Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 333

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Các người đây là đang giở trò lưu manh! Triệu An An mày cút ngay, đừng ᴆụng vào tao!”
Đường Vận sắc mặt trắng bệch, môi không còn chút máu, trên trán mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, chỉ trong nháy mắt cô ta đã khàn cả giọng!
Có thể thấy được, cô ta có bao nhiêu sợ hãi bị Triệu An An ૮ởเ φµầɳ áo ra!
Tình hình này cực kì không bình thường!
Cô ta đang sợ hãi, mà không phải đang sợ hãi bị một cô gái ૮ởเ φµầɳ áo xấu hổ, giận dữ cùng sỉ nhục!
Ngay cả Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh sắc mặt đều có chút nghiêm túc, hai người bọn họ mơ hồ có chút dự cảm, lại cảm thấy suy đoán của mình làm người khác khó có thể tin được!
Ngay cả Triệu An An là một người thẳng thắn cũng cảm thấy không thích hợp, Đường Vận phản ứng thật sự là quá lớn!
૮ởเ φµầɳ áo mà thôi, làm sao lại giống như muốn mạng cô ta! Nếu là một cô gái trong sáng coi trinh tiết là mạng sống như Trịnh Luân, gặp phải loại tình huống này, có phản ứng như vậy là bình thường.
Nhưng mà Đường Vận căn bản không phải là người như vậy a!
Triệu An An mười năm trước đã quen biết cô ta, Đường Vận là một người rất cởi mở, huống chi cô ta còn sống ở Mỹ lâu như vậy, tư tưởng đã sớm bị Tây hóa, mặc bikini ra cửa một chút đều không để trong lòng, kể cả bị người khác nhìn thấy hết, cô ta cũng sẽ không để ý.
Triệu An An cùng Đường Vận liều mạng, ௱ôЛƓ gắt gao ngồi lên bụng cô ta, không cho cô ta đứng dậy, hai tay bận rôn, trong miệng còn mãnh liệt mắng: “Cho rằng chính mình nhìn rất đẹp sao! Chúng ta không có bắt cô làm chuyện gì hết, hôm nay nhất định phải lột sạch cô, nhìn xem trên người của cô rốt cuộc có bí mật gì!”
Ba người đàn ông đều lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có người tiến lên giúp đỡ Triệu An An ૮ởเ φµầɳ áo của Đường Vận, ngay cả Mộc Thanh cũng không động đấy, hắn chỉ trầm mặc đứng đó, chờ đợi kết quả.
Triệu An An rất hung hãn, Đường Vận gắt gao nắm chặt quần áo chỗ иgự¢, cô lại trực tiếp ra tay xé bộ quần áo cotton màu xanh nhạt của bệnh nhân.
Quần áo bị xé mở từ mặt bên, sau đó bị Triệu An An trực tiếp lột quần áo xuống dưới, trong tay Đường Vận chỉ còn cổ áo chỗ và một chút ít vải dệt.
Triệu An An lập tức bắt lấy hai tay cô ta, dùng sức bẻ xuống hai bên sườn.
Toàn bộ cơ thể của Đường Vận đều bại lộ trước mặt mọi người.
Trên mặt cô ta không có xấu hổ và giận dữ, chỉ có một mảnh tro tàn.
Thân thể của Đường Vận không nghi ngờ gì cực đẹp, quần áo bệnh nhân bị Triệu An An xé nát, lộ ra nội y ren màu đỏ cực kì khêu gợi, da thịt tuyết trắng, bộ иgự¢ đầy đặn bị bao vây trong áo иgự¢, có vẻ hết sức mê người.
Nhưng mà giờ phút này không ai thưởng thức vẻ đẹp của cô ta.
Đặc biệt là Cảnh Dật Thần, giờ phút này hắn thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, toàn thân đều tản ra sát khí lạnh thấu xương, một loại tức giận cực kì mạnh mẽ, giống như muốn đem tất cả mọi người ở đây cắn nuốt!
