Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 337

Tác giả: Hạ Thanh Sam

(*): ý chỉ người chỉ biết giải quyết khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến hậu quả về sau.
Dương Mộc Yên liếc mắt nhìn Quý Bác một cái, lại cười lạnh: “Không có tiền đồ, một chút chuyện như vậy cũng chịu không nổi, về sau có thể làm được việc lớn gì!”
Trong dạ dày Quý Bác nôn nao như dời sông lấp bể, hắn giận tím mặt: “Lam Vũ, đây là nhà tôi! Cô Gi*t người thì đi ra bên ngoài, không cần ở trong nhà tôi làm loại việc ghê tởm như vậy!”
Hắn biết thân phận của Dương Mộc Yên, nhưng chưa bao giờ kêu tên thật của cô ta, đề phòng tiết lộ thân phận thật của cô ta.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không ở Gi*t người ở trong nhà anh, này chỉ là cho người hại tôi một sự trùng phạt nho nhỏ mà thôi, thảm trạng của cô ta anh cũng thấy rồi đấy, thủ đoạn của tôi anh cũng đều hiểu rõ, tôi muốn tiếp theo đây, anh sẽ suy xét thật tốt việc kết hôn với tôi.”
Dương Mộc Yên đối mặt với Quý Bác, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm thật dày, làm thân ảnh cô ta mơ hộ, cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn quỷ dị.
Giọng nói cô ta khàn khàn, càng làm Quý Bác khó chịu nói không nên lời. Ngày thường Dương Mộc Yên rất ít nói, tiếng nói chỉ bị khàn một chút, sẽ không đặc biệt khó nghe, nhưng chỉ cần cô ta nói chuyện nhiều một chút, tiếng nói giống như quạ đen kêu cực kỳ khó nghe.
Hóa ra Dương Mộc Yên cố ý chọn địa điểm ở nhà, cố ý để hắn nhìn thấy một màn máu me tàn nhẫn như vậy, muốn buộc hắn cùng cô ta kết hôn!
“Tôi không phải đã đáp ứng kết hôn với cô sao?! Cô còn muốn thế nào!”
Quý Bác đỡ tường, miễn cưỡng đứng vững, trên khuôn mặt anh tuấn nho nhã tất cả đều là chán ghét cùng tức giận.
“Anh đã đáp ứng rồi, chính là tôi không thấy anh có một chút hành động nào, tôi muốn cùng anh dùng tốc độ nhanh nhất kết hôn, anh không nhanh không chậm như vậy, tôi đành phải khiến anh nhìn thấy máu tanh kích thích anh một chút.”
Quý Bác đã sớm biết chính mình trốn không thoát, từ lúc đáp ứng hợp tác cùng Dương Mộc Yên, hắn đã không thể quay đầu lại!
Chỉ là, hắn lúc trước tin tưởng mười phần chính mình có thể khống chế được Dương Mộc Yên, có thể đạp đổ Cảnh Dật Thần, đánh sập Cảnh Thịnh vẫn luôn khống chế Quý thị, đạt được lợi ích lớn nhất.
Hiện thực lại tàn khốc xé nát giấc mộng của hắn, hắn không chỉ bị Cảnh Thịnh từng bước ép sát, hơn nữa còn bị người Quý gia ở sau lưng đâm một đao, mất đi một bộ phận thế lực rất lớn, hắn hiện tại gần như đã thành miếng cá nằm trên thớt mặc cho Dương Mộc Yên xâu xé.
Uống rượu độc giải khát, chính là câu miêu tả về hoàn cảnh bây giờ chân thật nhất.
Rõ ràng biết Dương Mộc Yên có kịch độc, hắn vẫn muốn tiếp tục hợp tác với cô ta, tiếp tục khiến cô ta đứng bên cạnh mình, lợi dụng thế lực trong tay cô ta, ςướק đoạt cổ phần Quý thị chiếm lấy vị trí tổng giám đốc, sau đó mới có thể chống lại Cảnh Thịnh.
Quý Bác dựa vào trên tường, biểu tình trên mặt dần dần trở nên có chút ૮ɦếƭ lặng, hắn chậm rãi ngồi ở trên sàn nhà, cắn răng hỏi: “Cô muốn khi nào kết hôn?”
“Ngày mai!”
“Quá nhanh, tất cả mọi người sẽ cảm thấy cuộc hôn nhân có vấn đề!”
“Vốn dĩ là có vấn đề, hai đại gia tộc liên hôn, cái nào không có vấn đề! Tôi chỉ muốn một cuộc hôn nhân trên hình thức thôi, suy nghĩ của người khác không liên quan đến tôi!”
“Không được, ngày mai căn bản không kịp chuẩn bị, ít nhất cần thời gian một tháng!”
“Vậy thì được, tôi cho anh thời gian ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau, anh phải cưới tôi! Nhưng mà hôm nay, chúng ta phải đi nhận giấy chứng nhận! Sau khi làm xong, tôi có thể lập tức giúp anh ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Quý thị, qua hôm nay, tôi liền mặc kệ! Anh cần phải suy xét cho rõ ràng!”
Quý Bác trước nay không nghĩ tới, hôn nhân của mình sẽ trở thành như vậy!
Hắn biết rõ hôn nhân của hắn tất nhiên sẽ vì ích lợi mà liên hôn, hắn biết chính mình không có khả năng cưới một người phụ nữ mà hắn thật lòng thích, cho nên hắn vẫn luôn áp chế tình cảm của mình, không cho chính mình động tâm với kẻ nào.
Tình yêu là một loại hàng xa xỉ, hắn không làm nổi.
Yêu một người phụ nữ, sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của một người đàn ông, sẽ là uy Hi*p rõ ràng nhất với một người đàn ông.
Cảnh Dật Thần chính là một ví dụ tốt nhất, không cưới Thượng Quan Ngưng, hắn căn bản sẽ không chê vào đâu được, toàn thân không có một tia sơ hở, mà sau khi có Thượng Quan Ngưng, hắn có nhược điểm dễ dàng công kích nhất.
Đối phó với Cảnh Dật Thần rất khó, nhưng đối phó với Thượng Quan Ngưng lại dễ hơn nhiều!
Có được, tất có mất.
Có mất, tất có ςướק đoạt.
Cảnh Dật Thần có được nhưng đồng thời cũng sẽ mất đi.
Mà Quý Bác, mất đi cơ hội yêu đương, lại có được trợ lực lớn nhất.
Hắn trầm mặc rất lâu, rốt cuộc dùng giọng nói khàn khàn mở miệng, chậm rãi phun ra một chữ: “Được.”
Trưa hôm đó, Quý Bác liền mang theo Dương Mộc Yên đi Cục Dân Chính, dùng thân phận cùng sổ hộ khẩu của Lam Vũ, hai người đăng ký kết hôn.
Ba ngày sau, Quý gia tổ chức hôn lễ long trọng.
Hôn lễ chuẩn bị rất vội vàng, nhưng Quý gia là gia tộc thế gia, có tài lực hùng hậu, ném ra một số tiền lớn, hôn lễ cuối cùng cũng có thể nhìn.
Chẳng qua trong buổi hôn lễ này, bà nội và ba mẹ Quý Bác sắc mặt đều rất khó coi.
Hôn lễ quá mức vội vàng, hơn nữa gia đình của cô dâu cực kỳ bình thường, tính cách cổ quái, thoạt nhìn giống như bị bệnh, giọng cũng rất khó nghe, khiến người khác cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Nơi này không có người biết thân phận của Dương Mộc Yên, cũng không có người gặp qua cô ta, nhưng cô có thể gả cho đại thiếu gia Quý gia hào môn xếp thứ hai của thành phố A, này đủ để chứng minh, cô ta cũng không bình thường giống như vẻ ngoài.
Tất cả khách khứa tham gia hôn lễ đều ở phía dưới khe khẽ nói nhỏ, nhưng trên mặt đôi tân nhân không có biểu tình gì khác thường, toàn bộ quá trình đều nhàn nhạt ý cười, thật giống như bọn họ rất yêu nhau.
Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng cũng được mời tham gia hôn lễ, nhưng bọn họ đều không tới.
Cảnh Dật Thần sao có thể mang theo Thượng Quan Ngưng đi cổ vũ Quý Bác, hắn không đi đập phá hôn lễ của hai người đã rất không tệ rồi.
Đương nhiên, Quý Bác tuy rằng cho người phát thiệp mời, nhưng cũng hoàn toàn không muốn Cảnh Dật Thần tới hôn lễ của hắn, bởi vì Cảnh Dật Thần chỉ cần vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ hấp dẫn tất cả các ánh mắt, sau hôn lễ ngày hôm nay, tin tức đầu đề ngày mai không phải người thừa kế tập đoàn Quý thị kết hôn, mà là tin tức chân dung tổng giám độc thần bí của tập đaonf Cảnh Thịnh bị lôi ra ngoài ánh sáng!
Cảnh Dật Thần đã sớm đoán được Dương Mộc Yên sẽ kết hôn với Quý Bác, chỉ có như vậy, Quý gia mới có thể để cô ta dựa vào, cô ta là vợ của Quý Bác, là con dâu của Quý gia, Cảnh gia không thể dễ dàng động vào cô ta.
Chỉ là, Cảnh Dật Thần sẽ không tuân thủ quy củ giống như cô ta tưởng tượng, hắn không thể trực tiếp ra tay, nhưng vẫn có thể sai người khác đi đối phó Dương Mộc Yên.
Người này đối địch với Cảnh gia, tâm cơ cùng thủ đoạn đều đứng đầu, cô ta cần phải ૮ɦếƭ đi!
Thượng Quan Ngưng đối với thân phận của Dương Mộc Yên cũng không rõ ràng, cô nằm trên đùi Cảnh Dật Thần, một mặt lột quả quýt cho vào trong miệng, một mặt nghi ngờ nói: “Quý Bác cưới Lam Vũ khẳng định có vấn đề, thân phận của cô ta là đại tiểu thư của gia tộc nào đó đi? Bằng không Quý Bác không có khả năng cưới cô ta, hắn rất chú trọng năng lực của người phụ nữ, nếu không thể giúp hắn, hắn không có khả năng cưới họ.”
Cảnh Dật Thần thật sự không nghĩ ra là Thượng Quan Ngưng có thể hiểu rõ như vậy, anh cười nói: “Có khả năng là châи áι, nói không chừng là hắn động tình với Lam Vũ thật, không để bụng gia tộc cô ấy đã tàn lụi?”
“Chuyện này không có khả năng.”
Thượng Quan Ngưng đem một quả quýt đưa đến bên môi Cảnh Dật Thần,nháy đôi mắt nói: “Trước kia người theo đuổi Quý Bác rất nhiều, cái gì mà hoa hậu giảng đường, người mẫu, minh tinh, đều là những người vô cùng xinh đẹp và có khí chất, nhưng hắn ta không vừa ý một ai, đó là bởi vì mấy cô gái đó khong có khả năng giúp đỡ tương trợ hắn trong sự nghiệp, hắn ta kén vợ đều rất chính xác, chỉ cần những gia tộc lớn có con gái, thì dung nhan không phải vấn đề."
Cảnh Dật Thần đem quả quýt ăn luôn, trong tay lật xem sách y, nhàn nhạt nói: “Em nói đúng, hắn đúng thật là chỉ cưới con gái của những gia tộc lớn, mặc kệ gia tộc đó có còn tồn tại hay không. Lam Vũ, là một đại tiểu thư của Dương gia, Dương Mộc Yên.”
Thượng Quan Ngưng chấn động, thất thanh nói: “Lam vũ là Dương Mộc Yên?!”
Cô có nghe nói qua về Dương Mộc Yên, phải nói, cả thành phố A không có ai không biết Dương Mộc Yên, nhưng cô đã chứng kiến những lời đồn đãi đó về Dương Mộc Yên là không đúng!
Cảnh Dật Thần đem mọi việc kể thoáng qua cho Thượng Quan Ngưng một lần, thấy Thượng Quan Ngưng một lúc lâu sau cũng không hồi phục lại tinh thần.
Anh đem mọi việc nói hết cho vợ nghe, là muốn cho cô ấy biết thân phận của Lam Vũ, cũng một phần là để cho cô phòng bị, nếu không đến một ngày nào đó Dương Mộc Yên lấy Quý Bác, nhưng lại tới tìm Thượng Quan Ngưng gây bất lợi cho cô, thì cô còn có thể phán đoán chính xác ý tứ của Dương Mộc Yên.
