Hành Trình Cưa Vợ - Chương 21

Tác giả: Bán Nguyệt

Thư ký Lý vừa đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy Triệu Triết Vũ với khuôn mặt vô cùng suy sụp, quần áo lại thay về bộ ngày hôm trước, trên cằm cũng xuất hiện dấu vết màu xanh đậm. Nhìn như vậy, xem ra lại không về nhà.
Rón rén đặt túi tài liệu lên trên bàn, “Triệu tổng, đây là ảnh chụp quảng cáo của tổ kế hoạch, thành phẩm demo đã được in ra.”
Trên mặt anh hiện lên chút cảm xúc, lấy đến và chậm rãi xem.
Là ý tưởng của cô. Hiệu quả của sản phẩm cũng không tệ, có sáng tạo, cũng có một ít thâm ý.
Trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ đỏ hoe cả mắt của cô ngày hôm đó.
Thật ra thì anh hiểu được, vấn đề giữa hai người nào chỉ có chuyện công việc đơn giản như vậy.
Trong kế hoạch cuộc đời của cô chưa từng có anh, hoặc là sự tồn tại của hôn nhân và con cái. Anh hiểu chứ, chuyện có thai này quá đột ngột, anh cũng rất đau lòng.
Nhưng lâu như vậy rồi.
Cô vẫn không thêm anh vào một phần trong cuộc sống của mình.
Tình nguyện lén lút đi tìm chủ quản, nói ra phương án của mình, đến hiện trường quay chụp, nhưng lại không nguyện ý nói hết những kiềm nén trong lòng với anh.
Từ đầu đến cuối, trong lòng cô luôn có sự phòng bị.
Nếu như không có thai….. Cô sẽ gả cho anh sao?
Vấn đề này, đã khuấy động trong lòng anh.
Nhưng còn câu trả lời, lại khuấy động trong lòng cô.
Thư kí Lý đã đi theo chân anh từ lúc mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp cũng không thể hiểu được, đôi vợ chồng son này rốt cuộc là thế nào.
Mấy ngày trước rõ ràng còn hòa hợp ngọt ngào, nhưng đột nhiên bây giờ, Lâm Hoàn không đến công ty, Triệu Triết Vũ cũng không về nhà.
Trong công ty vẫn luôn duy trì không khí áp suất thấp, nhưng mọi người lại bàn toàn sôi sùng sục thầm lặng.
“Triệu tổng…. Chuyện bận rộn của hai ngày nay cũng ổn định đôi chút rồi. Anh có muốn về nhà nghỉ ngơi không?”. Truyện mới cập nhật
Thấy anh vẫn trầm mặt không nói lời nào, lại bổ sung thêm một câu: “Hôm nay Lâm Hoàn đã gọi điện thoại đến cho tôi…. Hỏi có phải gần đây anh bận nhiều việc không, phải làm việc đến khi nào?”
Đương nhiên là thư kí Lý đang bịa ra, và dĩ nhiên anh cũng biết được.
Nhớ cô, mong cô, không yên lòng về cô, đến bây giờ chỉ có mình anh.
Ba ngày.
Lâm Hoàn ở nhà cũng ngẩn người suốt. Cô không có chuyện gì để làm, cũng chỉ có thể ăn ăn rồi ngủ ngủ, ngồi trên ghế sofa đổi kênh trên tivi. Ôm chăn trước người, cô cũng không biết tại sao, sau khi cãi nhau xong lại ngủ trên ghế sofa, không lên phòng ngủ ở tầng hai để ngủ nữa. Buổi tối cũng phải nghe tiếng từ tivi mới chìm vào giấc ngủ được.
Anh đi rất kiên quyết, trong phòng nghỉ ngơi cái gì cũng có, cũng không mang bất kì thứ gì từ nhà đi. Vì vậy mỗi ngày cô đều phải đối mặt với hai chiếc cốc để đánh răng, quần áo của hai người treo trong tủ, dép của hai người trên sàn nhà….
Không phải là cô chưa từng trải qua cuộc sống độc thân một mình, trái lại thì cô còn rất hưởng thụ điều đó. Nhưng bây giờ, trong không gian tràn đầy đồ vật nhắc nhở cô về một người không có ở đây, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Cũng không biết có phải là xung quanh quá yên tĩnh nên đã làm cục cưng cảm thấy nhàm chán không, mấy ngay nay ở trong bụng cô vẫn hay động đậy.
“Động đậy gì mà động đậy, ba con đã bị mẹ con chọc giận nên bỏ đi rồi.”
Tuy miệng cô cứng rắn, nhưng lúc nằm ngã ra ghế sofa thì khuôn mặt lại mang biểu cảm của một con thú nhỏ khi bị thương.
Lại một ngày trôi qua, đột nhiên Phương Tuệ Như gọi điện thoại đến, nói muốn đưa cô đi kiểm tra thai sản.
Cô đoán được, hẳn là anh không yên tâm, nên đã nói với Tuệ Như.
Anh rất tốt.
Tự nhủ mười ngàn lần trong đáy lòng, nhưng đồng thời cũng cảnh tỉnh mình mười ngàn lần.
Kiểm tra thai sản xong, hai người tìm một tiệm bánh ngọt gần đó và uống nước ăn bánh ngọt.
Phương Tuệ Như cầm ảnh siêu âm xem lại một lần nữa, trên khuôn mặt tràn đầy sự thán phục.
“Thần kỳ quá….. Nhìn hệt như một quả điều vậy đó, từ từ lớn lên lại trở thành một đứa bé nhỏ. Này, cậu nghĩ nó là con trai hay con gái?”
“Sao mà biết được chứ.”
“Con trai hay con gái đều tốt cả. Tốt nhất là nên kết hợp lại, thừa hưởng gen tốt đẹp từ hai người, sóng mũi của lão Triệu, đôi mắt to của cậu….”
Trò chuyện một hồi, đề tài vẫn miễn cưỡng vòng về Triệu Triết Vũ.
“Các cậu làm sao vậy, cãi nhau à?”
Lúc người kia gọi điện thoại đến nhờ cô đưa Lâm Hoàn đi kiểm tra thai sản, cô đã nghe thấy sự không đúng. Tiếng nói chuyện buồn buồn, lộ ra sự bất lực.
Lâm Hoàn uống một hớp sinh tố xoài, “Cãi nhau.”
“Vì sao vậy?”
“Chuyện công việc thôi.” Cô nói sơ lược một lần.
Phương Tuệ Như thở phào một hơi. Chuyện nhỏ, mới tân hôn, cãi nhau nhỏ mà thôi.
“Trời ạ, cậu ấy chỉ lo lắng cho cậu thôi…”
Lâm Hoàn vừa định mở miệng, điện thoại trên bàn lại rung lên. Nhìn màn hình hiển thị, là Triệu Triết Vũ. Phương Tuệ Như vừa nhìn đã cười, “Đây là không yên tâm, nên gọi điện thoại cho cậu đấy.”
Lâm Hoàn bấm nhận máy, trong lòng lại có sự khẩn trương vô hình.
“…. Alo?”
Giọng nói của Triệu Triết Vũ đầu bên kia cũng hơi căng thẳng. “Em…. Tuệ Như đưa em đi kiểm tra thai à?”
“Ừm, vừa mới xong.”
“….. Có khỏe không?”
“Ừm. Không vấn đề gì cả.”
“Vậy thì tốt.”
Nhất thời cạn lời.
Vẫn là đầu bên kia mở miệng trước. “Vậy anh cúp máy trước nhé.”
“Ừm.”
Phương Tuệ Như đã chú ý hết dáng vẻ mất tự nhiên của Lâm Hoàn, cười nói: “Được rồi, chuyện bao lớn đâu. Cậu xem, người ta cũng đã chủ động quan tâm đến cậu rồi, chỉ cãi nhau thôi, bỏ qua đi mà.”
Không nghĩ đến Lâm Hoàn đã bình tĩnh lại, đặt điện thoại lên lại trên bàn.
“Tớ biết chứ. Chuyện này, chỉ lớn hơn hạt mè chút thôi, không có gì để cãi nhau được cả. Chỉ là trong lòng hai bọn tớ đều dồn nén quá nhiều chuyện.”
Phương Tuệ Như thấy vẻ mặt cô không giống chỉ là một cuộc cãi vả nhỏ, cô nàng này bình thường rất tùy ý, hiếm khi thấy vẻ mặt cô nghiêm túc đến như vậy.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Lâm Hoàn cong môi cười tự giễu. “Tuệ Như, cậu có cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn tớ…. Rất vội vàng không?”
Cô bừng tỉnh lại, cuối cùng thì Lâm Hoàn vẫn chưa thoát khỏi rào cản của cuộc hôn nhân chớp nhoáng này.
“Đúng là hôn nhân của các cậu…. Có hơi nhanh. Nhưng…. Nhưng không phải hai người đều rất tốt đó sao? Có thể đứa trẻ đến hơi sớm, nhưng sau khi cậu sinh em bé xong, vẫn còn trẻ tuổi cơ mà, vẫn có thể liều mạng cho sự nghiệp mà.”
Lâm Hoàn lắc đầu. “Đây không phải là vấn đề sự nghiệp. Cậu biết không, ngày hôm đó kết hôn, anh ấy đeo nhẫn cho tớ, tớ đã khóc. Nhưng nguyên nhân tớ khóc là vì tớ cảm thấy, từ nay về sau tớ không cần phải một mình nữa, mà không phải là vì tớ thấy hạnh phúc khi được ở cạnh người này. Cậu có thể hiểu được sự khác biệt giữa hai cái này không?”
Sự áy náy chất chứa đột nhiên bị xé rách, từng chút một bị đẩy ra bên ngoài.
“Tuệ Như, thật ra thì người sai không phải là anh ấy, mà là tớ sai. Anh ấy cưới tớ là vì yêu tớ, còn tớ gả cho anh ấy, lại là vì biết anh ấy yêu mình. Cậu biết không, điều này đối với tớ là một cục diện tất thắng. Nhưng đối với anh ấy, có công bằng không?”
Phương Tuệ Như không thể nói ra lời nào. Cô vốn tưởng rằng Lâm Hoàn oán trách như vậy là vì cuộc hôn nhân bất ngờ này đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch cuộc đời của cô, nhưng không nghĩ đến cuối cùng cô lại tự trách chính mình.
“Vậy…. Trời ạ. Bây giờ làm gì có nhiều cuộc hôn nhân tình yêu thần tiên nữa, phần lớn đều là tìm một người thích hợp để sống qua ngày. Nếu cậu đã biết cậu ấy yêu mình, cưới trước rồi yêu sau, các cậu từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng hệt như vậy thôi. Chắc chắn cậu ấy sẽ tình nguyện chờ đợi cậu.”
“Ừm, dĩ nhiên anh ấy sẽ tình nguyện chờ đợi tớ. Nhưng lỡ đâu anh ấy đợi được chỉ là một người cần sự tốt bụng của mình thì sao? Lệ thuộc vào sự cưng chiều và che chở của một người đàn ông rất dễ dàng, nhưng anh ấy thành tâm chờ tớ như vậy, chỉ khi tớ có một trái tim chân thành thì mới xứng đáng, cậu hiểu không?”
Lời muốn nói nghẹn ở cổ họng Phương Tuệ Như. Cục diện này, cũng làm cô ấy cảm thấy hoang mang.
Anh yêu cô, mà cô cũng muốn yêu anh, nhưng lại không muốn mình yêu anh chỉ vì sự lệ thuộc vào anh.
Trái đất bao lớn. Vòng tới vòng lui, rối rắm vô cùng.
Chuyện tình cảm, nói đến cuối cùng, cũng chỉ là những vấn đề vụn vặt xen vào tim khiến người ta chán ngán. Vừa không có riêng tư lại vừa tính toán chi li.
Người ngoài nhìn vào, chỉ là chút chuyện chẳng bao lớn, không có ý nghĩa gì, lộn xộn náo loạn.
Nhưng chính người trong cuộc lại xâu xé lẫn nhau mỗi ngày.
Nếu chấp niệm mù quáng của Lâm Hoàn là bao vây và trói buộc cô bên cạnh Triệu Triết Vũ, thì sự áy náy với trái tim chân thành của anh chính là chấp niệm thật sự của Lâm Hoàn.
Nếu như Triệu Triết Vũ chỉ vì trách nhiệm, vì chức trách của bản thân, thì tốt biết bao. Hai người sống qua ngày, nguội lạnh như nước, giống như các đôi vợ chồng tầm thường khác, thì tốt biết mấy.
Từ đầu đến cuối là anh yêu cô.
Anh vẫn luôn yêu cô.
Cả hai người, đều vây bản thân mình trong đó.
Lâm Hoàn cúi đầu múc một muỗng sinh tốt, toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Điện thoại đặt trên bàn, vẫn dừng lại ở trạng thái của cuộc điện thoại.
__
Lời tác giả:
Tôi thấy rất nhiều bình luận bảo thích nam chính. Quả thật nữ chính tôi viết nên không tốt, có tính cách mâu thuẫn. Nhưng tôi thích cách cô ấy đối mặt với vấn đề. Vì đối với phần tình cảm chân thành này mà cô nhận được, nên cô sợ mình không thể trao lại một tình cảm ngang bằng, nên mới đi vào ngõ cụt.
Thật ra thì nam chính cũng có phương diện không hoàn hảo, tình yêu mà anh ấy biểu đạt với nữ chính chỉ là sự bảo vệ và bá đạo, lâu dài sẽ trở thành một sự trói buộc. Cũng giống những lời mà mẹ Lâm dặn dò trước đó, Lâm Hoàn là một người có nội tâm cứng dắn, còn anh lúc ấy lại không thể hiểu hoàn toàn.
Tôi không quá thích một câu chuyện một trong hai người đều hoàn mỹ, tôi tin rằng yêu nhau cũng là một quá trình học hỏi cách yêu thương lẫn nhau từ đối phương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc