Bộ dạng Trịnh Kinh thoạt nhìn có chút thê thảm.
Tóc hỗn độn, bộ đồng phục cảnh sát hình sự đang mặc lại vừa bửn lại vừa nhăn, xổ tay áo còn bị xé rách, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc màu đồng.
Trên má, trên mũi, thậm chí trên lỗ tai, đều có thương tích, hơn nữa trên lỗ tai rõ ràng là bị thương do cắn thương, trên mặt có mấy cái dấu răng rõ dàng!
Thượng Quan Ngưng nhìn Triệu An An đứng lên khỏi ghế, khiêu khích nhìn Trịnh Kinh, trong lòng yên lặng nghĩ, Triệu An An…… Thật đúng là không bỏ được cái tật!
Trịnh Kinh vừa đi vào nhìn thấy Triệu An An, không thấy có gì ngoài ý muốn, cũng không thèm để ý vết thương trên người chính mình, chỉ ngạc nhiên một chút khi nhìn thấy Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng đều ở chỗ này.
Hắn chào hỏi qua Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, sau đó mới nói với Mộc Thanh: “Mộc Thanh, bạn gái tôi đang ở trong bệnh viện của cậu, xương sườn bị gãy hai cái, иộι тạиg có khả năng cũng bị tổn thương một ít, mong cậu xem qua, không sau này lại để lại di chứng.”
Mộc Thanh có chút kinh ngạc nhìn hắn: “A, cậu…… bạn gái cũng tới?”
Cậu vừa dứt lời, Triệu An An lập tức liền vọt qua đi, một phen đem cậu túm đến phía sau chính mình, oán hận nói: “Không được đi xem vết thương cho người phụ nữ kia! Là tôi đánh gãy xương sườn của cô ta, tôi muốn cho cô ta chịu tội một chút! Mau chóng đem cô ta đuổi ra khỏi bệnh viện, không được trị cho cô ta!"
Trịnh Kinh nhíu mày nhìn về phía Triệu An An, một lát sau lại bỗng nhiên cười: “An An, tôi còn muốn đa tạ cô, nếu không phải cô đả thương Chu Nếu Đồng, thì tôi không có khả năng đính hôn với cô ấy nhanh như vậy. Cô ấy bị thương, hơn nữa hoàn toàn là bởi vì tôi mà bị thương, tôi đương nhiên sẽ an ủi và bồi thường tốt nhất cho cô ấy, đó chính là cùng cô ấy đính hôn, nếu cô ấy bởi vì trị liệu trễ, thân thể vĩnh viễn xuất hiện lại di chứng, thì tôi sẽ càng muốn cưới cô ấy, bằng không thì tôi phải thật xin lỗi Chu Nếu Đồng.”
Triệu An An hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô trừng lớn đôi mắt, thất thanh nói: “Anh…… anh nói cái gì?!”
Trịnh Kinh trên mặt biểu hiện tươi cười ôn hòa như cũ: “Đúng vậy, cô không nghe lầm, tôi muốn cùng Chu Nếu Đồng đính hôn, cô còn muốn ngăn cản Mộc Thanh trị thương cho cô ấy sao?”
Hắn không nói giỡn Triệu An An, cũng không phải cố ý kích cô, mà là thật sự bởi vì Chu Nếu Đồng bị thương nên mới chuẩn bị cùng cô ấy đính hôn.
Lúc đầu hắn còn do dự, bởi vì hắn đối với Chu Nếu Đồng quả thật không có chút cảm tình nào, đối với cô chỉ như anh em tốt.
Nội tâm hắn vẫn giãy giụa là bởi vì hắn luyến tiếc Trịnh Luân, tâm tư của hắn, vẫn không muốn kết hôn, muốn ở bên Trịnh Luân, bao lâu cũng đều có thể.
Chính là, Triệu An An lại đem hắn đánh tỉnh.
Cưới Chu Nếu Đồng mới là sự lựa chọn tốt nhất, huống chi mẹ cũng rất thích Nếu Đồng, bà ấy cảm thấy cô ấy là một người con dâu lý tưởng.
