Cái giá phải trả cho việc nói dối quá lớn, Triệu Triết Vũ đã nói như vậy.
Ngày đó Lâm Hoàn xem thời gian chuyến bay của Triệu Triết Vũ, về đến nhà đúng lúc có thể ăn cơm tối. Vì vậy từ buổi chiều cô đã bắt đầu đi đến siêu thị, bận bịu trong phòng bếp, ngay cả miệng cũng hát ngâm nga mà bản thân lại không biết.
Triệu Triết Vũ bên kia đang có cuộc họp nhưng trong một phút đã bấm điện thoại xem thời gian đến bảy tám lần, thư kí Lý thấy thế cũng đứng ngồi không yên —– ngồi đối diện lại là một khách hàng lớn hẹn từ lâu mới chịu đến nói chuyện, nhưng vào thời khắc mấu chốt này mà sếp lại mất tập trung. Quả thật là không nhìn nổi nữa, lặng lẽ dùng mũi giày da ᴆụng Triệu Triết Vũ một cái ở dưới gầm bàn, ghé sát đến tai anh nói nhỏ: “Triệu tổng, tập trung lại!”
Triệu triết Vũ mới phản ứng lại được quả thật trong lòng mình không bình tĩnh, đang mất tĩnh táo.
Sau đó anh điều chỉnh tinh thần tập trung vào công việc, điện thoại trên tay cũng nhấn tắt máy.
Làm xong việc chính, là có thể về nhà gặp bảo bối của anh rồi.
Hoàng hôn bao phủ, tòa nhà chọc trời bên ngoài cửa sổ được mạ viền vàng bằng những tia nắng mặt trời.
Lâm Hoàn tắt bếp và nếm thử một muỗng canh, hương vị vừa đủ.
Lần này, là bữa ăn vừa đủ cho hai người.
Mở tivi lên, thời điểm này trong tivi đang chiếu tin tức nhàm chán, xóa tan sự yên tĩnh trong phòng.
Cải xanh đã rửa xong, có thể cho vào bất kì lúc nào. Cơm trong nồi cơm điện cũng đã ở chế độ giữ ấm —–
“Một chiếc báy bay từ thành phố S….. Hạ cánh xuống sân bay Thành Nam…. Đã xảy ra một vụ nổ mạnh….”
Muỗng canh trong tay rơi lạch cạch xuống sàn nhà.
Cô lảo đảo chạy vọt đến phòng khách, trên tivi là hình ảnh thân một chiếc máy bay đang bốc cháy rất mơ hồ. Giọng nữ lạnh như băng vẫn đang trần thuật: “Trong lúc máy bay hạ cánh đột nhiên động cơ bốc cháy, sau đó nổ tung, xe cứu hỏa và xe cứu thương đã chạy đến hiện trường, trước mắt thì tình trạng thương vong của các nhân viên trên máy bay và nguyên nhân bốc cháy vẫn chưa rõ….”
Sẽ không đâu, sẽ không đâu….
Tay Lâm Hoàn run rẩy mở thông tin về chuyến bay mà anh đã gửi đến trong Wechat.
Như bị sét đánh.
Cô lập tức đánh dại ra tại chỗ không thể nhúc nhích.
Bản tin nhanh chóng đổi sang tin tức khác, cô chỉ có thể nhìn thấy miệng của cô phóng viên đài phát thanh đang mấp máy một cách máy móc như cá dưới nước vậy. Luôn là như vậy sao? Một chuyện tựa như trời sập đối với một nhóm người, hơn nữa còn đối với nhiều người khác cũng chỉ mấy câu nói đơn giản chợt lóe lên trong tivi thôi.
Sẽ không đâu, anh sẽ không sao cả.
“Xin lỗi, người dùng đã tắt mát.” “Xin lỗi, người dùng….” “Xin lỗi, người….” “Xin lỗi….”
“Khốn nạn, nghe điện thoại đi, nghe điện thoại đi!!”
Chất lỏng mặn chát chảy đến khóe miệng, rơi lên màn hình điện thoại.
Sẽ không đâu.
Cô cầm ví tiền rồi lập tức tung cửa chạy ra bên ngoài, gọi một chiếc taxi rồi qua loa ngồi vào, trong miệng nói lầm bầm: “Đến sân bay Thành Nam, lập tức đi đến sân bay Thành Nam….”
Tài xế nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô trong kính chiếu hậu, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà, sau khi nói xong điểm đến là sân bay Thành Nam thì vẫn gọi điện thoại không ngừng, gọi một cuộc rồi lại gọi một cuộc…. Nhớ lại vài phút trước hình như có nghe được tin tức máy bay ở sân bay Thành Nam bốc cháy trên radio, trong lòng đoán được bảy, tám phần.
“Cô gái, cô đừng gấp gáp! Bây giờ máy bay rất an toàn đó, chắc chắn hành khách sẽ không sao cả! Cô yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô đến đó lập tức.
Lâm Hoàn giả vờ như không nghe thấy, tầm mắt phía trước cũng mơ hồ, bàn tay run rẩy mạnh và ૮ɦếƭ lặng gõ đi gõ lại dãy số đó, dứt khoát gọi đến khi điện thoại đã tiêu sạch số pin còn dư lại không nhiều trong điện thoại, nhìn màn hình điện thoại không cách nào khởi động lại được, cô tức giận đến nỗi muốn ném luôn điện thoại ra bên ngoài cửa sổ xe.
Khốn nạn.
Sao có thể? Sao anh có thể xảy ra chuyện gì được?
Nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ xe, từng đèn đường cách nhau một khoảng nhỏ, người tan làm vội vã bước trên đường để trở về nhà.
Anh nói anh sẽ về nhà mà.
Cô đang chờ anh trở về mà!
Khốn nạn, nhét thêm một bánh trôi nhỏ đã không nói, bây giờ lại còn bỏ cô một mình trong lo lắng sợ hãi…
Anh đã từng nói, “Mọi chuyện đều có anh rồi” mà.
Nước mắt càng rơi càng nhiều, Lâm Hoàn ngồi trong xe khóc vô cùng thê thảm.
Bàn tay to của Triệu Triết Vũ bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Triệu Triết đỏ hết cả tai khi trao nhẫn cho cô, Triệu Triết Vũ ép cô gọi là chồng lúc ở trên giường, Triệu Triết Vũ len lén mua loại hoa mà cô thích nhất…..
Sao cô lại cho đó là tạm chấp nhận được chứ?
Rõ ràng đến bây giờ cô chưa bao giờ là người có nội tâm mềm yếu, nếu đó không phải là Triệu Triết Vũ, có lẽ cô sẽ không đi đến ngày hôm nay cùng người ấy.
Bởi vì đó chính là Triệu Triết Vũ.
Đến tận bây giờ cô không bao giờ là người tạm chấp nhận. Không kết hôn so với tạm chấp nhận thì tốt hơn tám trăm lẻ tám ngàn lần, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện để anh dắt mình bước vào vòng bao vây này.
Vì vật tượng trưng cho lời thề và ước định vĩnh hằng kia, bao bọc cô trong một vòng an toàn, phía trên khắc dòng chữ Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ, Triệu Triết Vũ và Lâm Hoàn.
“Không gặp được người thích hợp.”
Lúc câu chuyện mới bắt đầu, cô đã nói như vậy.
Ông trời an bài, trước là Triệu Triết Vũ, sau cũng là Triệu Triết Vũ, cho đến bây giờ chưa từng có “người thích hợp” nào cả.
“….. Hoàn Hoàn?”
Tivi đang mở, nồi hầm canh đang bốc hơi nóng, bông cải xanh vẫn đang được ngâm trong nước.
Nhưng trong phòng lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Triệu Triết Vũ lên lầu trên tìm thử, lúc lấy điện thoại ra định gọi điện cho cô, mới phát hiện mình xong việc thì trực tiếp lên xe về nhà, quên mất việc mở điện thoại lên lại. Trên màn hình hiển thị hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, nhìn lại mới thấy tất cả đều là từ Lâm Hoàn. Trong lòng Triệu Triết Vũ thầm mắng mình ngu ngốc, gọi lại cho cô nhưng hệ thống lại nhắc nhở đối phương đang tắt máy. Sẽ không phải là đến sân bay đón anh đó chứ?
Lâm Hoàn chạy nhanh. Tóc xõa sau lưng tung bay.
Trong sân bay to như vậy, nền gạch màu trắng tuyết như thể kéo dài vô hạn.
Bánh trôi, con đừng sợ, ngoan nhé, đưa con đi tìm ba đây….
Cuối cùng khi đứng ngay cạnh cửa sổ sát đất lớn, có thể thấy một chiếc máy bay nhỏ đã cháy đen ở phía xa, trên mặt đất là dấu vết kéo dài rất chật vật. Lâm Hoàn choáng váng, dường như không đứng được.
Xe cứu thương, có xe cứu thương…..
Lâm Hoàn xoay người lao đến quầy tư vấn, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Cho tôi hỏi, cho tôi hỏi chuyến bay xảy ra sự cố ngoài ý muốn vừa rồi, hành khách bên trong vẫn an toàn chứ?”
“Chào cô, bên phía chúng tôi cũng không nắm rõ hoàn toàn về tình hình….. Trước mắt thì tất cả hành khách bị thương đều được đưa đến bệnh viện trung ương thành phố, cô có thể……” Lời còn chưa nói hết, Lâm Hoàn đã xoay người chạy ra bên ngoài.
Bệnh viện trung ương thành phố, bệnh viện trung ương thành phố….
“Lâm Hoàn!”
Có người đang gọi cô.
“Lâm Hoàn, em đừng chạy!”
Lúc này cô mới nghe thấy rõ ràng, đứng lại sững sờ, trước tầm mắt mơ hồ là nước mắt vì sự hoảng sợ vừa nãy, cô nhìn thấy một dáng người càng lúc càng lớn hơn.
Một vòng ôm rộng lớn và vững vàng bao lấy cả người cô.
Anh thật sự bị hù muốn ૮ɦếƭ.
Tìm kiếm chuyến bay mới biết mình đã nhất thời gây ra rắc rối lớn, lái xe đến sân bay, nhìn thấy cô ôm bụng lảo đảo chạy như điên trên nền đất bóng loáng, tim anh dường như muốn nhảy ra ngoài.
Người trong иgự¢ vẫn chưa kịp phản ứng lại, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cả người run rẩy không ngừng, tứ chi đều lạnh ngắt cả đi.
“Có sao không? Em có khó chịu chỗ nào không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi…. Anh sai rồi, anh không có đi thành phố S, là gạt em thôi, anh đáng ૮ɦếƭ….”
Anh đưa tay lau đi nước mắt trên má cô, Lâm Hoàn cảm giác được sự quen thuộc và nhiệt độ chân thật, hỏi với giọng run run: “….. Anh không sao chứ?”
“Anh không sao hết…. Xin lỗi em, đi thành phố S chỉ là giả, anh vốn không hề đi công tác….”
Vẻ mặt xác nhận cẩn trọng của cô khiến anh đau lòng.
Anh đã thật sự hù cô mất rồi, trong lòng thầm mắng chửi bản thân mấy chục ngàn lần. Những lần cãi vả và ngăn cách kia, sao có thể quan trọng bằng cô và bé cưng được chứ? Anh cứ tùy ý so tức giận với cô như vậy, để cô ở nhà một mình, còn nói dối cô như vậy —-
Thật sự muốn để chính mình nhận hình phạt băm thành trăm mảnh quá đi mất.