Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đều cười chào hỏi Chu Nhược Đồng, ánh mắt lại rất bình tĩnh đánh giá cô ta.
Chu Nhược Đồng mặc một bộ trang phục màu đen bình thường, dáng người cao gầy, tóc ngắn gọn gàng, da màu lúa mì, khuôn mặt rất đẹp, đôi môi đầy đặn, trong đôi mắt màu đen mơ hồ lộ ra vài phần sắc bén, toàn thân đều mang theo phong thái của quân nhân.
Cô ta cho người khác cảm giác là cùng một loại người với Trịnh Kinh, loại này trời sinh là để trừ gian diệt ác —— hẳn có một phần nguyên nhân do nghề cảnh sát hình sự.
Chu Nhược Đồng chào hỏi Thượng Quan Ngưng và Triệu An An, sau đó liền chào Trịnh Luân: “Chào em! Nghe bọn họ đều gọi em là Luân Luân, chị cũng có thể gọi như vậy chứ?”
Trịnh Luân vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, cả người như 乃úp bê Tây Dương mất hết hồn phách, đối với lời nói của Chu Nhược Đồng không có chút phản ứng.
Chu Nhược Đồng không khỏi khẽ nhíu mày.
Thượng Quan Ngưng gọi Trịnh Luân vài lần, cô ấy cũng không có phản ứng, cô không khỏi ho nhẹ hai tiếng, trên mặt lộ ra tươi cười vô tâm, hướng Chu Nhược Đồng giải thích nói: “Ách…… Cái kia…… Luân Luân tương đối sợ người lạ, qua một lát quen thuộc hơn thì tốt rồi!”
Chu Nhược Đồng thả lỏng cười nói: “Ừ, không có việc gì.”
Trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, sợ người lạ? Cũng không phải đứa bé ba tuổi, người trưởng thành rồi còn không nhận thức được?
Thượng Quan Ngưng bộ dáng rõ ràng là che dấu gì đó, cô ta là cảnh sát hình sự, đối với tâm lý người khác hiểu rất rõ, một người có phải nói thật hay không, cô ta rất nhanh sẽ nhìn ra.
Thượng Quan Ngưng cũng không thèm để ý có bị Chu Nhược Đồng nhìn ra cô che đậy khuyết điểm hay không, ở trước mặt Chu Nhược Đồng bình tĩnh lí trí, bí mật của Trịnh Luân khẳng định che dấu không được bao lâu, chỉ cần cô ta ăn xong một bữa cơm là có thể nhận ra Trịnh Luân thích Trịnh Kinh, cô tin tưởng thân là cảnh sát hình sự ưu tú nhất, Chu Nhược Đồng rất nhanh là có thể phát hiện ra bí mật này.
Cô ở bên hông Trịnh luân dùng sức nhéo một cái, muốn để cô ấy tỉnh táo một chút.
Nhưng mà Trịnh Luân giống như không hề cảm giác được!
Thượng Quan Ngưng ở trong lòng thở dài, hóa ra Trịnh Luân đã hãm sâu đến như vậy.
Thượng Quan Ngưng muốn dàn xếp ổn thỏa mọi việc, không muốn Trịnh Luân bại lộ quá sớm, Triệu An An lại trước nay cũng không để tâm đến những việc này!
Cô ấy tùy tiện tiến lên, “Bạch bạch bạch” đập vai Trịnh Kinh, đem hắn từ đầu đến chân nhìn hai lần, “Chậc chậc chậc” nói: “Được đó Trịnh Kinh, không nghĩ tới anh lại đào hoa như vậy, trong nhà một cái bên ngoài một cái, nói đi cái này là anh thông đồng từ khi nào, đã tới trình độ nào? Tính toán khi nào chia tay?”
Cô ấy vừa nói xong, một câu so một câu kích thích người, hơn nữa giọng nói khi nói chuyện với Trịnh Kinh giống như đang nói về đồ vật.