Hai vợ chồng đang nói, di động Cảnh Dật liền vang lên.
Anh nghe xong, trong điện thoại truyền đến giọng nói của quản gia Cảnh gia: “Đại thiếu gia, nói qua điện thoại không tiện, cậu hãy về nhà một chuyến đi, lão gia muốn đem nhị thiếu gia trục xuất ra khỏi Cảnh gia, lão phu nhân không đồng ý, liền đánh lão gia. Lão thái gia còn có Mộc lão gia đang ở nơi đó, tôi cũng không dám kinh động đến họ.”
Cảnh Dật Thần nghe xong, thần sắc đã trở nên lạnh băng vô cùng, hắn nhàn nhạt nói: “Đã biết, tôi sẽ trở về bây giờ.”
Thượng Quan Ngưng đem việc trong điện thoại nghe đại khái, cô đã ngồi dậy, biểu tình có chút ngiêm trọng nói: “Dật thần, em với anh cùng nhau trở về đi!”
Cảnh Dật Thần treo điện thoại, đem điện thoại bỏ vào túi áo, nhẹ giọng nói: “Không cần, em ở nhà chờ anh, anh xử lý xong việc bên kia sẽ ngay lập tức trở về.”
Anh lo lắng vạn nhất Cảnh Dật Nhiên nổi điên, sẽ làm Thượng Quan Ngưng bị thương.
Hiện tại ai cũng đều có thể bị thương, chỉ có Thượng Quan Ngưng là không!
Anh không muốn để cô đi theo chịu nguy hiểm.
Cảnh Dật Thần đứng dậy xuống giường, thay một bộ quần áo, hôn lên cái trán của Thượng Quan Ngưng, ngữ khí ôn nhu an ủi cô: “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Em ở nhà chú ý an toàn, Tiểu Lộc và Lý nhiều đều ở bên ngoài canh giữ, em có việc gì cứ kêu bọn họ.”
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, nhìn anh nhanh tróng rời đi, trong lòng cảm thấy không an ổn.
Sao đột nhiên lại muốn trục xuất Cảnh Dật Nhiên khỏi Cảnh gia?
Lần trước mặc dù bị Thẩm Lăng Băng hại, Cảnh Dật Nhiên cũng vẫn bình yên vô sự, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn thế nào mà Cảnh Trung Tu muốn hoàn toàn từ bỏ Cảnh Dật Nhiên.
Mấy ngày hôm trước biệt thự phát sinh vài việc, tuy rằng Cảnh Dật Nhiên cũng tham dự, nhưng hắn luôn rất cẩn thận, căn bản là không trực tiếp đối hại Thượng Quan Ngưng và Triệu An An, mà là phụ trách ngăn Tiểu Lộc lại, ở ngoài đó xác người nằm đầy đất, cũng đều không phải người của Cảnh Dật Nhiên, mà là người của Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết.
Cho nên, không thể bắt được bất kỳ nhược điểm gì, Cảnh Trung Tu cũng chỉ đạm mạc đem hắn răn dạy một chút, tịch thu chút tài sản của hắn, cũng không thật sự tức giận.
Rốt cuộc, chủ mưu cũng không phải là hắn, hắn nhiều lắm chỉ là đi theo xem náo nhiệt mà thôi.
Cảnh Dật Thần mang theo A Hổ, rất nhanh liền đi đến Cảnh gia.
Ở phòng khách, chính một mảnh không khí ác liệt giương cung bạt kiếm, Cảnh Trung Tu đứng ở giữa, trên mặt có một in một vết tay in rõ ràng.
Không cần phải nói, người dám đánh cha anh, chỉ có thể là Mạc Lan.
Trên khóe môi Cảnh Dật Nhiên toàn vết máu, đang nằm trên mặt đất, Mạc Lan khóc lóc đem hắn ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
“A nhiên, con có việc gì hay không? Con đừng hù dọa bà nội, con mau nói chuyện đi!”
Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của chính mình đều bị Cảnh Trung Tu làm cho vỡ nát, muốn nói cái gì đó nhưng lại chỉ há mồm “Oa”, rồi lập tức phun ra một mồm máu tươi to.