Trịnh Luân trước sau vẫn luôn là em gái hắn, bọn họ là anh em, cô thay thế làm em gái hắn, đến tên cũng dùng của em gái hắn, hắn không thể dao động, tuyệt đối không thể!
Chặt đứt ý niệm của hắn và Trịnh Luân là cách tốt nhất, đó chính là một trong hai bọn họ sẽ kết hôn.
Gả Trịnh Luân cho người đàn ông khác, thì trước mắt xem ra là không thể thực hiện, cô cự tuyệt tất cả đàn ông khác ngoại trừ hắn.
Như vậy, hắn kết hôn là được.
Ít nhất, hắn cũng không chán ghét Chu Nếu Đồng, sống cùng cô thì có thể coi cô là anh em, trong công việc hai người cũng có tiếng nói chung, có thể cùng nhau phân tích vụ án, có thể cùng nhau bắt giữ trọng phạm.
Trịnh Kinh có thể cảm giác được, Chu Nếu Đồng sở dĩ cùng hắn đi tiếp, cũng không phải bởi vì thích hắn, cô cũng chỉ là đem hắn trở thành một người anh đáng tin mà thôi, là do cô bội phục năng lực phá án của hắn, muốn học tập nhiều cùng hắn, cô đối với hôn nhân của chính mình không giống những người phụ nữ khác, không cần tràn ngập lãng mạn ảo tưởng, cô chỉ hy vọng hôn nhân có thể có người trợ giúp năng lực của cô.
Cô bác bỏ hứng thú của bản thân, không có hứng thú với đàn ông, đàn ông đối với cô không phải là điều cần thiết, nhưng năm nay cô đã ba mươi tuổi, đối mặt với áp lực của gia đình, lại cần phải kết hôn, cho nên cô với Trịnh Kinh kết hợp với nhau: cùng nhau sinh sống đi!
Nhưng cô bị Triệu An An đánh thành trọng thương, xác thật là rất tức giận, cô đã lớn như vậy nhưng chưa từng phải chịu sự nhục nhã lớn như vậy!
Trước kia bị thương, đều là cùng kẻ bắt cóc chính diện giao đấu, kịch liệt vật lộn gây ra, hiện tại lại bị một người phụ nữ hạ thuốc đánh gãy xương sườn, cô cảm thấy thể diện của cảnh sát hình sự thành phố A đưefu mất hết!
Chu Nếu Đồng từ Trịnh gia đến bệnh viện Mộc thị, dọc theo đường đi đều không nói một lời, Trịnh Kinh biết cô tức giận, hắn không biết nên an ủi cô như thế nào, hắn chỉ biết an ủi Trịnh Luân như thế nào mà thôi, nhưng lại không biết an ủi Chu Nếu Đồng như vậy.
Hắn chỉ là rất tự trách, rốt cuộc đây cũng là bởi vì hắn nên mới làm cho Chu Nếu Đồng bị thương, với thân thủ của cô, hiện tại đã rất khó có người có thể gây ra thương tích cho cô.
Cho nên, Trịnh Kinh mới có thể quyết định cùng Chu Nếu Đồng đính hôn.
Triệu An An trợn mắt há hốc mồm sững sờ ở nơi đó, một hồi lâu cũng không hoàn hồn lại.
Cho đến lúc Mộc Thanh đi theo Trịnh Kinh ra ngoài, cô mới phản ứng lại, lập tức chạy đến phía trước đem cửa đóng lại, cả người đứng thành hình chữ đại (大) lấp kín cửa: “Không được, anh không thể cùng người phụ nữ kia đính hôn, nếu anh đính hôn với cô ta, ngày mai tôi sẽ hạ thuốc độc Gi*t chế cô ấy!"
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười nhìn một màn trước mắt.
Nếu không biết rõ là Triệu An An thay bạn tốt giữ lại đàn ông, người khác nếu không biết chắc chắn còn tưởng rằng Triệu An An rất thích Trịnh Kinh!
Mộc Thanh cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “An An, em đừng nháo, anh đi xem người ta rốt cuộc bị em đánh cho thành cái dạng gì, anh cam đoan sẽ chưa khỏi cho cô ấy, như vậy thì Trịnh Kinh sẽ không cần phải cùng cô ấy đính hôn, em thấy được không?”
Mộc Thanh nói xong những lời này, như thế nào cũng đều cảm thấy thật không thích hợp.
Cứ giống như Trịnh Kinh không cùng người phụ nữ Chu Nếu Đồng kia đính hôn, thì sẽ cùng Triệu An An đính hôn!
May mắn là trong lòng cậu rất rõ ràng là Triệu An An không hề thích Trịnh Kinh, Trịnh Kinh cũng không thích Triệu An An, nếu không cậu nhất định sẽ hoài nghi hai người bọn họ có gian tình gì đó!
Triệu An An giằng co trong chốc lát, rốt cuộc cũng không chắn cửa nữa, cô quả thật sợ Chu Nếu Đồng sảy ra vấn đề gì, thì Trịnh Kinh sẽ phải dùng cả đời để đền bù cho cô, vậy thì tội lỗi của cô sẽ to lắm!
Chờ khi hai người đi ra ngoài, Triệu An An mới ủ rũ cụp đuôi ngồi lại đến ghế trên, hơn nửa ngày mới bực bội gãi gãi cái đầu ổ gà của chính mình: “A Ngưng, có phải tớ có ý tốt lại biến thành chuyện xấu, gây thêm phiền toái không a?”
Thượng Quan Ngưng cười cười, chớp chớp mắt nói: “Ai nói, tớ thấy chưa chắc!”
Triệu An An ngay lập tức lên tinh thần: “Sao lại chưa chắc, Trịnh Kinh cũng đã nói muốn cùng người phụ nữ kia đính hôn, chẳng lẽ cậu có biện pháp gì tốt?”
“Không, tớ không phải có biện pháp gì tốt cả, tớ chẳng qua là phát hiện ra một cái bí mật nhỏ! Đi, chúng ta cũng đi xem Chu Nếu Đồng đi, cô ấy bị cậu đả thương, không phải là chúng ta nên tới đó xin lỗi sao!”
Thượng Quan Ngưng nói, liền đứng lên đi ra ngoài.
Cảnh Dật Thần rốt cuộc cũng nhịn không được, cầm lấy tay Thượng Quan Ngưng, đem cô kéo vào Ⱡồ₦g иgự¢ của chính mình, bất đắc dĩ nói: “A Ngưng, chúng ta tới bệnh viện làm kiểm tra, em có thể kiểm tra song hết mới đi lo cho chuyện người khác không."
“Ơ, đúng rồi, chút nữa là quên chính sự rồi, đi khám thai trước đi!”
Thượng Quan Ngưng vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ quan trọng nhất khi mình đến bệnh viện.
Thật sự không thể trách cô, khi cô mang thai, cô không có một tí phản ứng nào hết, giống y như người bình thường, hơn nữa thời gian mang thai rất ngắn, chính cô còn chưa kịp thích ứng, luôn quên mất việc mình đang mang thai.
Triệu An An cũng nghĩ đến chuyện Thượng Quan Ngưng mang thai, ở trong mắt cô, bây giờ không có gì quan trọng hơn chuyện này, đây chính là chuyện có liên quan mật thiết với cháu của cô, cô đã tính toán hết rồi! Dù sao thì ngày mai cô và Trịnh Kinh cũng không chắc chắn có thể đính hôn, cho dù thật sự đính hôn, cô cũng có biện pháp làm bọn họ huỷ bỏ!
“Tên vô lại Mộc Thanh này, đi xem người phụ nữ, cũng không dám làm kiểm tra trước cho chị nữa, chờ đến khi ổng về, xem em giải quyết ổng thế nào!”
Cách nói chuyện của cô cứ như đang nói về người đàn ông nhà mình, nhưng mà Triệu An An lại không phát hiện ra điều đó.
Cảnh Dật Thần thản nhiên nói: “Người kiểm tra cho A Ngưng không phải là Mộc Thanh, là người khác.”
