Quý Mẫn Quyết làm sao dám!
Công việc Tài chính thuộc về Quý Bác, là do hắn tự độc lập quản lý lĩnh vực này, là hắn từng giọt từng giọt đem nó phát triển lớn mạnh như bây giờ, sao ông ta dám ςướק đoạt mất! Hơn nữa ςướק không phải để giữ lại mà là đưa cho Cảnh Dật Thần.
Quý Mẫn Quyết là chú của Quý Bác, long ấy và cha của Quý Bác không giống nhau, ông ta là một thương nhân tràn ngập dã tâm, lúc còn trẻ thì cùng em gái Quý Mẫn Du kết hợp, đem tập đoàn Quý thị phát triển càng ngày càng cường đại hơn.
Nhưng rồi lúc sau, thân thể ông bởi vì quá mập mạp làm cho rất nhiều bệnh biến chứng, hơn nữa suốt ngày uống rượu và dung túc về vấn đề tình dục, nên càng làm cho thân thể hắn bị thoái hóa, cho nên ông không thể không giao tập đoàn Quý thị cho Quý Bác xử lý. Nhưng ông ta vẫn luyến tiếc địa vị tổng giám đốc cao quý, bởi vậy nên chỉ cho Quý Bác làm phó tổng giám đốc, mà ông ta thì vẫn dùng thân phận tổng giám đốc Để điều khiển từ xa.
Quý Bác tiếp nhận tậo đoàn Quý thị lúc chỉ mới 21 tuổi, hắn là thiên tài trẻ tuổi nhất Quý gia, so hắn với cha Quý Mẫn Quân không biết đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Việc hắn chỉ có 21 tuổi nhưng đã bộc lộ mũi nhọn, được cả Quý lão gia và lão phu nhân tán thành, để cho hắn tạm thời tiếp nhận phụ trách tập đoàn Quý thị.
Quý Mẫn Quyết ban đầu là muốn cho con trai và con gái của mình tiếp nhận, nhưng năng lực của con gái có hạn, con trai thì mười lăm tuổi mới tiếp nhận Quý gia nhưng các phương diện năng lực đều kém Quý Bác một đoạn lớn, hơn nữa con trai và con gái kém hơn Quý Bác rất nhiều, hai người bọn họ một người mười chín, một người mới mười tám, để cho bọn họ tiếp quản tập đoàn Quý thị, không khéo hai năm ông dưỡng bệnh thì Quý gia sẽ phải phá sản!
Nhiều năm như vậy tới, Quý Bác sớm đã dựa vào nỗ lực của chính mình mà đứng vũng trong tạp đoàn, hắn một tay phát triển công việc tài chính, mang đến chi Quý gia một mảnh lợi nhuận kếch xù, chống đỡ cho mọi lĩnh vực nghiên cứu phát minh, thuận lợi cho việc chiếm lấy vị trí có lợi trong thị trường.
Cho nên, Quý Bác mới có thể càng ngày càng có địa vị ở Quý gia, dần dần có thể thay thế được Quý Mẫn Quyết.
Bởi vì hắn năng lực xuất chúng, thuộc hạ có một số người đắc lực trợ giúp, hơn nữa cổ phần trong tay hắn mấy năm gây đây không ngừng tăng, giờ đã vượt qua 20% cổ phần trong tay Quý Mẫn Quyết.
Đương nhiên, quý mẫn quyết trong tay có rất nhiêcu cổ phần, nhưng năm đó Quý Bác tiếp nhận tập đoàn, vì muốn cháu trai có thể nghe lời mình nên ông đã từng tặng 5% cổ phần cho hắn, sau khi Quý Bác cường đại lên, ông vì muốn kiềm chế Quý Bác, nên cho con trai và con gái 15% cổ phần, cho nên cổ phần trong tay ông giờ chỉ có 20%.
Nhưng Quý Mẫn Quyết mấy năm nay vẫn luôn chỉ chú trọng việc giữ sức khỏe, không nhúng tay vào công việc của tập đoàn, càng không có năng lực nhúng tay vào công việc tài chính của Quý Bác, cho nên Quý Bác thả lỏng cảnh giác.
Hiện tại, Quý Bác đã không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, cả người đều phẫn nộ!
Bí thư thấy hắn hai mắt đỏ bừng, làm cho người khác phải sợ hãi hoang mang, cái trán nổi đầy gân xanh, hai má cơ bắp đều ở hơi hơi động, cô liền hoảng sợ!
Quý Bác là một người quân tử có tiếng của tập đoàn, ôn tồn lễ độ, rất ít khi tức giận, nghe nói chỉ có vài lần tức giận, tất cả đều là bởi vì bại dưới tay một người.
Lúc này đây, sẽ không lại là bởi vì…… Cảnh thiếu Cảnh Dật Thần trong truyền thuyết đi?
Quý Bác duỗi tay “Phanh” một tiếng đấm lên mặt bàn, làm cho bí thư đang suy đoán lại hoảng sợ, mà Xanh Đá Sơn nhìn hắn như đã sớm dự đoán được mọi việc sẽ như vậy, biểu tình không có chút thay đổi, trên mặt vẫn tràn đầy tươi cười như cũ, nhưng lời nói ra lại như đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu phó tổng quý hôm nay tâm tình không tốt, tôi vẫn nên đến vào ngày khác đi! Hoặc là, tôi có lẽ nên đi tìm hẳn Quý tổng mới đúng, như vậy thì sẽ không phải đi một chuyến về tay không.”
Thái độ của hắn khi đối xử với Quý Bác trước sau rất khác nhau, tựa như bởi vì Quý Bác không làm chủ được bản thân nên bị khinh thường!
Quý Bác gắt gao bắm chặt bản hiệp nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó tổng xin cứ tự nhiên!”
Xanh Đá Sơn không có thái độ tốt, hắn càng không có sắc mặt gì tốt với Xanh Đá Sơn.
Công việc Tài chính là tâm huyết của hắn, là căn cơ sinh tồn của hắn ở Quý thị, nhưng công việc còn lại đều chịu ảnh hưởng của bên tài chính, kí tên vào bản hiệp nghị này với cảnh thịnh, không khác nào chắp tay đem công việc tài chianh của hắn cho người khác!
Mười nhân viên chuyên gia về công việc tài chính!
Đoàn đội chuyên gia của hắn tổng cộng mới có mười sáu người. có một người đã được điều đến cảnh thịnh, rồi sau đó lại điều thêm mười qua, tập đoàn Quý thị bên này chỉ còn lại có năm người!
Đem cho con đường tài chính của quý thị!
Đáp ứng điều kiện này không khác nào là tự tìm chỗ ૮ɦếƭ!
Với năng lực của Tập Đoàn Cảnh Thịnh, chỉ cần mở được con đường này thì không đến một năm, thì côn việc tài chính của Quý thị như bị như tằm ăn, không còn một mảnh!
Đã không còn tài chính khổng lồ chống đỡ, công việc của Quý Bác còn lại rất nhanh liền lâm vào cục diện bế tắc, bởi vì hắn làm đều là trường kỳ đầu tư, căn bản là không có ngắn hạn đầu tư mà có thể thu lợi nhuận sản xuất cực lớn, thời điểm thu lợi nhuận chính đều phải chờ rất lâu, năm năm, mười năm, hai mươi năm.
Giôang như việc gần đây hắn vừa mới đầu tư xây dựng công viên trò chơi, để hoàn thành dự án công viên trò chơi và bắt đầu hoạt động ít nhất phải cần có bốn năm, mà bốn năm này, hắn phải không ngừng đắp tiền, vài tỷ mấy trăm trăm triệu.
Tiền đó sẽ kiếm từ đâu đây?
Toàn bộ đều là do hắn lợi dụng công việc tài để lấy được nguồn tài chính!
Nếu tài chính bị đứt gãy, những dự án trước sẽ như ném đá trên sông, hắn sẽ nợ ngập đầu!
Cảnh Dật Thần, anh cũng thật ngoan độc!
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối dần, bên ngoàiđèn đuốc đã sáng trưng, lúc này Quý Bác mới bình tĩnh lại.
Hắn ngồi một mình ở văn phòng lịch sự tao nhã trong văn phòng, đem hiệp nghị xem qua cẩn thận, từng câu từng chữ, nhìn đi nhìn lại ba lần.
Rồi sau đó, hắn cầm lấy di động, vào danh bạn, dí gọi dãy số được lưu “Cảnh thiếu”.
Việc đã đến nước này, tìm Quý Mẫn Quyết là vô dụng, tuy rằng hắn nhất định sẽ đi tìm, nhưng là ít nhất không phải hiện tại, hiện tại, người có thể giải quyết và cứu vãn vấn đề, chỉ có thể tìm Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần không cố ý không nghe điện thoại của hắn, cho nên điện thoại vừa vang lên hai tiếng, đã được nhắc máy.
“Quý tổng.”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh lạnh băng trước sau như một của Cảnh Dật Thần, âm thanh đạm mạc khiến cho người khác nghe không ra hỉ nộ ái ố của anh.
“Cảnh thiếu, tôi nghĩ về việc hợp tác công việc tài chính đã được chúng ta nói chuyện ổn thỏa rồi. Đêm nay tôi muốn mời anh gặp mặt!
Lúc Quý Bác và Cảnh Dật Thần nói chuyện đều luôn luôn có áp lực, mà hiện tại, ngữ khí của hắn tuy rằng còn bình tĩnh, nhưng áo lực trong lòng còn nhiều hơn bình thường, tựa như sắp không thể hô hấp, Cảnh Dật Thần đánh vào mạch máu của anh, đủ để trí mạng.
“Quý tổng, hiện tại là thòi gian tan làm, tôi muốn ăn cơm chiều với vợ, anh không thể mời tôi đi được. Công việc hợp tác không cần tìm tôi, có gì cứ nói với phó tổng là được.”
Giọng nói lạnh băng của Cảnh Dật Thần giống như một chậu nước lạnh dội vào lòng Quý Bác
Lời của Cảnh Dật Thần có thể hiểu là, hợp tác, không cần thương lượng nữa!
Bởi vì Thạch Thanh Sơn chỉ nghe lệnh Cảnh Dật Thần, hắn là phó tổng, chỉ biết dựa theo ý của Cảnh Dật Thần mà thoả thuận với Quý thị, căn bản là không có quyền sửa đổi thoả thuận!
Quý Bác suy sụp ngồi xuống ghế da, có cảm giác thất bại trong gang tất.
Hắn trả giá nhiều như vậy, những chỉ làm Cảnh Thịnh mất một chút da lông, mà Cảnh Dật Thần chỉ cần làm một động tác, hắn sẽ táng gia bại sản, thậm chí lâm vào cảnh nợ nần.
Chẳng lẽ, chênh lệch giữa hắn và Cảnh Dật Thần, lớn như vậy sao?
Hắn giống như đứa nhỏ mới tập đi, ᴆụng đầu vào Cảnh Dật Thần một chút, không đau, mà Cảnh Dật Thần chỉ cần vươn một ngón tay, là có thể 乃úng hắn ૮ɦếƭ.
Cảnh Dật Thần tắt điện thoại, tiện tay bỏ vào túi quần, sau đó đi đến nhà ăn.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy anh đi vào, uống một ngụm canh, nhíu mày nói: “Ôi, Cảnh thiếu, ai gọi thế, còn phải chạy đến phòng khách nghe, nhà ăn không có tín hiệu hả? Hay là nó, em ngồi ở đây, anh không tiện nói chuyện với người bên kia?”
Cảnh Dật Thần lắc đầu, bật cười nói: “Người tốt nhất và cũng là người anh có thể giấu chính là em, đang ở trước mặt anh, còn những người khác, không rơi vào tay anh đã là may mắn rồi.”
Anh đi qua, ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng, nhéo hai má mềm mại của cô, nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn ấy xuất hiện dấu tay đỏ ửng, khoé môi liền xuất hiện ý cười thản nhiên.
“Thích ăn dấm chua như vậy, sợ anh bị người ta ςướק à?”
Thượng Quan Ngưng xoa xoa hai má vừa bị ai nhéo, nói bằng giọng điệu không hề để ý chút nào: “Ai thích ςướק thì cứ ςướק...”
“Dám đến ςướק, em làm cho người ta có đến mà không có về!”
Cảnh Dật Thần nghe thấy câu sau của cô, lập tức nở nụ cười.
“Không ai đến ςướק hết, trong nhà anh có một con cọp cái, đâu ai dám đến vuốt râu đâu chứ.” Cảnh Dật Thần nhìn thấy canh trong chén Thượng Quan Ngưng đã hết, vươn tay múc cho cô thêm một chén, “Vừa rồi là điện thoại của Quý Bác.”
Anh không muốn nói, nhưng Thượng Quan Ngưng đã hỏi, cho nên anh nói, miễn cho cô hiểu lầm anh thật sự có bí mật không thể nói cho cô biết.
Cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng hiểu, khó trách anh lại đến phòng khách nghe, thì ra là thật sự phải tránh cô -- Anh không muốn cô và Quý Bác có bất kỳ sự tiếp xúc nào, ngay cả giọng nói trong điện thoại cũng không muốn cô nghe thấy.
Cô cảm thấy hơi buồn cười.
Chưa nói đến việc Quý Bác và cô quen thuộc thế nào, ngay cả bạn bè cũng không phải, vậy mà Cảnh Dật Thần lại để ý như thế, thật đúng là ngây thơ mà.
Còn nữa, rõ ràng Quý Bác đối lập với Cảnh gia, nghe nói tin đồn phản đối Cảnh Thịnh trên tạp chí gần đây đều là do hắn đứng phía sau thao túng, sao cô lại có ấn tượng tốt đối với Quý Bác cho được! Mặc kệ là ai cản trở Cảnh Dật Thần, cô đều nhìn không vừa mắt!
Không chỉ là không có gì để nói, mà đã đến mức tao sống thì mày ૮ɦếƭ rồi.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng múc cho Thượng Quan Ngưng một chén canh, không nhanh không chậm nói: “Anh và Quý Bác không có gì hay để nói, bây giờ là Quý Bác cầu xin anh, cho nên, anh rất thoải mái mà cúp điện thoại. Quý Bác sắp ૮ɦếƭ rồi, nhưng mà anh vẫn thấy ૮ɦếƭ không cứu, còn đẩy vào trong hố lửa, thế nào, chồng em có soái không?”
Thượng Quan Ngưng ngẩn ra, lập tức bị anh chọc cười: “Tự kỷ!”
Nói xong rồi lại bổ sung: “Tuy là tự kỷ, nhưng mà đúng là soái mà!”
“Nhưng mà, nếu anh đem quá trình Quý Bác ‘૮ɦếƭ thảm’ nói cho em biết, sẽ càng soái hơn nữa.”
Cảnh Dật Thần cười cười, vừa tao nhã dùng cơm vừa kể chuyện Cảnh Dật Nhiên cho Thượng Quan Ngưng nghe, sau đó còn nói: “Mỗi một gia tộc lớn mạnh đều có một người thừa kế tài giỏi sau lưng, cũng có một đám thân thích vô dụng cản trở, anh có, Quý Bác cũng có, còn nhiều hơn anh. Cho nên mọi chuyện sẽ trở nên rất đơn giản, anh chẳng cần tốn chút sức lực nào, người nhà Quý Bác cũng bị anh kiềm chế.”
Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần nói thân thích, chính là Cảnh Dật Nhiên, mà thân thích của Quý Bác, có thể kéo chân hắn, cũng chính là mấy người anh em họ.
Thì ra, Cảnh Dật Thần tự mình đi tìm hai anh em Quý Lĩnh và Quý Gia Mộng, hứa hẹn hợp tác sau này của Cạnh Thịnh sẽ ưu tiên ký với bọn họ trước, còn chia một nửa số tiền kiếm được từ việc kinh doanh tài chính cho họ, đồng thời còn giúp mở rộng hạng mục điền sản của Quý Lĩnh, trợ giúp Quý Gia Mộng thực hiện ước mơ tạo nên thương hiệu sang trọng, cam đoan bọn họ có thể phát triển trong một thời gian ngắn.
Cho nên, Quý Lĩnh và Quý Gia Mộng liên thủ.
Hai người bọn họ đưa thoả thuận mà Cảnh Dật Thần đã làm cho cha là Quý Mẫn giải quyết, cũng thuyết phục ông ký tên.
Quý Mẫn đã muốn động chạm Quý Bác từ lâu, nhưng ông là chú, giành ăn với cháu trai thì đúng là khó xem, nhưng nếu bị Cảnh Thịnh ăn tươi, mà Cảnh Thịnh sẽ nhổ ra, trả lại cho con cái mình, thì chuyện này đúng là hợp ý ông!
Nếu ký tên, có thể làm suy yếu quyền lực cháu trai, còn có thể giúp đỡ con cái đứng vững trong tập đoàn, Quý Mẫn quyết đoán ký xuống.
“Lúc đầu anh không muốn làm vậy, cạnh tranh bình đẳng với Quý thị cũng được, anh không muốn phá luật, nhưng mà Quý Bác lại phạm luật trước anh, đương nhiên là anh sẽ không khách khí.”
Cảnh Dật Thần lột vỏ một con tôm, đặt xuống cái đĩa trước mặt vợ mình, giọng nói thản nhiên lại cưng chiều: “Đừng lo, ăn nhiều một chút.”
Thượng Quan Ngưng ăn con tôm mà anh đã lột vỏ, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh.
Không có chuyện gì có thể làm khó được anh.
Anh của cô, có năng lực, nguyện ý tuân thủ một số quy tắc, cũng có thể mặc kệ quy tắc, công kích người đã bắt đầu.
Cô nhớ, anh là người có thù sẽ báo, danh dự Cảnh gia bị tổn hại, Cảnh Thịnh cũng gặp phải tổn thất không nhỏ, việc trả thù Quý Bác, có lẽ chỉ là mới bắt đầu mà thôi, sau đó, còn có nhiều đả kích hơn nữa, từ trong và ngoài, từ nông đến sâu.
Quả nhiên, không đến mấy ngày, tập đoàn Cảnh Thịnh liền phát ra tin tức mời mọi người đến dự họp báo, giải thích tường tận tin đồn bất lợi gần đây.
Buổi họp báo được tổ chức bởi phòng quan hệ xã hội, phó tổng phòng quan hệ xã hội Lương Phúc Sư sẽ phụ trách trả tất cả vấn đề. Cảnh Dật Thần là tổng tài thần bí trong tập đoàn, anh không cần phải tham dự buổi họp báo với quy mô thế này. Nhưng mà Thượng Quan Ngưng tò mò, cho nên cô đi theo Lương Phúc Sư đến hiện trường.
Hiện trường buổi họp báo nằm ở toà nhà bên cạnh tập đoàn Cảnh Thịnh, đó cũng là tài sản của Cảnh Thịnh, bình thường chỉ dùng để giới thiệu sản phẩm mới hoặc tuyên truyền hạng mục mới được đề ra, ngẫu nhiên cũng sẽ dùng để mở họp báo.
Lúc này, Lương Phúc Sư đang đứng trên bục phát biểu, vài phút nữa sẽ bắt đầu buổi họp báo.
Thượng Quan Ngưng mặc váy công sở màu đen, mang giày cao gót, đứng bên cạnh Mễ Hiểu Hiểu, cách một cánh cửa thuỷ tinh, nhìn những phóng viên bên ngoài.
Nhờ ánh sáng của phó tổng và tổng tài phu nhân Thượng Quan Ngưng, lúc đầu Mễ Hiểu Hiểu chỉ là nhân viên công chức bình thường của phòng quan hệ xã hội, sau đó được đề bạt lên làm phó tổng phòng quan hệ xã hội.