Hắn nhìn bộ иgự¢ bóng loáng tinh tế của Đường Vận, cả người đều lâm vào trong bóng đêm trước nay chưa từng có, sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, cái trán đầy gân xanh, ngón tay nắm chặt thành quyền, nỗ lực dùng lí trí chống đỡ chính mình.
Sắc mặt của Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh cũng cực kì khó coi, bọn họ liếc nhau, đều từ trong mất đối phương thấy được khi*p sợ.
Lúc này thời gian có vẻ trở nên quá dài, không biết qua bao lâu, Cảnh Dật Thần mới lạnh nhạt mở miệng: “Mộc Thanh, vết sẹo do bị trúng đán, có thể xử lý hoàn toàn nhìn không ra dấu vết, giống như chưa từng bị trúng đạn?”
Mộc Thanh lập tức lắc đầu, giọng nói rõ ràng logic: “Không có khả năng, căn bản không thể làm được! Nếu иgự¢ đã từng bị trúng đạn, muốn hoàn toàn không để lại vết sẹo, cậu hẳn rõ ràng nhất rốt cuộc yêu cầu cần có y thuật như nào!”
“Lúc tớ lấy đạn cho cậu, đã tận lực khiến miêng vết thương nhỏ nhất, dùng kỹ thuật tinh tế nhất khâu lại, dùng thuốc trị sẹo tốt nhất toàn thế giới, nhưng trên иgự¢ cậu vẫn để lại vết sẹo! Y thuật của tớ kể cả không phải tốt nhất toàn thế giới, nhưng việc xử lí vết thương cùng vết sẹo, Mộc gia ở trên toàn thế giới là có một không hai, y thuật của tớ là giỏi nhất, tớ cũng làm không được, những người khác cũng không có khả năng làm được, điểm này tớ rất tự tin!”
Mộc Thanh nói xong, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều đem ánh mắt nhìn về phía иgự¢ của Đường Vận, nơi đó một mảnh nhẵn nhụi, không có nửa vết sẹo.
Kỳ thật mấy người Mộc Thanh cũng không biết năm đó Đường Vận bị thương ở chỗ nào, nhưng mà lúc Cảnh Dật Thần để Triệu An An ૮ởเ φµầɳ áo của Đường Vận, ánh mắt hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm иgự¢ của Đường Vận, bọn họ có ngốc cũng biết Đường Vận thương ở иgự¢.
Triệu An An lúc này cũng đã hiểu được vấn đề, cô vẫn như cũ cưỡi trên người Đường Vận vẻ mặt khi*p sợ không thể tưởng tượng được!
Cảnh Dật Thần chỉ trải qua cảm xúc mất khống chế rất ngắn ngủi, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng hờ hững như thường ngày, ít nhất mặt ngoài là như thế.
Mà trong lòng hắn giờ phút này sớm đã nhấc lên sóng gió động trời, thật lớn đánh sâu vào lòng hắn phá tan thành từng mảnh nhỏ!
иgự¢ của Đường Vận không có vết sẹo!!
Sự cảm kích mười năm nay, sự cảm ơn này, ở trong nháy mắt bị phá hủy!
Việc mười năm trước, Cảnh Dật Thần rõ ràng vẫn còn nhớ rõ từng cảnh phát sinh lúc đó, mà một màn Đường Vận dùng thân thể gầy yếu chắn đạn cho hắn, không thể nghi ngờ đã sớm khắc sâu vào trong đầu hắn, vĩnh viễn khó quên!
Hắn rõ ràng thấy, viên đạn găm vào иgự¢ cô ta!
Hắn rõ ràng nhớ rõ, máu tươi bắn ra khắp nơi, bắn lên mặt hắn, lên người hắn, làm bỏng lòng hắn!