“Hả?” Triệu An An ngạc nhiên, “Không phải Mộc vô lại à? Vậy là ai? Y thuật của ai còn cao hơn ổng vậy?”
Cảnh Dật Thần không nói, sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ có khi nhìn Thượng Quan Ngưng mới có một chút lo lắng.
Khi thám thai đương nhiên là phải tiếp xúc da thịt gần gũi, cho nên, anh cố ý kêu Mộc Thanh tìm bác sĩ nữ kiểm tra cho Thượng Quan Ngưng, đến lúc đó cho dù có ϲởí áօ cũng không sao, anh cũng không thể để cho Thượng Quan Ngưng ϲởí áօ trước mặt Mộc Thanh, vậy thì còn khó chịu hơn Gi*t anh nữa.
Bọn họ chờ không lâu lắm, rất nhanh đã có bác sĩ nữ mặc áo dài trắng gõ cửa, sau đó đi đến.
Bác sĩ nữ rất trẻ, không phải cái loại rất đẹp, mà là cảm giác vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thoải mái, có khí chất dịu dàng và thản nhiên.
Triệu An An nhìn thấy cô ấy, kinh ngạc đứng lên: “Mộc Tâm?”
Cô gái tên Mộc Tâm nhìn thấy Triệu An An, lại giống như không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cô cười với Triệu An An: “An An, đã lâu không gặp, rất vui khi gặp bạn!”
Cô nói xong, cũng không để ý trên người Triệu An An lộn xộn, trực tiếp ôm Triệu An An, sau đó cười nói: “Nhưng mà hôm nay không thể ôn chuyện với bạn rồi, mình bị anh ba kéo qua đây, khám thai cho bạn anh ấy.”
Triệu An An lập tức hiểu được, vui vẻ cười nói: “A, thật tốt quá! Chính là vị bên cạnh này, thì ra bạn khám thai cho chị dâu mình, mình yên tâm rồi!”
Tuy y thuật của Mộc Tâm kém hơn Mộc Thanh, nhưng mà nghề nghiệp nào cũng có sở trường, trình độ về sản khoa của cô ấy rất cao, kinh nghiệm phong phú, còn cực kỳ cẩn thận.
Mộc Tâm đã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần, cô cười với Triệu An An rồi bước đến gật đầu với Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần, nhìn thấy Cảnh Dật Thần, cô chỉ sửng sốt một lát rồi thôi, không giống những bác sĩ nữ khác trong bệnh viện cứ luôn nhìn theo anh.
Cô vươn tay tới trước người Thượng Quan Ngưng, giọng điệu nghiêm túc: “Xin chào, em là Mộc Tâm, là em họ Mộc Thanh, anh ấy nói ở đây có khách quý của Mộc gia, kêu em phải xuất ra sở học cả đời, bảo đảm đứa nhỏ và người lớn phải khoẻ mạnh.”
Thượng Quan Ngưng cười đứng dậy, cầm tay Mộc Tâm: “Thì ra Mộc Thanh mời người giúp đỡ lợi hại như thế, làm phiền em rồi! Chị tên là Thượng Quan Ngưng, là bệnh nhân cần mẫn nhất trong bệnh viện Mộc gia.”
Mộc Tâm nở nụ cười: “Anh ba em chỉ nói hôm nay có một vị khách cực kỳ quan trọng, nhưng chưa có nói vị khách ấy lại xinh đẹp như thế! Nhìn thấy sắc mặt chị tốt như vậy, cũng không giống khách quen của bệnh viện bọn em, nếu không mọi người đến khám bệnh nhìn thấy mỹ nhân như chị, chắc là sẽ chen lấn dữ lắm!”
Hàn huyên vài câu, Mộc Tâm liền giải thích nguyên nhân mình đến trễ: “Hôm nay đến hơi trễ, thật là ngại quá, chẳng qua là em và anh hai cùng mở bệnh viện bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé, hôm nay có một thai phụ từ bệnh viện khác chuyển đến, tình huống có chút khẩn cấp, em phải tự mình ra trận, cho đến khi mẹ con bình an em mới rời khỏi phòng sinh, cho nên hơi chậm trễ.”
