Thượng Quan Ngưng cuống quít nhả ra, đôi tay ôm иgự¢ bò đến trên giường, dùng chăn bao chính mình kín mít, nhìn Cảnh Dật Thần trần như nhộng lại không đỏ mặt chút nào, một hồi lâu mới oán hận nói: “Anh mau mặc quần áo!”
Cảnh Dật Thần không tiếp tục đùa cô, tùy ý khoác áo ngủ, sau đó liền đi tới tủ tìm quần áo cho Thượng Quan Ngưng, để lên trên giường cho cô, sau đó mới đi tìm quần áo cho mình mặc.
Sau khi thu thập xong xuôi, hai người xuống nhà ăn bữa sáng, chị Lan nhìn hai người xuống, lập tức tay chân nhanh nhẹn dọn lên bữa sáng.
Thượng Quan Ngưng ngồi yên ở bàn ăn, nhìn sự thay đổi của bữa sáng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Bữa sáng có mười mấy loại đồ ăn, có phải…… Quá xa xỉ!
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.
“Tất cả những món này đều do anh chọn lựa, dinh dưỡng đầy đủ, cũng sẽ không khiến đứa bé bị tổn thương, yên tâm ăn là được.”
Cảnh Dật Thần nói xong, liền lấy một chén canh đưa đến trước mặt cô.
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, cô đang lo lắng cái này sao?
“Quá nhiều, chúng ta căn bản là ăn không hết, quá lãng phí, về sau không cần làm nhiều như vậy, trước kia bốn món cũng đã đủ lắm rồi, cứ giống như lúc trước là được!”
“Ừ, không có việc gì, không cần lo lắng lãng phí, có thể ăn bao nhiêu thì ăn từng đó, chọn món em thích mà ăn, ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Cảnh Dật Thần vẻ mặt hờ hững, vừa thấy liền biết không quan tâm tới lời Thượng Quan Ngưng nói, bữa sáng ngày mai tất nhiên vẫn sẽ như thế này.
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn không có nói lại hắn, ngoan ngoãn ăn cơm.
Có lẽ bởi vì bữa sáng đa dạng, Thượng Quan Ngưng so với ngày thường muốn ăn nhiều hơn một chút, khẩu vị buổi sáng của cô luôn luôn không tốt, ăn tương đối ít.
Cảnh Dật Thần đương nhiên chú ý tới việc cô ăn nhiều cơm hơn, trên mặt dần dần lộ ra tươi cười, xem ra hắn chuẩn bị vẫn rất tốt.
Hiện tại dinh dưỡng trong người Thượng Quan Ngưng phải nuôi dưỡng cho hai người, tất nhiên cô phải ăn nhiều hơn một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới cô và đứa bé.
Lại không phải ăn không nổi, lãng phí một ít thì thế nào, chỉ cần Thượng Quan Ngưng có thể ăn vui vẻ, ăn ngon là được.
Cơm nước xong, Cảnh Dật Thần liền đưa Thượng Quan Ngưng đến bệnh viện Mộc thị.
Tuy rằng Mộc Vấn Sinh đã xem mạch cho Thượng Quan Ngưng, hơn nữa còn nói thân thể của cô không có vấn đề gì, nhưng lúc đó ông cũng đã nói qua, để Thượng Quan Ngưng đến bệnh viện dùng máy móc tiên tiến nhất kiểm tra lại một lần, làm kiểm tra toàn diện.
Ngày hôm qua Cảnh Dật Thần đã hẹn trước với Mộc Thanh, hôm nay vừa tới liền trực tiếp đến văn phòng của Mộc Thanh.
Mộc Thanh ý cười đầy mặt đón bọn họ vào, Cảnh Dật Thần do chính hắn chữa khỏi, hai vợ chồng nhanh như vậy liền có đứa bé, công lao của hắn không thể không nhắc đến!
“Chúc mừng Cảnh thiếu, chúc mừng chị dâu, cái này chính là việc mừng lớn, tôi ngày hôm qua nhận được điện thoại của Cảnh thiếu, vui vẻ một đêm không ngủ!”
Mộc Thanh một đầu tóc ngắn gọn gàng, làn da trắng nõn, giờ phút này ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn, tinh thần hắn có vẻ phấn chấn, nét mặt toả sáng, chỗ nào có dấu vết một đêm không ngủ!
Cảnh Dật Thần sớm đã quen phương thức nói chuyện của hắn, trên mặt nhàn nhạt, không có biểu tình gì, Thượng Quan Ngưng lại cảm kích, trên mặt cô lộ ra tươi cười: “Bác sĩ Mộc, tôi lại làm phiền anh!”
“Không phiền không phiền, rất vui có thể cống hiến sức lực cho người đẹp!” Mộc Thanh có chút vui vẻ quá mức, ngày thường nhìn thấy bệnh nhân nữ khỏi bệnh hắn đều không tự chủ nói ra lời này.
Ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Dật Thần giống như muốn Gi*t người quét qua đây, làm Mộc Thanh sợ tới mức lập tức sửa miệng: “Vui vì Thiếu phu nhân cống hiến sức lực! Tiểu nhân mặc cho Thiếu phu nhân sai bảo!”
Thượng Quan Ngưng nghe cách xưng hô của Mộc Thanh, tức khắc bật cười.
Mộc Thanh quả thật rất giống Triệu An An, là một kẻ dở hơi, tính cách rộng rãi, thích nói thích cười, gặp được một chút việc cũng không thèm so đo.
Cảnh Dật Thần nghe hắn sửa miệng, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đỡ eo Thượng Quan Ngưng, để cô ngồi xuống trên ghế.
Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Thần đối xử với mình và Thượng Quan Ngưng hoàn toàn khác biệt, trong lòng lại một lần hoài nghi hắn bị tính cách phân liệt nghiêm trọng.
Hắn đối với người khác lạnh lùng giống như núi băng ngàn năm, như thế nào tới Thượng Quan Ngưng liền trở thành dịu dàng săn sóc!
Đem Thượng Quan Ngưng nâng niu trong lòng bàn tay, sợ cô bị ᴆụng phải, vừa nãy không phải hắn nói sai, Cảnh Dật Thần căn bản luyến tiếc đem ánh mắt từ trên người Thượng Quan Ngưng dời đi!
Thật là chênh lệch quá lớn, hắn tốt xấu cũng đã cứu mạng Cảnh Dật Thần mấy lần, chỉ gọi Thượng Quan Ngưng một câu “Người đẹp”, liền chút nữa bị hắn dùng ánh mắt Gi*t ૮ɦếƭ!
Ai, địa vị của hắn sao lại thấp như vậy? Cảnh Dật Thần cùng Triệu An An là anh em họ, cũng không cho hắn sắc mặt tốt bao giờ, hắn đời trước đã tạo ra nghiệt gì vậy, còn nợ nhiều như vậy!
Cũng may thái độ của Thượng Quan Ngưng đối với hắn vẫn luôn rất tốt, mỗi lần nhìn thấy hắn luôn gọi hắn “ Bác sĩ Mộc”, còn rất tín nhiệm hắn, an ủi tâm hôn nhỏ bé bị tổn thương của hắn.
Thượng Quan Ngưng xác thật rất tín nhiệm Mộc Thanh cùng Mộc lão gia tử, cảm thấy hai người bọn họ y thuật đều đã đạt tới đỉnh cao, hơn nữa cô cảm thấy, có Mộc Thanh y thuật cao siêu làm bạn bè, thật là có cảm giác an toàn.
Cho nên, cô đã càng ngày càng kiên định muốn đem Triệu An An nhét vào bên người Mộc Thanh —— mặc kệ Triệu An An có đồng ý hay không.
Cô gả đến Mộc gia, quả thật liền giống như biến thành mèo có chín mạng, muốn ૮ɦếƭ cũng không dễ dàng!
Nhưng mà Triệu An An vẫn luôn ở bên cạnh Mộc Thanh, tại sao hôm nay lại không thấy?
Mộc Thanh không hề “Cầm tù” cô? Không sợ cô chạy mất?
“Bác sĩ Mộc, An An đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Mộc Thanh vừa muốn mở miệng giải thích, cửa văn phòng liền “Phanh” lập tức bị đập mở, sau đó Triệu An An đầu tóc rối tung, quần áo nhăn nhó rúm ró đi đến.
Cô buồn ngủ ௱ôЛƓ lung vươn tay tới trước mặt Mộc Thanh: “Đưa em chìa khóa, em phải về nhà ngủ.”
Cô muốn chìa khóa chung cư của Mộc Thanh, nhà của Mộc Thanh ở ngay bên cạnh bệnh viện Mộc thị, thời gian gần đây Mộc Thanh đều đưa Triệu An An tới nhà mình ở.
Thượng Quan Ngưng trừng lớn đôi mắt, có chút kinh ngạc nói: “An An, cậu làm sao vậy? Như thế nào……”
Thấy thế nào giống như bị người đánh! Tóc hỗn độn, quần áo hỗn độn, thoạt nhìn cực kì chật vật!
Triệu An An ánh mắt không có tiêu cự nhìn Thượng Quan Ngưng một hồi lâu, sau đó mới thấy rõ là cô.
Cô ấy ngáp một cái, duỗi tay gãi gãi đầu tóc mình, tiếng nói hơi hơi khàn khàn: “Ừ, người đẹp, cậu đã đến rồi? Cậu lại bị bệnh sao?”
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, tinh thần cô rốt cuộc tốt hơn một chút, nhưng mà vẫn như cũ không mở nổi đôi mắt.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô lôi thôi nhếch nhác, không nhịn được nhíu mày, nghe cô hỏi Thượng Quan Ngưng “Lại bị bệnh sao”, mày nhăn càng sâu, giọng hắn lạnh lùng không vui nói: “A Ngưng rất tốt, cô ấy mang thai, tới đây khám thai.”
Triệu An An nghe vậy, sững sờ một hồi lâu, sau đó cơn buồn ngủ bị ném lên đến chín tầng mây.
Triệu An An lập tức nhảy dựng lên, như một cơn gió vọt tới trước mặt Thượng Quan Ngưng, thần sắc cực kỳ hưng phấn nói: “Tiểu Mỹ nhân, cậu có thai rồi?”
Cô ấy chuyển biến quá nhanh, biểu tình chuyển biến quá lớn, đem Thượng Quan Ngưng hù hoảng sợ.
Cảnh Dật Thần đem cánh tay để trước người Triệu An An ngăn lại, cách một cm cảnh cáo cô: “Em lui ra phía sau! Cách xa A Ngưng ra một chút đi!”
Triệu An An không thể đến ôm Thượng Quan Ngưng, lập tức trừng mắt với anh: “Vì sao lại không được! làm gì mà muốn em cách xa A Ngưng ra một chút!”
Cảnh Dật Thần thần sắc lãnh đạm liếc mắt cô một cái, một bước cũng không nhường nói: “Trên người của em năng lượng tích cực quá nhiều, hơn nữa rất có khả năng mang theo lượng lớn virus và vi khuẩn, có nguy hiểm cao, A Ngưng hiện tại đang mang thai, em không thể tới gần!”
Triệu An An tức giận dậm chân, nhưng nhìn lại bộ dạng của mình từ đầu đến chân rất lung tung rối loạn, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, cách một cách tay của Cảnh Dật Thần và thần sắc kích động như cũ nói chuyện với Thượng Quan Ngưng.
“A Ngưng, cậu có thai thật sao? Sao tớ lại cảm thấy không thể tưởng tượng được như thế nhỉ!”
Thượng Quan Ngưng trực tiếp đẩy cánh tay của Cảnh Dật Thần ra, kéo Triệu An An gần lại một chút, có chút vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, tớ đã có thai rồi, tớ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nhưng lại là thật sự!”
Có Cảnh Dật Thần cảnh cáo, tuy rằng bị Thượng Quan Ngưng kéo gần lại, Triệu An An cũng không dám lộn xộn.
Cô biết tính tình chính mình có bao nhiêu hoạt bát và lỗ mãng, hơn nữa hiện tại quần áo trên người cô đã hai ba ngày không thay, quả thật có chút dơ, cho nên không dám thân cận với Thượng Quan Ngưng quá, chỉ sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm Thượng Quan Ngưng và bảo bảo trong bụng bị thương.
Triệu An An có chút thật cẩn thận cầm tay Thượng Quan Ngưng, ngữ khí hơi có chút thổn thức và thành kính: “Trời ạ, thời gian qua thật nhanh, tớ còn cảm thấy mới mấy hôm nào chuang ta cùng làm giáo viên ở trường học, thời gian như dừng lại vào lúc cậu giúp tớ dạy thay, thế mà giờ chớp mắt cậu đã làm mẹ! Đúng là trời cao phù hộ, cậu hạnh phuac nhue vậy là tớ an tâm rồi!"
Lời này như thế nào nghe cũng rất không hợp lý, thật giống như trước cuộc chia ly sinh tử vậy.
Nhưng trong lòng Thượng Quan Ngưng chỉ xẹt qua một tia nghi ngờ, rồi sau đó liền viến mất rất nhanh, cô cho rằng, An An quá xúc động.
Hơn nữa, cô nhìn Triệu An An, trong lòng cũng chỉ còn lại sự đau lòng cho Triệu An An, bởi vì thân thể của cô ấy coa tỉ lệ sinh con vô cùng thấp, cho nên hiện tại trong lòng Thượng Quan Ngưng tất cả đều là sự thương cảm, thế nên xem nhẹ cảm giác mặt khác.
Cô cũng mặc kệ Cảnh Dật Thần nhíu chặt mày, liền lôi kéo tay Triệu An An, vành mắt hồng hồng nói: “An An, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, cậu cũng sẽ, tin tớ đi!”
Triệu An An thương cảm, thông thường sẽ rất ngắn ngủi, giờ phút này cô cũng rất nhanh chóng liền ha ha nở nụ cười, bởi vì cô phát hiện một vấn đề.
“A, tiểu mỹ nhân, tớ phải được làm mẹ nuôi a! Thai này là một đứa hay là hai đứa? Là con trai hay con gái? Khi nào thì sinh? Tớ rất muốn chơi cùng với mấy đứa nhỏ!"
Cảm xúc của Thượng Quan Ngưng vừa lên tràn đầy thì ngay lập túc bị Triệu An An dội trở về, dở khóc dở cười nói: “Tính tình này của cậu bao giờ mới có thể sửa được!"
“Tiểu bảo bảo chỉ có một, nam hay nữ thì hiện tại còn chưa rõ, lúc sinh là sang năm, nếu muốn chơi với mẹ nuôi thì chắc còn phải chờ thêm nửa năm nữa."
Triệu An An muốn duỗi tay sờ bụng Thượng Quan Ngưng, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cảnh Dật Thần, lại ngượng ngùng rụt tay trở về, quay đầu liền tứ giận với Mộc Thanh mà nói: “Mộc hỗn đản, tôi sắp làm mẹ nuôi mà sao anh không nói cho tôi biết! Đây là chuyện lớn, vậy mà anh dám im lặng không báo, có phải muốn ăn đòn hay không!”
Ngữ khí rất giống du côn lưu manh trên phố, lại còn là một nữ lưu manh, hoàn toàn không phải là đại thiên kim tiểu thư danh môn vọng tộc họ Triệu của thanh phố A.
Mộc Thanh bị mắng, lập tức vỗ cái bàn kêu oan: “Đại tiểu thư à, anh hôm qua mới biết đến tin tức này, tối hôm qua em lại không về nhà, vẫn luôn ở chỗ Trịnh Luân, đều không quan tâm tới anh, anh gọi điện thoại cho em nhiều lqafn như vậy, em có nghe sao? Em khoing nhận điện thoại cho nên sao anh có thể thông báo cho em đây!"
Triệu An An ngẩn ngơ, cẩn thận ngẫm lại, quả thật là có chuyện như vậy, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Thanh một cái, hình như là ghét cậu già mồm.
Cô quay đầu, một lần nữa lại đem lực chú ý lên trên người Thượng Quan Ngưng.
Bên người cô bạn bè rất ít, lại càng không có bạn mang thai, giờ phút này nhìn thấy bạn thân của mình mang thai, hơn nữa người bạn thân của mình lại vừa là chị dâu nữa, muốn làm mẹ nuôi của em bé trong bụng, cô quả thật đang rất hưng phấn.
Như thế nào mà lại mang thai?
Nga, đúng rồi, cô kém chút là đã quên, cô trước kia cũng từng mang thai a!
Nhưng lúc đó cô còn chưa có ấn tượng gì!
Hơn nữa, khi lúc ấy cô biết được chính mình mang thai, thì có thể dùng tới bốn chữ "hồn bay phách tán" để hình dung, căn bản một chút cảm giác cao hứng cũng không có.
Khi đó cô mới mười bảy tuổi, Mộc Thanh mới hai mươi tuổi, cô không cần đi đến bệnh viện kiểm tra, thử que cũng không cần,Mộc Thanh chỉ cần sờ mạch một cái, lập tức liền phát hiện cô mang thai! Biết được cô mang thai, hai người quả thực rất sợ hãi không thôi!
Nhưng hiện tại, khi cô biết Thượng Quan Ngưng mang thai, trong lòng lại tràn đầy sự vui vẻ và chờ mong!
Triệu An An tâm tình rất tô, một chút cũng không bởi vì chính mình về sau không thể sinh con mà khổ sở, cô chỉ thấy vui khi Thượng Quan Ngưng có thai.
Cô rất muốn biết bảo bảo đã lớn bao nhiêu rồi, là nam hay là nữ, lớn lên giống ai, soái khi giống Cảnh Dật Thần hay là xinh đẹp như Thượng Quan Ngưng?
Cô quả thực tò mò muốn ૮ɦếƭ!
Thượng Quan Ngưng trên mặt cũng cười, cô nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Triệu An An, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ cô vẫn tương đối quan tâm việc vì sao Triệu An An lại nhìn như một người đi đánh ςướק như vậy?
Vừa rồi Mộc Thanh nói rõ ràng là Triệu An An ở chỗ Trịnh Luân, mà ở cùng Trịnh Luân thì sao lại biến thành bộ dạng chật vật này, trên má cô thậm chí còn bị xưng lên, thực rõ ràng là do bị người khác đánh.
Việc Triệu An An cùng người khác đánh nhau là chuyện thường ngày, với tính cách giống con trai của cô, lại còn thích đi bênh vực kẻ yếu, nhất là không thể đứng yên nhìn người yếu thế bị ymuwsc Hi*p.
Thượng Quan Ngưng sợ cô lại đi phát thiện tâm ở đâu đó, kết quả lại khiến mình bị thương.
Cô lôi kéo tay Triệu An An nhíu mày hỏi: “An An, cậu rốt cuộc đi đâu vậy? Sao cả người lại biến thành thế này, tớ nhớ rõ Trịnh Luân là một cô gái thục nữ chứ,đâu phải cuồng bạo lực?”
Nhớ tới việc của hai ngày nay, Triệu An An liền rất buồn bực.
Cô không hề để ý hình tượng mà đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế bên cạnh Thượng Quan Ngưng, bắt chéo chân tùy tiện nói: “Tớ biến thành như vậy không phải là do Luân Luân làm, đây đều là kiệt tác của tên hỗn đản Trịnh Kinh kia, tới với hắn làm một chút vận động, sau đó liền biến thành như vậy!”
Mộc Thanh vừa mới uống một hớp nước trà, liền “Phốc” một tiếng rồi lập tức phun ra toàn bộ.