Hành Trình Cưa Vợ - Chương 18

Tác giả: Bán Nguyệt

“Ưm….. A Triết…. A Triết….”
Tiếng ՐêՈ Րỉ tinh tế cùng âm thanh cơ thể chạm vào nhau vang vọng trong phòng làm việc yên tĩnh, từng lần đâm vào khiến giọng của cô trở nên vụn vỡ, chỉ đành mềm yếu kêu tên anh. Càng kêu, anh càng động tình, ngay cả ghế da cũng run lắc.
Anh thở hổn hển, nhưng khi cô nghe lại cảm thấy rất hấp dẫn…. Cúi đầu, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Triết Vũ ở thời điểm này, khẽ nhíu mày, ánh mắt tựa như muốn thiêu đốt cô ra toàn bộ. Cô bị cởi sạch không một mảnh vải che thân, nhưng quần áo anh vẫn còn ở trên người, chỉ có nút áo sơ mi mở rộng, cà vạt tháo ra đặt trên bàn, dây kéo khóa quần mở, gậy th*t đưa ra nằm bên trong cơ thể cô…..
Quá gợi tình. Càng nhìn, tim cô đập càng nhanh hơn.
Người đàn ông của cô, người đàn ông của cô.
Đói quá….
Lâm Hoàn vùi đầu vào cần cổ anh, vụng về hôn liếm bắp thịt trên bả vai anh. Thậm chí bàn tay nhỏ nhắn còn âm thâm luồn vào trong áo sơ mi của anh, chọn được cơ bắp đang căng cứng của anh, cấu tạo hoàn toàn khác với cô.
Cái lưỡi mềm mại ẩm ướt, cùng với bàn tay vụng về của cô, gãi vào lòng anh khiến anh vui mừng như điên.
“Ừm…. Học thói xấu, tiểu xấu xa….” Bàn tay vỗ một cái lên cặp ௱ôЛƓ của cô như đang trừng phạt, vừa đánh thì bên trong cô đã co rúc lại, hút lấy khiến anh sắp nộp νũ кнí đầu hàng. “Đừng hút chặt như vậy….. Bảo bối….. Em xem, khiến anh ướt luôn rồi….”
Cô cúi đầu nhìn, quần tây của anh và chỗ lông tóc kia cũng bị dịch yêu tuôn ra làm ướt đẫm, trong ánh sáng mập mờ mơ hồ trở nên trong suốt. Hình ảnh dâm mỹ đập thẳng vào mắt, vừa nhìn đã khiến hai người nhạy cảm hơn mấy phần.
“Không phải là do anh à…. Là anh làm em….. Ướt, ướt…..”
Lần đầu tiên cô gái nhỏ nói mấy lời như vậy, ấp a ấp úng, giọng nói nhỏ nhẹ len lỏi vào trong tai anh, khiến anh hưng phấn một cách dị thường.
“Trách anh…. Hửm…. Phải trách em đáng yêu như vậy…. Làm anh muốn, nuốt trọn một lần….”
Triệu Triết Vũ nảy sinh sự xấu xa đâm vào hoa huy*t mấy chục lần, Lâm Hoàn cũng đã dần dần không chịu nổi, tầng tầng khoái cảm tích lũy ép đến khiến ý thức cô mơ hồ. Lại không dám kêu lên, sợ bên ngoài nghe thấy, đành cắn cổ áo anh nức nở.
“Ưm…. Ưm…”
Đôi mắt cô rưng rưng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vài lọn tóc ướt mồ hơi dính trên mặt được anh lấy ra đầy yêu thương.
“Đừng sợ, đừng kiềm chế….. Chỗ này có cách âm, bên ngoài không nghe được…… Bảo bối, kêu cho anh nghe đi….”
Cô vẫn không dám xằng bậy, lực cắn cổ áo anh cũng nhẹ lại, cầu khẩn xin tha. “Ư ư…. A Triết….. Không muốn…. Không muốn…..”
Triệu Triết Vũ mỉm cười bất đắc dĩ, cô luôn như vậy, mỗi lần đến cao trào sẽ sợ hãi khóc lóc, xin tha nói mình không muốn.
Lý nào lại không muốn chứ?
