"Mẹ anh nói nếu anh dám đuổi tôi, sáng mai bà ấy sẽ chặt đầu anh xào cơm chó"
"Cô...cô oẹ oẹ oẹ"
Hạo Khương khom lưng, ôm lấy bụng nôn lấy nôn để. Niên Hoa nhìn anh say đến quên trời quên đất cũng không nỡ nói tiếp bèn đỡ hắn dìu lên nhà.
Hạo Khương muốn đẩy ra nhưng cả người anh nặng trịch, đầu đau như 乃úa bổ, cơ bản để lái xe về nhà là đã kiệt sức, đành dựa vào người cô, lâu lâu anh còn nghe tiếng lầm bầm đầy thống khổ trước khi thi*p đi:
"Mả cha tiên sư bố con lợn nhà anh, uống cho sướng mồm vào rồi nôn ra đấy báo hại tôi"
Đỡ Hạo Khương nằm xuống giường, Niên Hoa nhẹ nhàng xoa xoa cái lưng già đau yếu của mình mấy cái rồi lại nhìn anh.
"Thôi thì cởi giúp người ta bộ đồ cho dễ ngủ"
Mồm nói tay làm, Niên Hoa bắt đầu tháo hai chiếc giày, sau đó là áo khoái, rồi sơ mi.
Một múi.
Hai múi.
Ba múi.
Ui tám múi lồ lộ.
Niên Hoa không kìm lòng được muốn sờ thử, cả đời có mấy lần được ngắm mĩ cảnh.
Bỗng cổ tay cô bị Ϧóþ chặt, Niên Hoa ngẩng mặt lên thấy ánh mắt nóng như lửa đang nhìn mình như thể sắp ăn tươi nuốt sống đến nơi.
"Đồ biến thái, cô làm gì thế?"
Hạ Khương chửi thề, anh chỉ vừa mới ngắm mắt một lúc đã thấy vùng bụng lành lạnh, mot mắt ra thì thấy bản thân sắp bị sàm sỡ đến nơi, tình cảnh thảm không nỡ nói.
"Tôi...tôi chỉ muốn giúp anh thay đồ"
Căn phòng rơi vào khoảng không yên lặng vĩnh cửu. Lúc lâu sau mới có tiếng người tự diễu:
"Cũng đúng, nếu có lên giường chả lẽ tôi với cô đều cùng nằm dưới"