Hôm qua Mộc Thanh không ngừng dặn dò, kêu cô nhất định phải đến sớm một chút, chỉ là đột nhiên bệnh viện xảy ra tình huống bất ngờ, cô không đi được, nếu không đứa trẻ sẽ ૮ɦếƭ trong bụng mẹ.
Dù sao cũng chỉ là khám thai mà thôi, cũng không phải chuyện gì gấp gáp, tới trễ thì cũng chỉ bị Mộc Thanh chỉ trích một chút, cho nên cô cứ thế mà kiên trì ở lại bệnh viện đỡ đẻ cho người ta.
May là cho dù cô tới chậm, Thượng Quan Ngưng cũng không có ý trách cô, nhưng mà cô vẫn giải thích rõ ràng nguyên nhân đến trễ, đỡ phải bị Thượng Quan Ngưng hiểu lầm.
Đúng là Thượng Quan Ngưng không có ý trách Mộc Tâm, lúc đầu cô cũng không biết là không phải Mộc Thanh khám thai cho mình, bây giờ nghe được lời giải thích của Mộc Tâm, lại càng không thể trách Mộc Tâm.
Sau khi cô mang thai mới biết được cảm giác làm mẹ, làm mẹ không dễ dàng, hoài thai mười tháng mới sinh, tuy là bây giờ y học phát triển, sinh sản đã không còn phải đi qua cửa âm phủ như trước, nhưng mà vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, Mộc Tâm ở lại đỡ đẻ cho thai phụ kia, là nên làm, cũng là phải làm.
Có lẽ, y thuật của Mộc Tâm rất tốt, nếu không cũng sẽ không nhận tình trạng sản phụ nguy cấp từ bệnh viện khác chuyển đến.
“Không sao đâu, bác sĩ Mộc, tôi cũng không gấp, ông Mộc cũng đã bắt mạch cho tôi rồi, ông nói không có vấn đề gì, nhưng mà vẫn đề nghị tôi đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, như vậy sẽ yên tâm hơn. Bên đó cô có việc thì cứ làm đi, mạng người quan trọng hơn, y thuật của cô dùng để cứu người, tôi có thể hiểu được.”
Mộc Tâm nghe thấy Thượng Quan Ngưng nói như vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô biết ông nội đã bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng, hôm qua Mộc Thanh đã nói cho cô biết tình huống, chính là thân phận của Thượng Quan Ngưng.
Có thể làm cho ông nội mình tự tay bắt mạch, cả A thị chỉ có mấy người, rõ ràng, thân phận Thượng Quan Ngưng vô cùng quan trọng, nếu không cô cũng không bất an vì mình đến trễ.
Chính là, cô là bác sĩ phụ sản, nghề nghiệp rèn luyện hằng ngày làm cô không thể bỏ mặc thai phụ đang nguy hiểm mà rời đi, cô muốn giúp người phụ nữ đáng thương ấy sinh hạ đứa con bình an, sau đó mới chạy đến.
Thật may mắn, Thượng Quan Ngưng là người ôn hoà, có thể hiểu được công việc của cô.
Ấn tượng của Mộc Tâm đối với Thượng Quan Ngưng rất tốt, cười dẫn Thượng Quan Ngưng ra ngoài: “Đi thôi, em sẽ sử dụng thiết bị của anh ba kiểm tra cho chị và cục cưng, tuy trình độ Trung y của em kém hơn anh ba, nhưng về chuyện của mẹ và bé, em cũng không kém hơn anh ấy đâu!”
Triệu An An đi theo, nhìn lại, vậy mà Cảnh Dật Thần cũng đi theo.
Triệu An An nói: “Anh họ thân yêu của em, anh có thể ngồi chờ được không? Vợ anh không đi lạc đâu, dù chuyện gì xảy ra thì em và Mộc Tâm cũng chắc chắn sẽ trả chị về cho anh nguyên vẹn mà không làm mất sợi tóc nào, phiền anh tránh đi, được không?”