Mạc Lan sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệnh, môi đều ở không ngừng run run: “Quản gia, mau kêu bác sĩ! A nhiên bị trọng thương!”
Cảnh Trung Tu lại lạnh lùng nói: “Không cần kêu, để nó ૮ɦếƭ đi!”
Quản gia ngay lập tức đứng lại, quản gia không biết nên nghe ai.
Buổi tối hôm nay, lão gia và lão phu nhân đều luôn đối nghịch, quản gia hắn,đây làm cái gì cũng đều là sai, cho nên hắn đã căn bản không dám tùy ý đoán lung tung ý tứ của hai người bọn họ.
Cũng may Cảnh Dật Thần rất nhanh liền tới, hy vọng hắn gọi Cảnh Dật Thần tới là một quyết định chính xác.
Cảnh Dật Thần bước vào phòng khách, những người trong phòng khách nhìn anh một cái, liền tiếp tục giương cung bạt kiếm giằng co.
“A nhiên là con trai mày! Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tí là liền động thủ đánh nó, nó làm từ thịt, không phải làm từ kim cương! Thằng bé từ nhỏ đã luôn bị A Thần đánh, bây giờ ngay cả mày cũng đánh nó, đây là muốn bức ૮ɦếƭ nó sao?! A Nhiên là ta nuôi lớn, các người đánh nó chính là đánh ta!”
Mạc Lan ôm đầu Cảnh Dật Nhiên, khóc rất nhiều, đôi mắt đều đã sưng đỏ một mảnh.
Nếu không phải Cảnh Dật Nhiên bị đánh nặng như vậy, bà cũng sẽ không đánh cho Cảnh Trung Tu một bạt tai, bà đang rất tức giận.
Cảnh Trung Tu lạnh nhạt nhìn Mạc Lan cùng Cảnh Dật Nhiên, vẻ phẫn nộ trên mặt không thể áp chế.
Ông tức giận nói: “Tôi chưa từng có một đứa con như vậy! Con của Cảnh Trung Tu tôi chỉ có một, đó là Cảnh Dật Thần! Cảnh Dật Nhiên là do bà nuôi lớn, là bà một hai phải giữ lại nó, nó không có quan hệ với tôi, từ hôm nay trở đi, nó phải rời khỏi Cảnh gia, vĩnh viễn không được trở về! Nó không xứng đáng họ cảnh, về sau không cho phép nó mang họ cảnh!”
“Cháu trai của tao sao lại không thể mang họ cảnh! Mặc kệ nó có phạm phải sai lầm gì! vĩnh viễn đều là cháu trai tao, vĩnh viễn đều là người của Cảnh gia! Muốn cút thì mày cút đi, nếu động vào A Nhiên thì tao sẽ liều ૮ɦếƭ với mày!
Mạc Lan cũng tức giận phát hỏa, trục xuất A Nhiên của bà ra khỏi Cảnh gia, việc này sao có thể được!
Cảnh Dật Nhiên không ở Cảnh gia, thì có thể đi đâu!
Bị trục xuất khỏi Cảnh gia, về sau sao nó còn có thể dừng chân trong xã hội?
Nó sẽ bị mọi người nhạo báng, bị mọi người khinh thường!
Cảnh Trung Tu hôm nay đã hoàn toàn tức giận, ông ngày thường sẽ kính trọng Mạc Lan, giờ phút này lại hoàn toàn không màng quan hệ mẹ con gì.
Mạc Lan trước nay đều không có suy xét qua cảm thụ của ông, chỉ lấy bắt ông làm theo sở thích của mình, dùng thân phận người mẹ để cưỡng bách ông chấp nhận, làm cho ông rất thống khổ khó nhịn.
Ông tôn kính Mạc Lan, nhưng cũng có giới hạn!
“ Tuy rằng bà là mẹ của tôi, nhưng lại không phải chủ Cảnh gia, hiện tại, Cảnh gia là do tôi định đoạt! Tôi nói phải đem cái tên nghiệp chướng này trục xuất ra khỏi Cảnh gia, thì ngày mai nó tuyệt đối không thể ở lại Cảnh gia! Người có quyền trục xuất tôi khỏi Cảnh gia, chỉ có cha của tôi! Bà không mang họ Cảnh nên không có tư cách này!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc