“Cho nên rất lâu rồi tôi không còn có cơ hội xuống tay với cô ta, mãi đến lúc sau Thượng Quan Ngưng trở lại nhà, bọn tôi lại muốn động thủ, nhưng lại phát hiện cô ấy bỗng nhiên có tính cảnh giác rất cao, hơn nữa vẫn luôn nghi ngờ về cái ૮ɦếƭ của Hoàng Lập Ngữ có dính dáng đến Dương Văn Xu, còn vì thế mà cãi nhau với Thượng Quan Chinh quá nhiều lần, Dương Văn Xu sợ việc làm cho Thượng Quan Ngưng ૮ɦếƭ sẽ bị bại lộ, nên vẫn luôn kéo dài chưa xuống tay được."
Nghe Hắc Phong nói xong, Mộc Thanh hít hà một hơi!
Anh thật không dám nghĩ là Thượng Quan Ngưng có một khúc mắc thê thảm như vậy, thời thơ ấu của cô quả thật không có ánh mặt trời! Từ lúc mười tuổi đã chính mắt nhìn thấy mẹ tự sát ở ngay trước mặt mình, rồi sau đó vẫn luôn chung sống với hung thủ Gi*t mẹ mình, nếu không phải bởi vì cô lương thiện, thì người ૮ɦếƭ không phải là chó mèo lang thang mà cô cưu mang, mà chính là cô!
Chẳng trách Cảnh Dật Thần vẫn luôn đem Dương Văn Xu chỉnh ૮ɦếƭ, hóa ra là đã sớm tại hoài nghi bà ta!
Cảnh Dật Thần mặt không biểu tình nghe Hắc Phong nói xong, nội tâm sớm đã bị xé rách, đau đớn đến mức khó có thể hô hấp.
A Ngưng vợ anh, đã từng bị những người nay cha tấn tàn nhẫn như vậy, nhưng sao cô vẫn rộng rãi mà sống một cách đầy yêu thương, cưu mang chó mèo hoang, hồn nhiên mà thiện lương, không bị bọn họ làm cho dơ bẩn ô nhiễm!
Anh đột nhiên rất muốn ôm cô ngay lúc này, đem cô khảm vào Ⱡồ₦g иgự¢ của chính mình, nhẹ nhàng hôn cô, để có thể cảm nhận được nỗi đau xót của cô!
Anh đứng lên, lạnh băng nói một câu “Ngày mai tiếp tục”, rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Mộc Thanh và Trịnh Kinh nhìn bước chân vội vàng hỗn loạn của anh, không khỏi liếc nhau, đều nhìn được khi*p sợ từ đối phương trong mắt thấy được khi*p sợ.
Bọn họ chưa từng thấy Cảnh Dật Thần thiếu kiên nhẫn như thế!
Cảnh Dật Thần chạy như bay một đường, đem công dụng của xe Aston phát huy đến mức cực hạn, chỉ dùng mười phút liền về tới nhà.
Anh mở cửa phòng ngủ ra, Thượng Quan Ngưng cuộn tròn trên giường lớn, lộ ra sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ, đôi lông mày đẹp của cô hơi hơi nhíu lại, tựa như ngủ cũng không an ổn.
Cảnh Dật Thần ϲởí áօ ngoài ra, xốc chăn lên nằm cạnh cô, rồi sau đó nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Thượng Quan Ngưng đang ngủ, bị anh chạm vào, cô liền tỉnh ngay lập tức.
Cô có chút mê mang mở mắt ra, nhìn thấy Cảnh Dật Thần, liền vùi mình vào sâu trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, tìm một vị trí thoải mái để nằm, dùng âm thanh khàn khàn lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm rồi anh còn đi đâu? Anh không ở cạnh làm em lại nằm mơ……”
Cảnh Dật Thần hôn lên cái trán trơn bóng của cô, đem một cánh tay cho cô gối đầu, một cái cánh tay vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Anh đi ra ngoài một chuyến, từ nay về sau anh đều sẽ ở bên cạnh em, giúp em ngủ ngon, không đi đâu nữa.”
Thượng Quan Ngưng lười biếng “Ân” một tiếng, mơ hồ nói không rõ một câu: “Em thích anh ôm em ngủ như vậy, rất có cảm giác an toàn……”
Cảnh Dật Thần bởi vì câu nói này của cô, hốc mắt ửng đỏ, anh nhẹ giọng nói: “Có anh ở đây, từ nay về sau em đều sẽ an toàn, anb sẽ bảo vệ em cả đời……”
Thượng Quan Ngưng nghe được lời anh nói, khóe môi lộ ra một tia ý cười, sau đó rất mau liền ngủ tiếp.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Thượng Quan Ngưng tỉnh lại vào lúc sáng sớm, ngoài ý muốn phát hiện, người tổng giám đốc cuối tuần luôn luôn dậy xớm xử lý công việc thế nhưng giờ còn chưa rõ giường!
Ánh dương sáng sớm xuyên thấu qua bức dèm mầu lam nhạt chiếu vào phòng ngủ, trên khuôn mặt hoàn mỹ của Cảnh Dật Thần mạ lên một tầng hào quang, làm cho anh mang chút thần thái thần bí mà cao quý.
Thượng Quan Ngưng thoải mái oa ở ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nhìn người đàn ông trước mắt mặc dù là ngủ cũng đều mang vẻ đẹp cực kỳ tuấn dật, cô vươn ngón tay nhẹ nhàng miêu tả hình dáng trên khuôn mặt anh. Ngoan tay chạm vào bờ môi,có chuat gợi cảm của anh, trong lòng liền rung động, liền lặng lẽ tiến lại gần thò lên hôn anh một chút.
Ai biết cô vừa mới hôn xong, liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Công chúa của anh, em đây là muốn hôn trộm hoàng tử sao?”
Thượng Quan Ngưng bị anh dọa cho nhảy dựng, có một loại cảm giác như vừa làm chuyện gì sai trái, lại ngang ngạnh nói: “em là nữ vương! Muốn làm gì cũng được."
Cảnh Dật Thần cười nhẹ một tiếng, mở to mắt, duỗi tay vén sợi tóc loạn trên đầu cô, sủng nịnh nói: “được, em là nữ vương! Còn anh là ngươi kỵ sĩ trung thành nhất của em, giờ em muốn làm gì anh cũng được."
Thượng Quan Ngưng quẫn bách, đem tay véo lên sườn anh một cái, nghe được tiếng anh khoa chương kêu đau, lúc này mới hung hăng nói: “Mới sáng sớm đã nói hươu nói vượn, bữa sáng hôm nay anh không cần ăn!”
Cảnh Dật Thần xoay người đem cô đè ở dưới thân, dùng ngữ khí ái muội nói: “Không sao, chồng của em không cần ăn cơm, ăn em là đủ rồi!”
“Đừng đừng đừng, em…… em.. Hôm nay không khỏe. Buổi sáng hôm nay em nấu cơm cho anh, anh mau mau dậy đi!” Thượng Quan Ngưng quả thật rất sợ anh, lập tức không còn chút mặt mũi nào mà cầu xin tha thứ.
Cảnh Dật Thần hơi hơi nheo nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Nữ vương điện hạ, em có biết việc nói dối này rất dễ bị vạch trần không, em thực dễ dàng bị vạch trần, em khỏe hay không khỏe, để anh thử một lần không phải là rõ sao?"
Anh vừa nói, bàn tay to liền chui vào váy cô để tìm kiếm.
Anh cố ý ᴆụng chạm ma xát, làm cho Thượng Quan Ngưng tê dại rùng mình, chỉ chốc lát sau, làn da trắng nõn của cô tất cả đều biến thành có chút phớt hồng, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
“Bảo bối, sao em vẫn thẹn thùng như vậy, bộ dạng này của em là đang muốn thách thức sự tự chủ của anh hay sao...?"
……
Một chút vui thích và lưu luyến, làm cho không khí sáng xớm nóng cháy, đỏ bừng như ánh sáng bình minh.
Cảnh Dật Thần nhìn người vợ giống con mèo nhỏ đang cuộn tròn ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ chính mình, gương mặt ửng đỏ, lông mi run rẩy, trong lòng tức khắc mềm rối tinh rối mù, anh trực tiếp đem cô từ trong chăn bế ngang lên, không màng sự thẹn thùng của cô, cởi hết quần áo rồi vào phòng tắm.
Thượng Quan Ngưng bị anh lăn lộn từ sáng sớm, lúc ăn cơm sáng đã 10 giờ!
Cả người cô đều bủn rủn vô lực, ngay cả chiếc đũa cũng không cầm nổi.
Cảnh Dật Thần trực tiếp đem cô ôm ngồi lên trên người chính mình, bưng chén tới rồi đưa tới miệng cô một thìa, cười nói: "Bảo bối, em đã không còn sức lực, vậy để anh phục vụ em, nào... há mồm.”
Thượng Quan Ngưng trừng mắt liếc anh một cái, chỉ là bộ dáng kiều mị của cô căn bản không có lực sát thương gì.
“Để em tự ăn!”
“Nghe lời anh, há mồm.”
“……”
“Không ăn đúng không? Vậy ý em là, còn muốn cho anh ăn em?”
Thượng Quan Ngưng lập tức đầu hàng: “em ăn em ăn, anh mau mau bón cho em!”
Một bữa cơm sáng ăn rất nhiều làm cho Thượng Quan Ngưng có khó tiêu hóa.
Ăn xong bữa sáng, Cảnh Dật Thần cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Thượng Quan Ngưng, lôi kéo cô vào thư phòng, nhìn dung nhan tươi đẹp của cô, bỗng nhiên không biết làm sao mở miệng nói cho cô biết việc về Hoàng Lập Ngữ.
Thượng Quan Ngưng thấy anb không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt có chút trầm trọng thương tiếc, liềni hỏi: “Làm sao vậy? Sảy ra chuyện gì sao?”
Cô hiểu Cảnh Dật Thần, biết anh căn bản là một con người quyết đoán không do dự, đến giờ phút này muốn nói lại thôi, làm trong lòng cô cũng dần dần trầm trọng theo.
Cảnh Dật Thần hít vào một hơi, vẫn quyết định đem mọi việc nói thật tất cho vợ, cô đợi nhiều năm như vậy, tra xét nhiều năm như vậy, cô có quyền được biết mọi việc năm. Cô không phải là một người phụ nữ yếu ớt, sự thật tuy rằng thảm khốc, nhưng cô cũng sẽ không ngã xuống, huống chi, bây giờ còn có anh ở bên cạnh.
“A Ngưng, anh tìm được hung thủ làm cho mẹ của em tự sát.”