“Muốn, rõ ràng như thế…. Em xem, bên trong hút chặt không cho anh đi…. A…”
Cô lại xấu hổ vùi đầu xuống, tiếng ՐêՈ Րỉ sung sướng phát ra theo sự rung lắc của cơ thể, huyệt nhỏ vừa hút vừa Ϧóþ chặt.
Anh cảm thấy tê dại, gậy th*t bị mật dịch trào đến đẩy ra, cũng giật giật rồi bắn toàn bộ ra ngoài.
“A…. A a….”
Hai người đều đang ở trong dư vị mạnh mẽ chưa tan, há miệng thở hổn hển, ôm lấy đối phương, hơi thở nóng bỏng.
Lâm Hoàn nhoài người lên vai anh, khóe mắt vẫn còn ướt lệ, chìm vào giấc ngủ mờ mịt.
Triệu Triết Vũ xoa tóc cô, sợ cô bị cảm lạnh, anh hôn nhẹ để đánh thức cô. “Mệt à? Có muốn ngủ một lát không?”
Phòng làm việc của anh hợp với một gian phòng nghỉ cá nhân nhỏ, bên trong có một chiếc giường nhỏ, còn có nhà vệ sinh.
Lâm Hoàn gật đầu liên tục, cọ cọ khiến anh hơi ngứa ngáy. Anh nâng ௱ôЛƓ và bế cô lên, cầm lấy áo vest trên ghế sofa khoác lên tấm lưng trần của cô, đi đến phòng nghỉ ngơi.
Lúc đi đi lại lại, hoa huy*t ẩm ướt của cô lại mở ra, cọ vào thân dưới của anh, Dụς ∀ọηg lại có khuynh hướng ngốc đầu dậy. Cô cũng cảm nhận được, bất an giãy dụa muốn thoát ra, sợ lại bị anh làm một lần nữa. Nhưng hiệu quả hoàn toàn ngược lại, chỉ khiến lửa của anh bùng cháy lên thôi.
Triệu Triết Vũ kiềm chế chính mình, cẩn thận đặt cô lên giường, nhưng lại nhìn thấy da thịt trắng hồng của cô sau đợt cao trào, dáng vẻ chỗ kín đỏ bừng ướƭ áƭ… Thật sự không thể nhịn được.
“A!” Anh đột nhiên đi vào khiến cô hoảng hốt kêu lên, “Ưm…. Không muốn….. Em muốn đi ngủ…”
“Bảo bối, em ngủ đi….” Anh nằm nghiêng, ôm cô vào trước иgự¢ mình, rút ra lại cắm vào từ phía sau lưng.
Lâm Hoàn nào có thể ngủ được nữa, nhưng lại vô cùng mệt mỏi, vô lực vùi mặt vào gối mặc kệ động tác của anh, buồn bực kêu hừ hừ.
Tay anh đưa đến trước иgự¢ cô, xoa nắn hai bầu ✓ú trọn trịa đang lắc lư của cô không dứt được. Đầu ngón tay vân vê đầu v*, chọc cả người cô khẽ run rẩy, bên dưới ướƭ áƭ co rúc lại. Vật to dài vẫn ra vào, mang theo dịch ướt và thịt mềm bên trong ra ngoài. Ngón tay dài của anh còn xấu xa xoa bố ở nơi ɠเασ ɦợρ, cơ thể vừa được thân mật mãnh liệt của Lâm Hoàn vốn đã cực kì nhạy cảm, không bao lâu lại bị kích thích sung sướng một lần nữa.
Không đành lòng giày vò cô quá lâu, Triệu Triết Vũ sảng khoái thêm một trận, sau đó vẫn tự mình ra tay giải quyết.
Anh đến phòng vệ sinh thấm khăn lông bằng nước nóng và lau sạch sẽ giúp cô, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái rồi đắp kín chăn. Anh ngồi bên mép giường, tầm mắt ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.
Chiếc giường này chỉ dành cho một người, không lớn lắm so với chiếc ở nhà. Cô yên tĩnh nằm cuộn tròn người ngủ, chỉ chiếm một khoảng nhỏ không lớn trên chiếc giường.
Anh nhớ đến khoảng thời gian công ty vừa mới chuyển đến nơi này. Anh thành lập công ty này, các mối liên kết đều dựa vào bối cảnh gia đình quân nhân mà có, nguồn vốn là do gia tộc ủng hộ. Ý tứ của gia đình anh rất rõ ràng, muốn xây dựng sự nghiệp, tài nguyên của gia đình đều có thể chống đỡ được. Nhưng khi thất bại, tất cả hậu quả đều phải tự mình gánh vác.
Cố vấn an ninh cũng xem như một ngành nghề mới, sự hiểu biết của mọi người đối với “vệ sĩ” cũng dần dần thông dụng hơn. Anh đuổi kịp ngọn sóng thủy triều này, mở rộng quy mô lớn quá nhanh.
Anh sợ.
Sao lại không sợ chứ. Mùi vị thành công quá tốt đẹp, lần đầu rời nhà tranh, một thanh niên tài giỏi đẹp trai, một khi ngã xuống thì anh không biết mình còn có thể hồi sinh được nữa hay không. Cho nên anh đã bố trí thêm một phòng nghỉ và nhà vệ sinh ở phòng làm việc của mình, nội thất bên trong đều đầy đủ, tủ quần áo, lò vi sóng, tủ lạnh nhỏ, không gian tắm vòi sen, bàn chãi và kem đánh răng….. Cái gì cũng có. Có một khoảng thời gian, đến lúc tan làm thì anh sẽ xuống phòng gym dưới lầu để tập thể dục làm cả người ra mồ hôi, lúc trở lại sẽ tắm rửa và ăn đồ ăn bán bên ngoài, sau đó sẽ tiếp tục nằm sấp trên bàn làm việc, đến đêm khuya lại ngã đầu ngủ trên chiếc giường nhỏ này.
Trong những ngày tháng khó khăn đó, một ngày nào đó anh đột nhiên nhớ đến việc của nhiều năm trước, thời điểm đó là lúc anh thi đại học, Lâm Hoàn đã nói với anh.
Khi đó anh không buông bỏ cô được, còn mấy ngày nữa là phải đến trường thi nhưng anh đã bất chấp tất cả, luôn trốn học đến ăn vạ bên cạnh cô không chịu đi. Thậm chí có lúc anh còn nói, mình nên học lại vì cô.
Đến một ngày cô đột nhiên chủ động hẹn anh ở một góc trong trường học, nói một đoạn văn dài bằng giọng đứt quãng.
“….. Mấy ngày nay, không cần cảm thấy luyến tiếc, cũng không cần phải học lại…. Cứ xem đây là mấy ngày bình thường nhé, trở thành một cuộc thi bình thường, sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ thôi…. Chúng ta rồi cũng sẽ trưởng thành thôi. Ba mẹ sẽ già đi, thứ họ muốn thấy nhất chắc chắn là anh sẽ thi đại học thật tốt…. Đừng nghĩ đến em, rồi em cũng sẽ trưởng thành thôi……”
Cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt đất mà không dám nhìn anh, sau khi nói xong thì ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện cô khóc, đôi mắt chứa đầy nước, phát sáng như dải ngân hà trong sân thể dục vào ban đêm.
Đó là lần duy nhất anh nhìn thấy Lâm Hoàn khóc.
Anh suy nghĩ, lại muốn nhìn cô gái ngốc này thêm một lần.
Sau đó, họ cũng trưởng thành.
Sau đó nữa Lâm Hoàn xuất hiện, anh lập tức không muốn buông ra nữa.
Sau khi mang thai cô rất dễ mệt mỏi, có lúc ăn cơm trưa cùng anh xong thì sẽ ngủ trưa trong phòng nghỉ. Sau đó anh đã thay nệm và ga trải giường mới, trong tủ trong treo vài bộ quần áo của cô, tủ lạnh nhỏ thường dự trữ sẵn trái cây tươi, bồn rửa tay còn có sữa rửa mặt cô thường dùng.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lộ ra bên ngoài chăn của cô, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, và ngón áp út trống không của cô.
Dường như có dấu hiệu nào đó. Khiến anh tâm phiền ý loạn.
Chỉ mong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc