?
Cảnh Dật Thần nhíu mày, ngay sau đó lại buông ra.
Hắn nhẹ nhàng hôn đôi môi đỏ của Thượng Quan Ngưng nói: “Ở trong phòng chờ anh, anh đi ra ngoài nhìn xem, một lát liền trở về.”
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu đồng ý.
Cô cũng không lo lắng, bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, những người ở trong khách sạn đều là khách khứa tới tham gia hôn lễ, mà có thể được Cảnh Trung Tu mời tới, đều là người có thân phận lớn, khả năng phát sinh tranh chấp là rất thấp.
Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Dật Thần đi ra ngoài, cười đem áo cưới cùng lễ phục cất vào tủ quần áo, vừa mới kéo cửa tủ ra, liền nghe được tiếng của phòng mở ra một lần nữa.
Cô cười quay đầu: “Nhanh như vậy liền đã trở lại……”
Lời còn chưa dứt, thấy rõ người tới, tươi cười của Thượng Quan Ngưng đã hoàn toàn cứng lại, sau đó, cô liền mất đi tri giác, lâm vào trong bóng tối thật sâu.