Sau đó Lâm Hoàn cũng quên mất vấn đề liên quan đến nhà anh, nhưng bản thân cô đã nhanh chóng tự nghiệm thấy.
Thời điểm cô còn học cấp ba cũng có biết, ba Triệu Triết Vũ là quân nhân, cấp bậc không hề thấp. Từ nhỏ đã quản thúc Triệu Triết Vũ vô cùng nghiêm khắc, việc này gián tiếp khiến Triệu Triết Vũ vừa được gửi vào ký túc xá của trường cấp ba thoát khỏi ba mẹ thì càng thêm nghịch ngợm…. Tạm thời không đề cập đến. Gia sản nhà họ Triệu sung túc, lúc Lâm Hoàn bước vào biệt thự Triệu gia, còn có cảm giác mình đã nhặt được món hời và gả vào gia đình giàu có…
Thế nhưng, quả thật không khí mát lạnh tản ra từ ngôi biệt thự này quá mạnh mẽ, chắc chắn là một phiên bản nhà cao cửa rộng khác của căn nhà phong cách lạnh lẽo của Triệu Triết Vũ. Vừa đi vào đã có cảm giác lành lạnh, phòng khách lớn như vậy, ánh đèn thạch anh lạnh như băng trải dài chiếu xuống, trong nhà chỉ bài trí những đồ dùng lớn nặng, ngay cả một chậu hoa dư thừa cũng không tìm được.
Khí chất của ba Triệu có lẽ còn hơn so với căn nhà này. Mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận không chút qua loa, sống lưng thẳng tắp, lời nói phát ra như chiếc chuông lớn. Xem ra Lâm Hoàn đã tìm được gen di truyền của khuôn mặt lạnh như băng của Triệu Triết Vũ rồi, dáng vẻ nghiêm nghị của ba Triệu khi nói “Cháu là Lâm Hoàn à”, thật sự khiến cô muốn hét to lên.
“Vâng, chào bác trai ạ.” Lâm Hoàn đứng ngồi không yên chỉ có thể gật đầu trả lời, cô đang suy nghĩ nếu bây giờ đứng lên cúi người hành lễ, có phải không phù hợp với tình cảnh không nhỉ?
“Ngày mốt bọn con chuẩn bị đi lãnh chứng ạ.” Triệu Triết Vũ nhìn khuôn mặt của Trương Tiểu Băng ngồi bên cạnh, cũng không nhìn ba mình lấy một cái.
“Con xem hôn nhân là trò đùa đấy à?!”
Ba Triệu gầm lên một tiếng như sấm vang chớp giật, Lâm Hoàn sợ hãi đến mức cả người run lên.
Triệu Triết Vũ nhìn dáng vẻ khi*p sợ của cô thì trong lòng cười thầm, vuốt ve bàn tay hơi lạnh của cô như thể đang trấn an. Trái lại thì thì mẹ Triệu lại cười híp mắt, dường như xem hai ba con nhà này không tồn tại, nhiệt tình bảo Lâm Hoàn uống trà và ăn điểm tâm.
“Bây giờ cô ấy không thể uống trà ạ.” Triệu Triết Vũ ấn vào bàn tay đang nhận trà của Lâm Hoàn.
“Tại sao vậy?” Dường như Lâm Hoàn và mẹ Triệu đều đặt câu hỏi cùng lúc với nhau.
Thân là người đi trước, giây tiếp theo mẹ Triệu đã nhạy bén nhận thức được vấn đề. Khuôn mặt Lâm Hoàn tràn đầy sự kinh hoàng, phụ nữ có thai ngay cả trà cũng không thể uống sao? Thế chẳng phải trà sữa cũng không được uống à?
“Cô ấy có thai rồi.”
Một tiếng “choang” vang lên rất lớn, ba Triệu dứt khoát đứng lên cầm lấy ly trà hung hăng đập bể nó trên mặt đất. “Đây chính là chuyện tốt con làm ở bên ngoài đúng không?! Để con gái nhà người ta có thai trước khi kết hôn, con có phải là đàn ông nữa hay không?! Cô gái nhà người ta được nuôi lớn trong lòng bàn tay, cứ thế mà bị con làm hại, con làm sao để thông báo cho ba mẹ người ta biết đây!!”
Lâm Hoàn bị âm thanh đập đồ và tiếng gầm này dọa sợ run cả người, trong đầu thầm nghĩ tuổi thơ Triệu Triết Vũ cũng không quá hạnh phúc…. Tuy đồng cảm nhưng trái lại thì tinh thần người kia luôn bình ổn, dáng vẻ thấy nhiều không trách từ lâu rồi.
“Được rồi, ông ngừng chút, đừng dọa con dâu và cháu trai của mình chứ.” Mẹ Triệu trách móc bắt chồng ngồi xuống, “Cái gì mà hại hay không hại, tuổi tác của Triệu Triết Vũ cũng không còn nhỏ, bây giờ lập gia đình cũng rất thích hợp. Hai đứa nó trẻ tuổi, khó tránh được…. những lúc quá kích. Đây là một chuyện vui vẻ, ông tức giận làm gì!”
Ba Triệu thấy Lâm Hoàn ngồi bên cạnh đang run sợ, lòng cũng mềm nhũn đi mấy phần.
“Cô gái, nhà họ Triệu bác thật sự xin lỗi cháu. Dạy ra một đứa không có chừng mực như vậy, đã để cháu chịu tủi rồi. Cháu cứ yên tâm, nếu thằng nhóc thối này dám đối xử không tốt với cháu dù chỉ một chút, bác lập tức đánh ૮ɦếƭ nó!”
Lâm Hoàn nơm nớp lo sợ, đáp: “Không có ạ, bác trai, anh ấy đối xử với cháu rất tốt…. Bọn cháu, bọn cháu là hai bên đồng lòng [1] ạ……..”
[1] Câu gốc là lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): hai bên cùng thích nhau.
“Thật tốt, hai bên đồng lòng thì tốt rồi! Không sao cả, Tiểu Hoàn, tính khí bác trai cháu không tốt, không cần quan tâm đến ông ấy đâu.” Mẹ Triệu ngồi xuống bên cạnh và cầm lấy tay cô, “Sao nào, mấy tháng rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Bác sĩ nói là sáu tuần ạ. Hiện tại rất ổn, vô cùng tốt ạ.”
“Vậy thì tốt, buổi tối ở lại ăn cơm nhé! Những chuyện khác cứ để Triết Vũ lo, cháu cứ an tâm dưỡng thai là được rồi!”
Trên thực tế thì Lâm Hoàn đứng ngồi không yên trong bữa cơm tối, mặc dù mẹ Triệu luôn nhiệt tình hòa nhã nói chuyện phiếm với cô, Triệu Triết Vũ cũng ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cô, nhưng toàn bộ quá trình, tác phong của ba Triệu vẫn luôn là “ăn không nói ngủ không nói” khiến Lâm Hoàn run rẩy sợ hãi.
Lúc đi ra khỏi Triệu gia, Lâm Hoàn thoải mái thở dài một hơi. Triệu Triết Vũ mỉm cười ôm cô trong vòng tay, “Sợ à?”
Lâm Hoàn sờ иgự¢ một cái, “Anh sống đến ngày này đúng là không dễ dàng gì.”
“Anh thấy em ứng đối không tệ đấy. Chúng ta là, hai bên đồng lòng? Hửm?”
Lâm Hoàn bối rối che tai lại, “Ối ối đừng nói, lúc ấy em sợ đến mức lắp bắp, lời gì cũng nói ra được.”
“Làm sao, chúng ta không phải hai bên đồng lòng à?” Anh nhìn về phía cô, trong mắt là sự nghiêm túc.
Cô cắn môi dưới, ánh mắt né tránh không muốn trả lời, “Bên ngoài lạnh lắm, mau lên xe thôi.”
“Hoàn Hoàn.” Anh dừng lại, kéo cô về phía mình, “….. Anh yêu em.”
Là yêu sao?
Anh nhớ mẹ từng nói, quả nhiên anh vẫn cưới được cô.
Anh hỏi tại sao, mẹ nói:
“Con đó, nhiều năm như vậy, con nói mẹ nghe về bạn gái mình, cũng chỉ có một mình Lâm Hoàn lúc học cấp ba. Qua lâu vậy rồi, con vẫn tìm được con bé và ở bên cạnh con bé, mẹ biết ngay chắc chắn bao năm rồi con vẫn không thể buông bỏ người ta được mà.”
Lâm Hoàn ngây người, hơi há miệng, vẫn không thể nào nói ra bốn chữ kia.
Dĩ nhiên cô có thể nói, “Em cũng yêu anh.” Nhưng cô có yêu anh không? Từ lúc gặp lại đến tận bây giờ, còn chưa qua một tháng. Thời gian họ ngồi xuống đối mặt nhau, thậm chí cũng chỉ là ℓàм тìин mà thôi. Cô yêu anh sao?
Cô không biết.
Do dự hồi lâu, cô nhón chân lên, nhẹ nhàng và nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ như lông chim lên khuôn mặt anh, sau đó xoay người đỏ mặt chạy mất. Tâm trạng Triệu Triết Vũ rất tốt, kéo cô lại và bắt đầu hôn sâu.
Trên trời điểm ánh sao.
Sau đó tất cả mọi chuyện diễn biến hệt như nhấn nút tăng tốc. Tính cách hai người đều không phải kiểu thích giao tiếp, tình trạng của Lâm Hoàn cũng không thích hợp xuất hiện nơi đông người, vì vậy hai người nhất trí đồng ý không làm tiệc cưới. Gia đình hai bên gặp mặt ăn một bữa cơm đơn giản, Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ đến cục dân chính để lĩnh chứng.
Người đầu tiên biết chuyện của Lâm Hoàn chính là người bạn đồng thời cũng là bà mai gián tiếp (cách nói của Lâm Hoàn đối với việc này là làm mai) Phương Tuệ Như, cô ấy còn nhân cơ hội này tìm Triệu Triết Vũ đòi bao lì xì. Sau đó câu chuyện “từ đồng phục học sinh đến áo cưới”, “Vòng vo đâu đó cuối cùng vẫn là em”, “Tình yêu lãng mạn” của hai người họ nổ tung trong đám bạn hồi học cấp ba, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng trong vòng bạn bè một lần nữa.
Lâm Hoàn tham gia chuyện này cũng chỉ có ăn cơm và lĩnh chứng, ngoài ra đều do Triệu Triết Vũ đảm nhiệm một mình. Ngày hôm sau khi đã lĩnh chứng, Triệu Triết Vũ đến Lâm gia giúp Lâm Hoàn chuyển hành lí, chuẩn bị đi đến nhà mới của hai người.
Ngồi ở ghế của mình trên xe, Triệu Triết Vũ đột nhiên đưa một nhỏ bọc vải nhung tơ, bên tai đỏ ửng vì mất tự nhiên.
“Khụ khụ, vốn dĩ nên đưa cho em trước. Nhưng vì đặt làm theo yêu cầu, nên bị trễ một ngày….”
Lâm Hoàn mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo. Là kiểu dáng đơn giản khiêm tốn mà cô thích, có đính một viên kim cương lấp lánh. Lúc cầm lên cô phát hiện ở vòng trong chiếc nhẫn có khắc một hàng chữ, cô nhìn kĩ hơn, mới nhận ra đó là tên viết tắt của hai người.
Cô buồn cười, cảm giác rất bình thường, cô còn tưởng rằng anh sẽ khắc một câu nói đặc biệt gì đó.
Nhưng, nhìn hàng tên của hai người, “LW &ZZY”, trong lòng bỗng nhiên dâng trào sự cảm động vô hình.
Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ.
Anh đưa tay đến, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn đính kim cương đen dành cho nam giới. Vòng trong nhẫn có khắc chữ “ZZY &LW”.
Triệu Triết Vũ và Lâm Hoàn.
Hai người chỉ ngồi trong xe như vậy, đơn giản đeo nhẫn lên cho đối phương.
Cô nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, một ngăm một trắng, một chiếc nhẫn lớn một chiếc nhỏ.
Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ. Triệu Triết Vũ và Lâm Hoàn.
Cô đột nhiên rơi nước mắt.
“Ngốc, khóc cái gì.”
Cô cười lắc đầu, “Không có gì, chỉ là…..”
Đột nhiên em không cần phải một mình nữa rồi.
__
Lời tác giả:
Nói đôi chút về việc phụ nữ có thai không thể uống trà nha! Tra cứu một hồi, chỉ là có một số loại trà không quá tốt cho phụ nữ có thai.
Tôi cũng chưa từng mang thai, chỉ có thể viết theo thế, mọi người tha thứ nhó.
Thật ra thì dự định của tôi về nam nữ chính, là một người trong nóng ngoài lạnh, một người ngoài nóng trong lạnh.
Mấy chương này rất đơn giản ha…. Nhưng tôi lại thích những tình yêu thường ngày bình đạm như thế này á, bỏ chạy đây.