Trịnh Kinh bởi vì lời cô ấy mà sắc mặt đen như đáy nồi.
Cái gì kêu trong nhà một cái bên ngoài một cái?!
Hắn trong nhà cũng không có bên ngoài cũng không có được không!
Hắn đưa bạn gái trở về, cô vậy mà lại hỏi bọn họ bao giờ chia tay?
Cô gái này quả thật không có đầu óc, chỉ có Mộc Thanh có thể chịu được cô!
Nếu không phải Trịnh Kinh đối với tính cách của Triệu An An cực kì hiểu biết, hắn khẳng định sẽ đem Triệu An An từ trong nhà kéo đi ra ngoài.
Chu Nhược Đồng ở bên người Trịnh Kinh lại cực kì bình tĩnh, chỉ qua một chút thời gian, cô ta cũng đã đoán ra chân tướng sự việc không sai biệt lắm.
Trong nhà một cái, còn không phải là em gái hắn Trịnh Luân sao?
Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An là hai người ngu ngốc, nghiêm trọng xem nhẹ chỉ số thông minh cùng năng lực phân tích của đối thủ, mới gặp có một lần đã thua tới mức nằm sấp.
Chơi dao trước mặt cảnh sát hình sự kết quả tự dẫm chân chính mình.
Trịnh mẹ cùng người giúp việc đang ở phòng bếp bận việc, chờ làm xong món ăn cuối cùng đi ra liền thấy mọi người đều đứng bất động ở cửa.
Bà tinh mắt nhìn thấy một cô gái đang ôm cánh tay con trai, sửng sốt trong chốc lát, bà liền lập tức vui ve, sắc mặt có chút kích động chạy chậm tới cửa: “Con trai, cô gái này là bạn gái của con sao?”
Vẻ mặt Trịnh Kinh tự nhiên gật đầu, sau đó liền giới thiệu cho hai người quen biết.
Chu Nhược Đồng trên mặt mang theo tươi cười, hào phóng nói: “Chào di, lần này cháu tới vội vàng, cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, lần tới nhất định sẽ bổ sung cho ngài.”
Trịnh mẹ cười không khép miệng được, con trai lớn như vậy lần đầu đưa bạn gái về nhà, hắn là một người thận trọng, nếu không phải việc chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng mang người về nhà.
“Chỉ cần cháu tới là dì đã rất vui rồi, không cần quà cáp gì cả, mau vào ngồi!” Bà cười mời cô ta đi vào trong, lại nói với người giúp việc trong nhà: “Ngô mẹ, mau thêm một bộ chén đũa nữa!”
Trịnh mẹ đi vào trước, sau đó Trịnh Kinh đưa Chu Nhược Đồng đi vào, còn lại ba người Thượng Quan Ngưng đứng ở cửa, qua một hồi lâu, Trịnh Luân mới dần dần tỉnh lại.
Chỉ là, sắc mặt cô thật sự quá khó coi, vốn dĩ đôi môi hồng nhuận, giờ phút này không còn chút máy, trên mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như vừa mới bị bệnh nặng.
Trịnh Kinh đi vài bước, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của em gái làm lòng hắn đau đớn.
Nhưng mà hắn không thể làm gì được, chỉ có thể mặc kệ cô đau lòng khổ sở.
Hắn cố ý chọn hôm nay đưa Chu Nhược Đồng về, bởi vì trong nhà có hai người Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An, các cô sẽ ở bên cạnh em gái, ít nhất còn có thể an ủi cô một chút, làm cô không khổ sở như vậy.
Trịnh Luân cắn răng chịu đựng ăn một chút cơm, sau đó liền nói mình không thoải mái muốn lên lầu nghỉ ngơi.
Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An biết rõ ràng vì sao cô ấy “Không thoải mái”, hai người lập tức buông chiếc đũa cũng đi lên theo.
Nhưng mà một lát sau, các cô đã bị đuổi ra ngoài —— Trịnh Luân hiện tại không muốn nói chuyện với bất kì ai, khóa chặt cửa không cho ai vào.
Trịnh Luân không ở đây không khí bàn ăn lại trở nên rất kì lạ.
Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An là khách, không tiện nói bậy, mà Trịnh Kinh nhìn thấy em gái không ở đây, thức ăn đầy bàn đối với hắn đều nhạt như nước ốc, nhưng hắn vẫn cưỡng bách chính mình lộ ra tươi cười, dường như không có việc gì nói chuyện với hai người Thượng Quan Ngưng—— các cô là khách của Trịnh Luân, nhưng Trịnh Luân mặc kệ các kệ trốn một góc đau lòng, hắn làm anh trai không thể làm để khách ngồi im lặng không nói gì. Lúc trước, lúc hắn cùng Trịnh Luân đến nhà Thượng Quan Ngưng và Triệu An An làm khách, đều là không khí vui vẻ.
Đây là trách nhiệm của hắn, nếu hắn không mang Chu Nhược Đồng trở về, không khí nhất định sẽ rất tốt.
Chu Nhược Đồng đối với việc Trịnh Luân rời đi cũng không quá để ý, cô ta ăn uống rất tốt, vừa ăn vừa cười nói khen ngợi tay nghề của Trịnh mẹ.
Trịnh mẹ rất vui vẻ, không ngừng gắp đồ ăn cho cô ta, thuận tiện hỏi thăm gia đình cùng công việc của cô ta —— nghiễm nhiên là thái độ đối xử với con dâu.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Trịnh mẹ hiện tại cũng không dễ chịu chút nào, bởi vì bà đối với tâm tư của con gái trong lòng biết rõ ràng, bà một tay nuôi cô lớn, làm sao có thể không cảm giác được con gái có tình cảm khác thường với Trịnh Kinh!
Bà coi cô như con gái ruột mà nuôi dưỡng, làm sao có thể để cô và con trai xằng bậy —— ở trong mắt bà, hai người bọn họ là anh em ruột thịt!
Con gái thích con trai, cái này làm cho bà cực kì sợ hãi bất an.
Thẳng đến lúc ăn xong cơm trưa, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An mới rời đi, Trịnh Luân cũng không có xuất hiện.
Trịnh Kinh và mẹ Trịnh đưa hai người ra cửa thời điểm, trên mặt hai người đều mang theo vẻ xin lỗi, con gái mời bạn đến nhà làm khách, nhưng chính mình lại buồn mà không chịu ra khỏi phòng, thật sự là quá thất lễ.
Nhưng Thượng Quan Ngưng Và Triệu An An đều không để ý, hai cô cái đều hiểu rõ tính cách của Trịnh Luân, cô ấy không phải cố ý không tiếp các cô, không phải là làm dáng, mà chắc bây giờ cô ấy chắc chắn không còn ứng phó được bất kì chuyện gì nữa.
Hai người Thượng Quan Ngưng rời đi, Trịnh Kinh liền đưa Chu Nếu Đồng về nhà.
Chu Nếu Đồng hào phóng cười, nói: “Không cần, em tự mình trở về là được, em gái anh không thoải mái, anh vẫn nên chạy lên lầu xem sao đi. Em tự đi được rồi, không cần đưa đi đâu.”
Cô nói xong, liền bước đôi chân dài, lập tức rời đi.
Mẹ Trịnh nhìn Chu Nếu Đồng rời đi, trong lòng không khỏi thở dài.
Cái cô gái này là một người thông minh lại rộng rãi, nhưng xem ra là sẽ không đến nữa.
Bà cảm thấy Chu Nếu Đồng và con trai mình rất xứng đôi, tính cách lanh lẹ, công việc lại có,tiếng nói chung với con trai, trước kia lại còn là bạn học đại học, rất hiểu nhau.
Đáng tiếc.
Bà vươn tay, vỗ vỗ tay con trai, nhẹ giọng nói: “Con trai, đi lên xem em gái con đi, đừng làm cho con bé khóc. Con bé vào nhà chúng ta, thì chính là người của chúng ta, con bé có duyên với em gái con, chúng ta không thể để con bé chịu ủy khuất.”
Trịnh Kinh biết, "em gái" mà mẹ trước sau nói cũng không phải một người.
Hắn gật gật đầu, từng bước một lên lầu.
Mẹ vẫn luôn cảm thấy, Thất Thất và Trịnh Luân là có gì đó sâu xa, hai cô lớn lên giống nhau như vậy, là trời xanh chiếu cố người mẹ như bà, mất đi một người con gái, lại ban cho bà một đứa nữa.
Cho nên, bà đối xử với Thất Thất còn tốt hơn cả con gái ruột, chỉ cần Thất Thất muốn cái gì, bà nhất định sẽ mua cho, thậm chí mỗi bữa cơm bà đều tự mình xuống bếp, làm cơm cho Thất Thất em.
Bà rất sợ đứa con gái này cũng sẽ mất đi, cho nên liều mạng mà đối xử rất tốt.
Bà vẫn luôn cảm thấy, sinh mệnh của Thất Thất là do con gái kéo dài, giống con gái ruột của bà như đúc.
Cũng bởi vì cái này, bà không có cách nào chấp nhận được việc con gái yêu con trai mình.
Nhưng lúc này bà biết, ai an ủi cũng không có tác dụng, chỉ có con trai an ủi mới có thể làm Trịnh Luân đi ra.
Trịnh Kinh cầm chìa khóa mở cửa phòng em gái ra, rồi sau đó nhẹ nhàng đóng lại.
Muội muội cuộn tròn ở trên giường, dùng chăn đem quấn kín mít, không có một chút thanh âm.
Trịnh Kinh trong lòng đau xót, bước nhanh tới bên người cô, trên tay dùng một chút lực, kéo chăn cô ra.
“Luân Luân!” hắn gọi một tiếng, trong lòng đau như bị nước mắt cô tràn vào Ⱡồ₦g иgự¢, làm hắn gần như mất khống chế.
Trịnh Luân hai mắt nhắm nghiền, tóc tai rối tung, sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn đầy nước mắt, cánh môi đã bị cô cắn đến chảy ra vết máu.
Trịnh Luân nghe được giọng anh trai liền chậm rãi mở to mắt, nước mắt lại càng nóng nảy.
Cô nhìn khuion mặt anh tuấn của anh trai gần trong gang tấc, bỗng nhiên bò dậy, nhào vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, lên tiếng khóc thút thít.
“Anh, em rất sợ hãi……Anh không cần em sao? Anh chán ghét em sao? Có phải là em rất vô dụng hay không ……”
Trịnh Kinh thân thể cứng đờ, một lát sau mới ôm chặt lấy em gái, hắn nhẹ nhàng vỗ người cô, ngữ khí nghiêm túc mà kiên định: “Đồ ngốc, không cần nghĩ linh tinh, sao anh lại không cần em, em vĩnh viễn là em gái của anh, anh thích em còn không kịp, làm sao có thể chán ghét em."
Trịnh Luân khóc đến không kiềm chế được, trong lòng lại không tin lời anh trai nói.
“Chính là anh có bạn gái, về sau trong lòng anh sẽ chỉ có cô ấy, không còn có em…… anh, em không thích cô ấy!”
Trịnh Luân chưa bao giờ có ý ghét ai, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nếu Đồng hào phóng xinh đẹp thì cô lại không thích người này.
Cô biết loại cảm giác không thoải mái trong lòng này là ghen, cực kì ghen ghét
Cô chán ghét cả chính mình!
Tình cảm của cô căn bản là không chịu khống chế, cô không có cách nào không thích anh, cũng không có cách nào thích bạn gái của anh!
Trịnh Kinh tự nhủ trong lòng, Thất Thất, quả thật anh cũng không thích cô ấy, Chu Nếu Đồng là đồng nghiệp của anh, tính cách hơi nam tính, là một người phụ nữ cực kỳ lý trí bình tĩnh, anh đối người như vậy chỉ có sự thưởng thức, sẽ không có một chút rung động nào, anh chỉ luôn coi chu Nếu Đồng là một người đàn ông.
Nhưng lời hắn nói ra lại là: “Luân Luân, Nếu Đồng khá tốt, rất thích hợp để kết hôn.”
Trịnh Luân hoàn toàn ngơ ngẩn, như một viên thủy tinh vừa che kín vết rách ở tim cô, nhưng một giây sau lại ầm ầm vỡ vụn.
“Luân Luân, em chẳng lẽ không hy vọng anh sẽ kết hôn sao?”
Trịnh Luân nước mắt rơi như mưa, trong lòng ở thét chói tai: rất không hy vọng!
“Anh không cưới Chu Nếu Đồng thì có thể cưới ai đây?”
Cưới em!
“Anh năm nay đã ba mươi hai tuổi, đã tới tuổi cần phải kết hôn, ba mẹ đã thúc giục anh rất nhiều lần, không thể lại kéo dàu. Em cũng không còn nhỏ, cũng nên yêu đương, tìm bạn trai.”
Em không cần bạn trai, em chỉ cần anh!
Trịnh Luân không thể nói ra, dưới đáy lòng cô hò hét gào rống, rốt cuộc chỉ trong nháy mắt, cô liền không thể tự mà hoàn toàn mất đi khống chế.
Rồi sau hôm đó, cô liền ôm lấy cổ Trịnh Kinh, ngẩng đầu hôn anh.
Cô hôn trúc trắc vô cùng, lại rất mãnh liệt, mãnh liệt căn bản là không giống cô, như là một người đã thay đổi.
Cô không có kết cấu mà hôn, Trịnh Kinh trở tay không kịp, chỉ cảm thấy cánh môi mềm mại của Trịnh Luân gắt gao dán lên môi của chính mình, mang cho hắn sự cấm kỵ rùng mình!
Em gái hắn điên rồi!
Thế mà dám hôn hắn, cô lớn mật như vậy!
Không phải cô luôn luôn nhát như chuột hay sao?
Trịnh Kinh dùng sức muốn đẩy em gái ra, nhưng cô lại gắt gao ôm lấy hắn, ở hắn trên môi hắn hôn lung tung, cô căn bản sẽ không hôn môi, cô chỉ là ở đem môi mình gắt gao dán ở trên môi hắn mà thôi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của em gái anh.
Cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn.
Có trời mới biết, giờ phút này hắn có bao khao khát muốn đè Trịnh Luân vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của chính mình, có bao nhiêu khao khát muốn nhấm nháp tư vị thơm ngọt của cô!
Hắn muốn cạy ra khớp hàm của cô ra, hắn muốn quần lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, hắn muốn cùng cô hôn sâu.
Hắn muốn tận hưởng và vuốt ve thân thể thơm ngát mềm mại của cô, hắn muốn chiếm lĩnh những tấc da tấc thịt trên người cô!
Trên môi truyền đến một trận đau đớn, Trịnh Luân đem môi hắn cắn ra.
Môi của cô cũng đã bị cô làm cho sứt, hơi thở, của cô và máu của cô hòa vào máu và hơi thở của hắn, lan tràn đến đầu hắn, làm hắn muốn trầm mê.
Nhưng tia lý trí cuối cùng cũng chiến thắng tình cảm của hắn, hắn kiên định, dùng sức, đem Trịnh Luân đẩy ra.
“Luân Luân, chúng ta không thể như vậy, em rất rõ ràng, chúng ta là anh em, không thể hôn môi.”
Giọng nói Trịnh Kinh khàn khàn, trong con mắt tất cả đều là muốn áp chế tình dục, hắn không thể lại hàm hàm hồ hồ, cho nên đơn giản đem lời nói làm rõ mọi việc.
“em không thể thích anh, anh là anh trai của em, chúng ta không có khả năng, em hiểu ý của anh không?