Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 111

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thần y Mộc Vấn Sinh

Mộc Thanh luôn luôn mang âm thanh trong trẻo bây giờ giọng nói lại khàn khàn vô cùng cấp bách, trong phòng cấp cứu Thượng Quan Ngưng tim đã ngừng đập, y thuật của cậu còn chưa đạt được tới trình đọcos thể khởi tử hồi sinh như ông nội, cho nên bây giờ chỉ có thể mời ông nội tới!
Cảnh Dật Thần nghe vậy, cái gì cũng chưa hỏi, lập tức gọi điện thoại phân phó máy bay trực thăng đi tới Mộc gia.
Mộc Thanh tắc lập tức nói chuyện điện thoại với ông nội.
“Ông nội, mau tới cứu người! Máy bay trực thăng đã đi đón ông, con muốn ông đến trợ giúp con!” trong thanh âm cậu đã mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ vội vàng nói hai câu liền cắt đứt điện thoại xoay người vào phòng cấp cứu.
Mộc lão gia tử luôn luôn chú trọng việc dưỡng sinh, thông thường ông đã ngủ từ lúc rất sớm, giờ phút này đã hai giờ sáng, lại bị cháu trai gọi một cuộc điện thoại đánh thức.
Nếu không phải có việc gì quan trong thì cháu trai sẽ không cầu cứu ông, bệnh viện mỗi ngày đều có,ca tử vong, Mộc Thanh là một người bác sĩ, đối với việc sinh tử đã xớm trở nên bình tĩnh.
Hôm nay hoảng loạn và cấp bách như thế, muốn nỗ lực cứu một sinh mệnh chỉ có thể nói rằng chắc chắn người này phải sống.
Cứu người như cứu hoả, mộc lão gia tử cả đời từ y, từ trước đến nay luôn coi thời gian như sinh mệnh, ông biết có đôi khi chỉ sợ chậm trễ một giây đồng hồ thì một mạng người có khả năng sẽ ra đi.
Cho nên, cháu trai ông mới vừa tắt luôn điện thoại, ông liền lập tức rời giường, ăn mặc chỉnh tề.
Chờ máy bay trực thăng đến liền đi theo đến bệnh viện.
Vài phút sau, mộc lão gia tử đã đi tới bệnh viện do một tay ông sáng lập, thấy ông tới thì tất cả nhân viên trong bệnh viện liền cung kính chào hỏi.
Lão gia tử bất chấp bỏ qua sự chào hỏi của mọi người, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Ông năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể lại rất lãng ngạn, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, rất ít tóc bạc, thoạt nhìn chỉ giống người hơn năm mươi.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Mộc lão gia tử chạy vội vào phòng cấp cứu, trong lòng gắt gao nắm lên.
Mộc lão gia tử Mộc Vấn Sinh, đã sớm đã xớm thoái ẩn nhiều năm, đem bệnh viện Mộc gia nổi danh giao cho cháu trai Mộc Thanh toàn quyền xử lý, người thường và những căn bệnh bình thường thì Mộc Thanh đã có thể giải quyết.
Hiện giờ ngay cả lão gia tử nhà Mộc Thanh cũng đã gọi tới, có thể thấy được Thượng Quan Ngưng đã tới bờ vực sinh tử, trừ bỏ vị “Thần y” này ra, toàn bộ thành phố A thậm chí cả nước, đã không còn người nào có thể cứu cô.
Mộc Vấn Sinh chạy thẳng vào phòng cấp cứu, nhanh chóng đổi quần áo, khử trùng rồi tiến vào làm công tác cấp cứu.
Ông kinh nghiệm phong phú, vừa thấy Thượng Quan Ngưng, thần sắc cũng rất nghiêm trọng.
Ông vào chỉ huy mọi người tiến hành công tác cấp cứu, Mộc Thanh ở bên cạnh hỗ trợ cho ông mà khuôn mặt đầy mồ hôi và lo âu.
Ngày thường, nếu lão gia tử nhìn thấy cháu trai thiếu kiên nhẫn như vậy, nhất định ông sẽ tiến hành cứu giúp, một mặt nhân cơ hội giáo huấn cháu trai, nhưng hôm nay tình huống quá đặc biệt, ông không nói một lời, thần sắc nghiêm túc một lòng cứu người.
Người đã được chứng kiến Mộc Vấn Sinh cứu người đều nói, chỉ cần người còn có một hơi thở, thì ông ấy là có thể đem người từ chỗ tử thần kéo về.
Nhưng hôm nay, Thượng Quan Ngưng đã không còn hô hấp.
Theo thời gian trôi qua, bên ngoài phòng cấp cứu trong lòng Cảnh Dật Thần đang dần dần biến lạnh.
Trên hành lang ánh đèn chiếu trên người anh, rõ ràng là ấm áp, nhưng thật ra toàn thân anh tất cả chỉ là hắc ám vào sự lạnh băng, có vẻ cô tịch mà thê lương.
Anh đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu, vừa muốn đi vào đi, rồi lại sợ hãi không dám đi vào.
Ở bên ngoài, anh còn có thể ôm một tia hy vọng, nếu như đi vào, sợ rằng khi nhìn thấy máy móc chỉ còn con số lạnh băng.
Từng giây trôi qua, âm thanh trong phòng cấp cứu vẫn vang lên liên tục. Không biết qua bao lâu, mọi âm thanh đều ngừng lại.
Cảnh Dật Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Mộc Vấn Sinh dẫn đầu đi ra, ông nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần, một câu vô nghĩa cũng không có, dứt khoát lưu loát nói: “còn sống”
Trên thế giới không có bất luận ngôn ngữ gì có thể so bằng hai chừ này, bao gồm cử yêu hận tình thù.
Cảnh Dật Thần hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thoáng chốc tìm lại cảm giác, làm anh cảm thấy bản thân như từ địa ngục về tới thiên đường.
Anh vội vàng muốn vọt vào trong phòng cấp cứu, lại bị Mộc Vấn Sinh lập tức ngăn cản.
“Cái thằng nhãi ranh này, lỗ mãng hấp tấp làm gì! Mệt ta dùng cậu làm tấm gương cho tên tiểu tử Mộc Thanh, hóa ra ngày thường cũng hấp tấp như vậy!"
Dưới bầu trời này, người có thể không lưu tình chút nào mà mắng vào mặt Cảnh Dật Thần, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà mộc lão gia tử Mộc Vấn Sinh chính là một trong số đó.
Ông cùng ông nội của Cảnh Dật Thần lqf bạn bè đồng trang lứa, không chỉ có đức cao vọng trọng, hơn nữa đã cứu Cảnh Thiên Viễn một mạng, hai người giao tình không giống bình thường, cho nên đối đãi Cảnh Dật Thần thái độ rất tùy ý.
Ông thấy Cảnh Dật Thần vẫn muốn đi vào trong, thì liền “Bang” một tiếng đánh một cái vào ót anh.
“Đi sang một bên đi cái đứa ngốc này, con bé kia chỉ là nhịp tim đã khôi phục mà thôi, nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự nguy hiểm, cậu vào chỉ làm loạn thêm thôi! Phòng cấp cứu là nơi cậu có thể tùy tiện đi vào hay sao? Cái tên tiểu tử Mộc Thanh kia kia nữ oa nhi chỉ là lại khôi phục tim đập mà thôi, nhưng là còn không có thoát ly sinh mệnh nguy hiểm, ngươi đi vào thêm cái gì loạn! Này phòng cấp cứu là có thể tùy tiện vào sao? Cái tên tiểu hỗn tử Mộc Thanh kia ngày thường khẳng định không nói với cậu sao, xem ra nó lại ngứa da rồi!"
Lão gia tử mắng chửi người nhiệt tình, đánh người cũng dùng lực đạo không nhỏ, nhưng Cảnh Dật Thần căn bản không thể có nửa điểm phản kháng.
Không nói đến Mộc Vấn Sinh đang tĩnh dưỡng, ban đêm khuya khoắt liền bị anh đánh thức đón đến bệnh viện, đem Thượng Quan Ngưng từ tay tử thần trở về. Cảnh Dật Thần rất cảm kích ông.
Bất quá, Cảnh Dật Thần sau khi trưởng thành thì Cảnh Thiên Viễn cùng Cảnh Trung Tu đều đã không còn đánh anh, nay chỉ trong giây lát bị Mộc Vấn Sinh đánh thẳng vào ót, cả người anh đều có chút cứng đờ.
Mộc lão gia tử thổi râu trừng mắt nói: “Như thế nào, ta còn nói không được cậu sao? Ta đã già rồi còn phải chạy theo các người, cương cốt đều đã dã rời hết, ta,vốn dĩ có thể sống đến hai trăm tuổi, nhưng vì lũ tiểu tử các người mà chỉ còn sống được một trăm tuổi thôi!"
Ông vừa nói, vừa trực tiếp nhéo lỗ tai Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần đau “Ai da” một tiếng, khuôn mặt tuấn tú đều đỏ ửng, cũng không biết là bực hay là xấu hổ.
“A..A...ông mau buông tay, tôi không đi vào là được chứ gì!”
Anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, sao ông có thể túm lỗ tai anh chứ, nếu như để bọn thủ hạ Lý Nhiều nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa chứ.
Mộc Vấn Sinh căn bản là không buông tay, ông làm lơ lời Cảnh Dật Thần nói, vừa đi, trong miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Vừa rồi ta đi vào rõ ràng còn thấy tên tiểu tử thúi Cảnh Dật Nhiên, như thế nào mà mới thoáng chốc đã không thấy đâu? Tiểu tử này chạy thật nhanh! Bất quá, cả ba người các đều lo lắng như cha mẹ ruột lo cho con, lão nhân ta cũng không rõ con bé kia là người phụ nữ của ai nữa."
Cảnh Dật Thần nghe vậy, bất chấp trên lỗ tai truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, lập tức nói: “Tôi, là người phụ nữ của tôi!”
“Nha, cậu cũng có phụ nữ? không phải là cậu thích nam nhân sao? Có phải cô ấy chuyển giới từ thái về không? Chậc chậc chậc, dạo này kĩ thuật ở Thái Lan thật là cao minh, lão nhân ta nhìn không ra đó là nam nhân nha! Ai da."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc