28/4 là sinh nhật của Hoàng Lập Hàm, Thượng Quan Ngưng trước tiên là đi mua cho ông mấy món quà.
Mễ Hiểu Hiểu xung phong nhận việc đi cùng cô, hai người đi dạo cả một buổi trưa nhưng vẫn không mua được đồ thích hợp.
Thứ nhất là vì Thượng Quan Ngưng đối với quà tặng yêu cầu cao vô cùng, thứ hai là bởi vì cô thật sự không nghĩ ra là cậu mình thích cái gì. Năm ngoái cô ở nước ngoài còn có thể chọn cho ông một số đồ đặc biệt mà gửi về, năm nay cô lại ở trong nước, ngược lại cô lại không biết nên mua gì.
Mễ Hiểu Hiểu đi giày cao gót, đi dạo cả một buổi trưa nhưng lại không chê mệt, vẫn hứng thú bừng bừng như cũ: “Ấy.., Thượng Quan Ngưng, phía trước có một cửa hàng đồ sứ, đi xem đi! Nói không chừng có đồ gì tốt!”
Thượng Quan Ngưng nghe vậy liền cùng cô cùng nhau đi vào.
Cậu thích uống trà, có lẽ có thể mua tặng cho cậu một bộ trà cụ.
Vừa vào cửa, hai người liền thấy được hai hình bóng quen thuộc, nam cao lớn đĩnh đạt, tuấn dật lạnh nhạt, nữ thanh nhã lượng lệ, rất có sức sống.
Đúng là Cảnh Dật Thần cùng Đường Vận.
Mễ Hiểu Hiểu thấy hai người, trực tiếp sững sờ ở nơi đó, ngược lại Thượng Quan Ngưng đôi mắt đều không nháy một cái, giống như không quen biết bọn họ, tự đi đến quầy triển lãm trước, nhất nhất xem xét đồ sứ tinh xảo bên trong.
Mễ Hiểu Hiểu kéo kéo ống tay áo Thượng Quan Ngưng, nhỏ giọng nói: “Thượng Quan Ngưng, cô véo tôi một cái đi, tôi đang hoài nghi bản thân bị hoa mắt!”
Thượng Quan Ngưng quả nhiên không có nhẹ tay véo cô một phen, Hiểu Hiểu lập tức kêu đau ra tiếng.
Đưa lưng về phía các cô Cảnh Dật Thần hơi hơi xoay người, sau đó liền thấy được vẻ mặt bình đạm của vợ mình, còn có Mễ Hiểu Hiểu đang nhe răng trợn mắt.
Đường Vận căn bản vẫn luôn cúi đầu nhỏ giọng nơi chuyện cùng Cảnh Dật Thần, lúc này ngẩng đầu cũng thấy được Thượng Quan Ngưng.
Cô ta cho rằng Thượng Quan Ngưng là theo dõi bọn họ, liền lập tức tiến lên khoác vào cánh tay Cảnh Dật Thần, cố ý dùng âm thanh kiều kiều nhược nhược nói: “Dật thần ca ca, lần này là em không để ý, lần sau em sẽ chú ý hơn, cái bình sứ Thanh hoa cũng đac hơn mười vạn, anh thay em đền bù thật sao."
Cảnh Dật Thần ngoại trừ có thể ᴆụng chạm với Thượng Quan Ngưng ra, còn những người khác cho dù làm nam hay nữ anh đều rất chán ghét, bởi vậy khi nãy Đường Vận định chạm vào tay anh, anh đã có phản xạ hất ra.
Đường Vận đương nhiên biết thói quen không thích người khác chạm vào của anh, vừa rồi cô chỉ một lòng muốn chọ tức Thượng Quan Ngưng, cho nên nhất thofi xem nhẹ thói quen của Cảnh Dật Thần.
Lúc này cô bị làm hất tay rq ngay trức mặt Thượng Quan Ngưng thì mặt đầy xấu hổ, rồi lại cố ý không phục mà gắt gao ôm lấy cánh tay của Cảnh Dật Thần lần nữa.
Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Dật Thần mặt không được tự nhiên, muốn tức giận rồi lại cố nhịn xuống, bỗng nhiên cô,cảm thấy cũng thật không dễ dàng gì cho anh.
Cô căn bản là không tính toán lời nói của người khác, cũng không định đấu cùng Đường Vận, nếu cô ấy là ân nhân cứu mạng của Cảnh Dật Thần thì cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô không nghĩ sẽ khiêu khích xung đột với Đường Vận.
Nhưng là do Đường Vận cứ như thế mà khiêu khích, cô là vợ của Cảnh Dật Thần, đương nhiên cũng phải làm gì đó, không thể thờ ơ như vậy.
Mễ Hiểu Hiểu thấy Cảnh Dật Thần nhìn về phía hai cô nên liền vội vàng tiến lên chào hỏi: “Tổng giám đốc……xin chào……, ngài cũng tới đi dạo phố..!”
Mễ Hiểu Hiểu vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng liền đi tới trước mặt Cảnh Dật Thần, kiễng mũi chân hôn lên môi anh.
Mễ Hiểu Hiểu nhìn một màn này có chút mơ hồ, khi*p sợ tột đỉnh, di động nắm trong tay liền làm rớt mất.
Cảnh Dật Thần cũng không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng sẽ làm hôn mình trước mặt nhiều người như vậy, cô luôn luôn rất thẹn thùng trừ khi anh ép, nếu không cô cũng sẽ không chịu chủ động.
Đường Vận nhìn Cảnh Dật Thần vẫn không nhúc nhích cho Thượng Quan Ngưng hôn, vừa tức lại vừa hận, trong lòng ghen ghét phát cuồng! Cảnh Dật Thần không phải có thói quen ở sạch sao, không phải chạm vào một chút quần áo cũng không được sao?! Như thế nào mà còn cho con tiện nữ nhân hôn!
Thượng Quan Ngưng hôn xong sau, còn vẻ mặt hờn dỗi sửa sang lại áo sơ mi cho anh, dùng ngữ khí quen thuộc nói: “Chồng à, làm việc cũng không cần quá mệt mỏi, đêm nay về nhà sớm một chút. Em vừa mới nhìn trúng một bộ trà cụ, anh chờ lát nữa nhớ thay em trả tiền, sau đó giúp em xách về nhà, giờ em đi trước.”
Cảnh Dật Thần khóe môi lộ ra một tia cười như có như không, từ túi tiền móc ra thẻ, đưa cho cô, nhàn nhạt nói: “Anh đã biết, em cũng không nên đi dạo lâu quá, em cầm đi.”
Thượng Quan Ngưng cũng không thèm nhìn tới, nhận lâdy tới cất vào túi mình, hướng tới mấy người phục vụ đang hỗ loạn nói: " Phiền cô giúp tôi đem bộ trạ cụ Tử Sa Hồ gói lại đưa cho vị tiên sinh này thanh toán."
Cô nói xong, liền xoay người đi kéo theo Mễ Hiểu Hiểu sắp cứng đơ thành hóa thạch: “Đi thôi, Hiểu Hiểu, không phải cô nói, còn muốn đi mua một ít váy sao? Tôi đưa cô đi xem.”
Mễ Hiểu Hiểu ngơ ngác đi theo cô đi ra ngoài, ra đến cửa mới ý thức được di động của mình rớt ở trong tiệm, lại chạy nhanh đến nhặt về.
Chờ đến khi hai người đi ra ngoài đủ xa, Mễ Hiểu Hiểu xác định Cảnh Dật Thần không có khả năng nghe được hai người nói nói chuyện, mới “Ngao” một tiếng bổ nhào vào trên người Thượng Quan Ngưng, đem cô gắt gao ôm lấy, kích động nói năng lộn xộn: “Thượng Quan Ngưng, cô cô cô…… anh ta...anh.ta..…… Kết hôn!”
Thượng Quan Ngưng bị cô lắc đến không thở nổi, cười nói: “Cô mau thả tôi ra, không buông tay thì tôi mất mạng mất!"
Mễ Hiểu Hiểu nghe vậy lập tức buông tay, sau đó “Bẹp” ở trên mặt Thượng Quan Ngưng hôn một cái, điên cuồng nói: “Ha ha, ngay đến người phụ nữ của tổng giám đốc tôi cũng chơi thân!"
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ xoa xoa nước miếng trên mặt mình, cảm thấy Mễ Hiểu Hiểu thật sự là hưng phấn quá mức.
Cô còn tưởng rằng khi cô ấy biết cô cùng Cảnh Dật Thần là vợ chồng thật sự sẽ sinh giận cô vì cô không nói thật, ai biết thế mà lại cao hứng đến điên rồi!
“Hiểu Hiểu, không phải tôi cố ý không nói cho cô, chỉ là tôi……”
“Được rồi, không có việc gì đâu! Tôi không trách cô, loại việc như này quả thật không nên nói ra, không khéo cô lại bị đồng nghiệp trong công ty ghen ghét……"khặc"!” cô nghịch ngợm làm động tác cắt cổ, trên mặt hưng phấn không thể biến mất.
Cô dùng sức vỗ vai Thượng Quan Ngưng, cười nói: “Cô được lắm, Thượng Quan Ngưng, hóa ra cô đã xớm bắt được tổng giám đốc! Những lời ngày thường tôi nói không phải lqf lãng phí hay sao? Ai..tôi lại còn khuyên cô đi ly hôn, may mà cô không nghe tôi, không thì tôi sẽ đập đầu vào đậu hũ mà ૮ɦếƭ mất."
“Cái kia…… Hiểu Hiểu, chuyện này trước tiên không nên nói cho người khác, tôi không muốn làm cho đồng nghiệp trong công ty biết.” Thượng Quan Ngưng thấy cô hưng phấn không thôi, không khỏi lo lắng dặn dò cô, sợ rằng cô không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Mễ Hiểu Hiểu vỗ vỗ bộ иgự¢ cao ngất của chính mình, vẻ mặt chính nghĩa cam đoan nói: “Yên tâm đi, tôi rất nghĩa khí, chuyện của cô, tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật, không ai có thể moi được tí tin tức nào từ tôi."
Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, vừa nói vừa cười lại tiếp tục đi dạo càn quét khu mua sắm.
Mà ở tiệm đồ sứ bên kia, Cảnh Dật Thần đã sớm đem cánh tay Đường Vận trong tay mình rút ra, nhàn nhạt nói: “Nếu thiếu gì, vậy thì nói với người bên cạnh, vợ anh đi mua đồ anh còn không đi cùng, em về sau không nên tùy hứng như vậy, nếu còn như vậy một lần nữa anh sẽ không đến nữa."