"Mẹ trông cô bé ấy cũng được lắm, chi bằng để nó làm người đàn ông của con đi"
"Ơ...không, con..."
Nói xong bà Cẩm liền dập máy, không cho anh cơ hội từ chối. Hạo Khương quay đầu nhìn Niên Hoa đang ngồi trong phòng, thở dài, cuối cùng thì vẫn muốn dồn cục nợ này cho anh chứ gì?!
"Cái đệt"
Hạo Khương đút điện thoại vào túi quần, đẩy cửa bước vào, anh đứng trước mặt cô nhìn nhìn một hồi rồi nhăn nhó bình phẩm:
"иgự¢ nhỏ, ௱ôЛƓ lép, eo thô. Con mắm khô nhà cô quyến rũ ở điểm nào?"
"Điểm quyến rũ của tôi là nằm ở cú đấm nghê thuật"
Niên Hoa tiện tay thụi cho anh một cái vào bụng rồi lập tức chạy xuống nhà. Thà anh chê ngu cô còn chịu được, nhưng mà chê xấu thì ăn đủ.
Hạo Khương đau đến nỗi rỉ nước mắt, tối hôm qua sàm sỡ anh bất thành nên sáng nay quay ra đòi dùng bạo lực, con người man rợ này!!
Đàn bà là những niềm đau, đau ở trong tim này.
Một lúc sau, đợi cho cơn đau nguôi bớt, Hạo Khương mới lết xuống nhà, đập ngay vào mắt anh là cảnh tượng Niên Hoa đang ngồi chễm chệ trên bàn ăn, nhẹ nhàng xử đẹp chỗ đồ ăn sáng lúc nãy anh mới nấu.
Thực ra bộ dạng lúc này của cô trông cũng không quá tệ, rất giống với...
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Hạo Khương nhìn tên hiển thị thì không kìm được mỉm cười bắt máy, đầu dây bên kia vang lên:
"Đang làm gì đó?"
Ờm...à nhớ ra trông giống cái gì rồi!
"Đang tập tành chăn lợn"