Đoạn thời gian kia nghĩ lại mà sợ, dáng vẻ cùng giọng nói của Đường Vận mang cho hắn một chút ấm áp cùng an ủi, đó là tia nắng mặt trời duy nhất của hắn trong bóng tôi.
Mà hiện tại, Cảnh Dật Thần mới biết được, ánh mặt trời là giả!
Quá khứ của hắn, trước nay đều không có ánh mặt trời, có tất cả đều là đen tối cùng âm mưu! Mười năm trước người khiến hắn bị tra tấn, làm cho hắn thiếu chút nữa mất mạng, ở ngay trước mắt!
Buồn cười chính là, hắn giống như một người ngu ngốc, cảm ơn mười năm, tìm cô ta mười năm! Mặc kệ Đường Vận làm chuyện gì, hắn vẫn luôn chịu đựng cô ta, chăm sóc cô ta, sợ cô ta chịu một chút oan ức.
Kỹ thuật diễn rất tốt, thủ đoạn cùng tâm cơ rất lợi hại!
Cảnh Dật Thần ra sức khống chế chính mình, không cho chính mình một quyền đánh ૮ɦếƭ Đường Vận!
Ba mươi ba năm qua, chưa bao giờ bị một âm mưu hiểm ác như thế bao phủ thời gian dài như vậy, hắn có thực lực mạnh mẽ không gì sánh được, là người có bộ não thông minh nhất trên thế giới, năng lực phân tích cùng năng lực quan sát đều là số một.
Từ sau khi hắn trưởng thành, đây là lần té ngã lớn nhất!
Hắn trước nay đều không đem Đường Vận để vào mắt, hắn cho rằng cô ta chỉ là một người điên cuồng yêu thích hắn có chút thủ đoạn tâm cơ nho nhỏ của phụ nữ.
Kết quả là, hắn lại bị cô ta đùa giỡn xoay quanh.
Hắn đã sớm phát hiện Đường Vận không bình thường, nhưng không có khiến cho hắn quá coi trọng —— hắn quá tự phụ, hắn mười mấy năm qua chưa từng bại trận, đù là vấn đề khó nào, hắn đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cảnh Dật Thần sắc mặt bình tĩnh, duy nhất đôi mắt là ánh lên tia sáng khát máu, cái cảm giác lạnh lùng này làm Đường Vận căn bản không dám đối diện với hắn.
“Đường Vận, tôi sẽ vận dụng tất cả các thế lực để trả thù cô!”
Giọng Cảnh Dật Thần lạnh lẽo mở miệng, lời nói ra, giống như là lời từ sâu trong địa ngục vọng ra, mang theo hơi thở cái ૮ɦếƭ xen lẫn máu me tàn khốc.
“Cô, sẽ không ૮ɦếƭ, tôi sẽ cho cô nếm thử tất cả các loại cực hình trên thế gian, rút gân lột da, bầm thây trăm mảnh! Những người mười năm trước đã giúp cô, tôi sẽ tìm được tất cả, không ai có thể trốn được, tất cả bọn họ đều sẽ ૮ɦếƭ thảm trước mặt cô, dùng cách tra tấn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần những gì mà năm đó tôi phải chịu, lăng trì xử tử!”
“Từ giờ trở đi, sự trả thù của tôi sẽ bắt đầu, hy vọng cô có thể sống lâu một chút, không cần ૮ɦếƭ quá sớm! Nhưng mà dựa vào những huấn luyện mà cô từng trải qua, tôi nghĩ, cô sẽ không ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy, nhất định sẽ chờ đến khi tôi Gi*t sạch những người đó, cô mới có thể ૮ɦếƭ!”
Giờ phút này trên mặt Đường Vận đã cắt không ra một giọt máu, mặt xám như tro tàn, như bóng cao su hết hơi, đã không còn chút phản kháng nào.
Bí mật cô ta che giấu hơn mười năm đã bị bại lộ!
Kế hoạch mà cô ta và người của mình bố trí tỉ mỉ đã bị hủy trong chốc lát.
Một chút sự cảm kích của Cảnh Dật Thần đối với cô ta cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, thay thế vào là sự tức giận của hắn!
Đường Vận vẫn luôn cho rằng, trước khi bí mật của cô bại lộ, có thể dựa vào thế lực ở sau lưng mình hoàn thành kế hoạch, gả vào Cảnh gia, trở thành nữ chủ nhân của Cảnh gia, cuối cùng khống chế Cảnh gia!
Đến lúc đó, kể cả bí mật bị bại lộ, cô ta cũng không sợ.
Nhưng mà hiện tại, tất cả đều xong rồi!
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói xong, không hề liếc mắt nhìn Đường Vận một cái, xoay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa, hắn nói với hai người vệ sĩ vẫn luôn trong coi bên ngoài: “Không cần trông coi, để cô ta rời đi.”
Hai tên vệ sĩ không rõ nội tình, nhưng bọn họ đối với mệnh lệnh của Cảnh Dật Thần luôn tuyệt đối phục tùng, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là lập tức cung kính đồng ý: “Vâng, thiếu gia!”
Cảnh Dật Thần nhanh chóng rời đi, ra khỏi bệnh viện, ngồi lên chiếc Aston Martin xa hoa, sau đó khởi động động cơ, dùng tốc độ cực nhanh, một đường bão táp, chạy như bay về nhà.
Rời khỏi nhà chỉ hai tiếng ngắn ngủi mà thôi, Cảnh Dật Thần lại cảm thấy như đã trải qua hai thế kỷ.
Hắn mở cửa chính, đi vào.
Thượng Quan Ngưng chỉ ngủ trưa nửa giờ, giờ phút này đã tỉnh.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà thuần màu trắng, một mặt nghe khúc hát ru, một mặt đứng trước cửa sổ sát đất, vuốt ve bụng nhỏ, giọng nói mềm nhẹ nói chuyện với bé cưng trong bụng.
“Bé cưng, mẹ là mẹ con, mẹ yêu con nhất, ừ…… Ba cũng yêu con nhất, hy vọng con sẽ là đứa bé ngoan, hy vọng con sẽ là nam tử hán, như vậy con sẽ không ςướק ba với mẹ! Ha ha, mẹ có phải có chút ngốc hay không, vậy mà lại tranh ba với con, sẽ ghen tị với con, bị ba của con biết, ba sẽ chê cười mẹ, con phải giữ bí mật cho mẹ nha……”
Cảnh Dật Thần đột nhiên muốn khóc.
Người từ đầu đến cuối, để ý hắn, yêu hắn, coi hắn như mạng sống của mình, chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng mà thôi.
Trừ bỏ cô, trên thế giới này sẽ không có cô gái nào, sẽ yêu hắn sâu đậm như vậy!
Cô chân chính là ánh nắng vĩnh hằng của hắn!
Còn may từ lúc bắt đầu hắn đã lựa chọn đúng.
Còn may, hắn chưa từng rung động trước Đường Vận, hắn đủ lý trí, cũng rất yêu vợ mình, không bởi vì cảm kích Đường Vận, liền để mặc cô ta thương tổn Thượng Quan Ngưng.
Cảnh Dật Thần đi đến phía sau Thượng Quan Ngưng, bởi vì không muốn đột nhiên xuất hiện mà dọa cô giật mình, hắn cố ý lúc đi đường sẽ phát ra âm thanh, để cô biết hắn đã trở về.
Quả nhiên, Thượng Quan Ngưng nghe thấy tiếng động, hơi hơi quay đầu lại, sau đó liền nghịch ngợm thè lưỡi với hắn.
Cảnh Dật Thần từ sau lưng ôm lấy cô, ôm gọn vòng eo nhỏ, để cả người cô dựa vào trong иgự¢ mình.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tiến vào, chiếu lên khuôn mặt tinh tế trắng nõn của Thượng Quan Ngưng, khiến khuôn mặt cô phủ một lớp ánh sáng ấm áp, làm cô thoạt nhìn càng thêm ấm áp xinh đẹp.
Cảnh Dật Thần ôm chặt lấy cô, sự trống vắng trong lòng dần dần được lấp đầy, cảm giác bị lừa gạt trong lòng dần dần biến mất.
Người phụ nữ trong иgự¢, ngoài dự đoán có thể trấn an nội tâm đen tối của hắn, để sự ấm áp vây quanh cơ thể lạnh băng của hắn, làm hắn dỡ xuống tất cả sự phòng ngự.
“A Ngưng, anh yêu em!”
Giọng Cảnh Dật Thần hơi khàn khàn, Thượng Quan Ngưng sớm chiều ở chung với hắn,tất cả tâm trí đều ở trên người hắn, mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc khác lạ của hắn.
Cô xoay người, đối mặt với Cảnh Dật Thần, vươn đôi tay ôm lấy gương mặt đẹp trai của hắn, nhìn hốc mắt hắn đỏ bừng, đau lòng lại nôn nóng: “Dật Thần, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Trước nay Thượng Quan Ngưng đều không che dấu cảm xúc của mình, ở trước mặt Cảnh Dật Thần cũng không cần phải che dấu cảm xúc.
Bởi vậy, Cảnh Dật Thần hoàn toàn có thể từ trên mặt cô nhìn thấy sự lo lắng và thương tiếc.
Hắn thích Thượng Quan Ngưng đơn giản cùng tinh khiết, hắn và cô tâm linh tương thông, có thể dễ như trở bàn tay đọc hiểu suy nghĩ của cô.
Không cần hắn đoán tới đoán lui, không cần hắn hỏi nhiều một câu.
Cảnh Dật Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trong lòng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Sự đen tối cùng sự đau lòng của hắn sẽ không để người phụ nữ của mình biết, hắn sớm đã có thói quen một mình gánh vác.
Tất cả mọi việc trong quá khứ đều không liên quan đến Thượng Quan Ngưng, lấy năng lực của hắn, hoàn toàn có thể không lâu nữa xử lí tốt mọi việc.
“Cục cưng, anh không có việc gì, vừa mới biết được mình bị người khác lừa, trong lòng có chút không dễ chịu. Hiện tại vì nhìn thấy em nên anh đã tốt hơn rất nhiều, cảm thấy tất cả đều không quan trọng, chỉ cần nhìn thấy em cười với anh, lòng anh sẽ trở nên tốt đẹp.”
Thượng Quan Ngưng không biết rốt cuộc là âm mưu gì, mới có thể làm người mạnh mẽ như Cảnh Dật Thần mất khống chế cảm xúc.
Cô không hỏi nhiều, chỉ dùng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, bị người lừa là bình thường, anh cũng là người, mới bị lừa gạt một lần mà thôi. Em đã bị lừa gạt rất nhiều lần, hiện tại không phải vẫn sống tốt sao? Hơn nữa cuộc sống của em so với kẻ lừa đảo kia còn hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì em có anh! Đương nhiên, anh cũng có em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Thượng Quan Ngưng dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Cảnh Dật Thần, thâm tình nói nhỏ: “Em rất yêu anh, Dật Thần, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, em đã rất thỏa mãn.”
Trong lòng Cảnh Dật Thần rung động, nhịn không được cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn, dùng giọng trầm thấp nói: “Ừ, anh biết.”
Chính bởi vì yêu em rất nhiều, bởi vì em vẫn luôn ở bên cạnh anh, cho nên thế giới của anh mới không vì thật lớn này mà một lần nữa rơi vào bóng tối.
Anh vẫn sống dưới ánh mặt trời như cũ, vẫn có thể cảm nhận được ấm áp, bởi vì em là ánh mặt trời, chiếu sáng cuộc sống của anh, hòa tan cuộc sống lạnh lẽo của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc