Không được làm mình mệt, không được ăn đồ ăn bán bên ngoài, không được tăng ca, không được uống trà sữa cà phê, không được dùng máy tính quá lâu, không được xách đồ nặng, không được mang giày cao gót, cái này không được cái kia cũng không được…. Triệu Triết Vũ liệt kê ra một đống việc “không được” làm, Lâm Hoàn chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý như giã tỏi. Đúng là thảm, không chỉ bị buộc phải “đổi chắc thể xác”, còn phải đáp ứng một chuỗi dài những điều bất bình đẳng này.
“Nhưng mà! Em cũng có một yêu cầu!”
“Anh còn chưa nói hết. Không được ăn ở nhà ăn, không đủ chất dinh dưỡng. Cơm trưa để dì giúp việc đưa tới, đến phòng làm việc của anh và ăn cùng anh. Còn nữa, không được dùng lò vi sóng. Phải cách xa phòng trà nước và lò vi sóng năm mét trở lên….” “Không được!” Chiếc miệng đang lải nhải không ngừng của anh bị cô chặn lại, “Em không thể ăn cơm trưa cùng anh đâu.”
Triệu Triết Vũ nhíu mày, “Tại sao?”
“Em chỉ có một yêu cầu thôi, không thể để người trong công ty anh biết em là…. Vợ anh được. Còn nữa, em cũng không thể có quá nhiều đặc quyền.”
Mày anh càng nhíu chặt hơn.
“Dĩ nhiên nếu anh muốn cho em đi cửa sau…. Thì có thể giải thích được. Nhưng với người làm việc cùng em, nếu như họ biết thân phận của em, thế chẳng phải sẽ rất lúng túng sao…” Lâm Hoàn nằm trong иgự¢ anh vẽ vòng vòng.
Anh cười khẽ, “Vậy thì chỉ có thể xem bản lĩnh của cô Triệu em.”
“Mọi người, chú ý một chút. Đây là Lâm Hoàn, thực tập sinh mới đến bộ phận của chúng ta. Sau này sẽ là, à….. Là trợ thủ cho mọi người, học tập thêm nhiều thứ.”
“Chào mọi người, tôi là Lâm Hoàn. Làm phiền mọi người sau này chiếu cố tôi nhiều hơn, có chuyện gì đều có thể phân phó cho tôi làm ạ!”
Nội tâm chủ quản lúng túng, cô ơi là cô, sếp đã đặc biệt phân phó không được làm cô mệt mỏi rồi, cô đây không phải là muốn kết thúc sự nghiệp của tôi đó chứ?
Ngành của cô lúc học đại học là quảng cáo, Triệu Triết Vũ đã đưa cô vào làm trợ lý của bộ phận kế hoạch, chỉ để cô đóng dấu tài liệu, mấy việc ghi chép cuộc họp linh tinh thôi. Vì có một người nhàn như vậy xuất hiện, thực tập sinh danh không chính ngôn không thuận này đã nhanh chóng bị đồng nghiệp ngó lơ, nhưng Lâm Hoàn là ai —–
Cô lại nhanh chóng giành được tất cả sự tín nhiệm của mọi người bằng những tin tức hồi còn học cấp ba của sếp Triệu ở phòng trà nước.
“Có thật không? Triệu tổng mà lại trốn học đến quán net á?”
“Đúng vậy! Cô có biết làm mà anh ta đi được không, anh ta đã úp ngược chiếc thùng rác lớn xuống, đứng lên trên đó và trèo khỏi tường rào ở trường học để đi ra ngoài đấy!”
“Ha ha ha ha không phải chứ?”
Mọi người cũng chỉ xem cô là một tiểu trong suốt có quan hệ bạn bè với sếp và không có kinh nghiệm, một người không có tài năng, chủ quản cũng chỉ phân phó cho cô làm mấy việc lặt vặt. Mà tính cách cô lại hiền lành, không có uy Hi*p gì đến mọi người cả, nên sự nhiệt tình đối với cô cũng dần dần tăng lên.
Thật ra thì đến công ty chèo thuyền thôi cũng khá vui, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ là người có thể yên tâm ở nhà làm người giàu có, đảm nhiệm tất cả những thứ mình chưa biết dĩ nhiên khiến cô cảm thấy rất hưng phấn, dù chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn thôi cũng tốt rồi. Nếu không tính việc mỗi buổi trưa đều phải len lén chạy vào phòng làm việc của sếp và lúc tan làm phải chạy đến xe của sếp trong phập phồng lo sợ.
“Tiểu Hoàn, sao từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô vào buổi trưa vậy?”
Cuối cùng cũng có một ngày, Trần Lãng ngồi bên cạnh bàn cô đã sinh nghi.
“À…. Nhà tôi rất gần công ty, buổi trưa…. Tôi sẽ về nhà.”
“Nhà gần thật là tốt quá. Ôi, thật ra thì đồ ăn ở nhà ăn công ty cũng rất ngon, thỉnh thoảng cô có thể đến thử xem, hơn nữa còn có thể phát triển tình cảm cùng mọi người. Nếu không thì không phải phần cơm trưa trong thẻ cơm của cô sẽ rất lãng phí sao?”
Lâm Hoàn mở to mắt: “Thẻ cơm còn có xuất cơm trưa à?”
“Đúng vậy! Cô không biết hả? Lúc nhận chức không ai nói với cô sao?”
Ôi cái tên quỷ hẹp hòi Triệu Triết Vũ này, ngay cả thẻ cơm còn không phát cho cô một tấm, xuất cơm trưa cũng tranh thủ cắt bớt đi, đây là muốn đoạn tuyệt hoàn toàn con đường ăn ở nhà ăn của cô rồi?
Lâm Hoàn không thể làm gì khác hơn, chỉ đành gãi đầu, “Hôm nay tôi không mang thẻ cơm.”
“Không sao cả, tôi quét giúp cô luôn cũng được. Phúc lợi xuất cơm trưa của công ty vẫn khá tốt, đủ mời cô.”
Vừa khéo cô cũng rất tò mò về nhà ăn của công ty, muốn nhìn thử xem Triệu độc ác có bốc lột ngược đãi nhân viên không…. Vì vậy buổi trưa cô đã đi cùng với đồng nghiệp.
Nhà ăn không lớn, cách trang trí cũng rất đơn giản, giá cả vô cùng ưu đãi so với bên ngoài. Lâm Hoàn gọi ba món mặn một canh với giá mười ba NDT, hương vị không tệ, cảm giác ăn ngon hơn thức ăn trong trường đại học của cô.
Lâm Hoàn đang nhai nuốt nhiệt tình, đồng nghiệp ngồi đối diện nói một câu khiến cô thiếu chút nữa đã nghẹt thở: “Các cậu có nghe tin gì không, Triệu tổng đã kết hôn rồi đó.”
“Tôi biết! Ảnh bìa vòng bạn bè của Triệu tổng là hai chiếc nhẫn! Ngày đó tôi đã vô tình trông thấy, trời ạ, thức ăn chó cả một miệng luôn….”
Một cục khoai tây đang nghẹn ở cổ họng của Lâm Hoàn. Ảnh bìa vòng bạn bè của Triệu Triết Vũ là nhẫn cưới của hai người họ à? Sao cô lại không phát hiện nhỉ….
“Hình như Triệu tổng mới hai sáu hai bảy tuổi thôi mà? Trời ơi, tôi vẫn còn độc thân đây.”
“Chậc chậc, người ta tuổi còn trẻ, gây dựng sự nghiệp thành công, sự nghiệp có triển vọng, bây giờ tình yêu cũng được mùa…. Haiz, Tiểu Hoàn, hình như vợ anh ấy cũng là bạn học cấp ba luôn thì phải? Cô có biết không?”
“Hả?” Lâm Hòa ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại đang hiển thị vòng bạn bè của Triệu Triết Vũ, “À, hình như là vậy đó? Là bạn họ cùng cấp ba luôn….”
Thật sự đúng như vậy. Hơn nữa, còn là hai bàn tay của hai người đang đan chặt, trên ngón áp út là hai chiếc nhẫn một đen một trắng. Anh chụp lúc nào vậy? Cô không nhớ nổi, cũng không nghĩ đến Triệu Triết Vũ sẽ làm mấy chuyện khoe tình cảm này, nhưng trong lòng lại có đôi chút ngọt ngào rất khác thường.
Những người bên cạnh lay lay cánh tay cô, “Này, cô có hình không? Đúng là thần bí quá, hơn một tháng trước Triệu tổng đều không đi làm, có phải đi tuần trăng mật với vợ không?”
“À, tôi, tôi cũng không biết rõ lắm…. Họ không làm hôn lễ, tôi cũng chưa từng gặp bao giờ…”
“Wow, Triệu tổng kết hôn mà không tổ chức hôn lễ á? Chuyện này rất kì quái nha?” “Đúng vậy, chẳng lẽ đi du lịch kết hợp kết hôn à?”
Lâm Hoàn cắn đũa, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Nói không chừng là có thai trước khi lập gia đình đấy.”
Trên bàn lập tức bùng nổ, “Đúng vậy, đúng vậy!” “Có thể! Hơn một tháng, đoán chừng là chăm sóc thai nhi đó….” “Ối giời, Triệu tổng vẫn là người trẻ tuổi…”
Lâm Hoàn đỡ trán, tại sao cô có thể kể chuyện về mình ra ngoài với những người khác vậy?
“Khụ khụ!”
Đột nhiên một tiếng ho khan trầm thấp truyền đến, những người ngồi trên bàn giật nảy cả mình. Ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện là nhân vật chính của câu chuyện, sếp Triệu, sắc mặt u ám đang đứng ở cách đó không xa….
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều cúi gì đầu ăn cơm.
“Lâm Hoàn, cô đến phòng làm việc của tôi.”
Xong rồi, bị sếp gọi tên. Lâm Hoàn nhắm hai mắt, từ bỏ ý định, ngoan ngoãn đặt khay cơm xuống và đi theo anh, trước khi đi còn nhận được ánh mắt thương hại “anh hùng đi tốt đoạn đường này nhé” của mọi người.
__
Lời tác giả:
Giai đoạn Lâm Hoàn đi làm ở công ty sẽ có một chuyện nhỏ, trở thành mâu thuẫn giữa hai người.