Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Đồ ngốc.”
Gò má Lâm Hoàn đỏ ửng, khóe môi được anh hôn lên cũng cong lên lộ ra má lúm đồng tiền.
“Ở lại ăn cơm nhé?”
“Không được…. Biến mất lâu như vậy rồi, mẹ lại mắng em mất.”
“Được rồi, anh đưa em về.” Triệu Triết Vũ tiện tay nhặt quần áo lên và mặc vào, “Sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Tương lai còn dài.
Xe lái đến dưới tiểu khu, Lâm Hoàn mở cửa xe, “Vậy em đi đây.”
“Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”
“Ừm.”
Vừa vào cửa nhà, Lâm Hoàn đã đi đến ban công, vừa đi vừa gửi tin nhắn đã soạn sẵn từ trước, sau đó nhìn chiếc xe đậu bên dưới lái đi.
“Ai vậy?” Mẹ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, nhìn chiếc xe đang lái về phương xa tràn đầy hứng thú.
“À….. Một bạn học hồi cấp hai thôi mẹ ạ.”
“Nam hay nữ thế?”
“Nam….. Trời ạ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì.” Lâm Hoàn quay đầu đi vào trong phòng.
“Úi giời, mẹ chỉ hỏi chút thôi mà. Sao cậu ta lại đưa con về nhà?”
“Đi phỏng vấn thì gặp nhau ạ.”
“Trễ như vậy mới về….. Cậu ta hẹn con đi chơi à?”
Bên tai Lâm Hoàn đỏ ửng lên. Đúng là chơi, nhưng là chơi trên giường….
Sau đó Triệu Triết Vũ đi công tác nơi khác, hai người liên lạc với nhau qua Wechat. Triệu Triết Vũ luôn thành thật gửi thói quen thường ngày khi ở ngoài đến, ví dụ như thấy cảnh đẹp, nếm được những món ăn ngon. Cuộc sống Lâm Hoàn không mấy thú vị, thỉnh thoảng chỉ gửi lại mấy tấm ảnh chụp lúc tụ họp với bạn bè.
“Đừng uống rượu”, “Về nhà sớm”…. Anh luôn dặn dò như vậy.
Dáng vẻ hệt như một đôi tình nhân đã bên nhau nhiều năm.
Cô thường trả lời anh bằng những biểu tượng chán ghét sự dong dài của anh, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy yên tâm.
Một tuần sau Triệu Triết Vũ đã trở lại, chuyện đầu tiên chính là hẹn cô đi ăn cơm.
Lâm Hoàn không nghĩ đến anh sẽ đưa cô đi ăn một bữa món Pháp cao cấp, còn đứng trước cửa nhà hàng rầu rỉ nhìn đôi giày vải bạt trên chân mình một hồi lâu.
“Từ lúc nào mà anh đã có thú vui cao cấp như vậy rồi?”
Anh ôm lấy vai cô, nói nhỏ bên tai cô: “Từ khi kiếm tiền.”
Được, quả nhiên Triệu Triết Vũ vẫn là Triệu Triết Vũ thúi.
Vì vậy hai người không có thú vui cao cấp ưu sầu nhìn về phía thực đơn thật lâu, quyết định chọn những món chưa từng ăn bao giờ, đắt tiền, đều cao cấp cả.
Lúc chờ thức ăn, Lâm Hoàn nhớ ra mở hỏi Triệu Triết Vũ làm việc ở đâu, không ngờ rằng anh xông xáo mấy năm, đã có một công ty cố vấn an ninh của mình.
“Vậy chẳng phải em nên gọi anh một tiếng sếp sao?”
“Em đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.”
Món thứ nhất đưa lên chính là salad gan ngỗng.
Lâm Hoàn chọt chọt vào một miếng màu nâu, cảm nhận dầu mỡ chảy ra từ lát cắt mỏng, “Đây là….. Gan ngỗng đó hả?”
“Ăn đi, đắt lắm đó.”
Lâm Hoàn lấy hết can đảm cho vào miệng, mới vừa vào miệng thì lớp dầu mỡ kia khiến cô chán ghét muốn phun ra ngoài. Thậm chí còn cảm thấy muốn ói, phải vọt đến nhà vệ sinh để nôn khan một hồi lâu, trở lại chỗ ngồi với nước mắt rơi lả chả, cô cũng không dám ᴆụng vào một miếng gan ngỗng nào nữa.
“Không sao chứ?” Triệu Triết Vũ đưa một cốc nước chanh nóng đến.
“Không sao cả….. Có lẽ dạ dày em rẻ mạt, không ăn được thức ăn cao quý thôi….” Lâm Hoàn uống mấy ngụm nước, mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút: “Sao hôm nay đột nhiên anh lại mời em ăn cơm vậy?”
Trái lại thì Triệu Triết Vũ mặt không đổi sắc. “Hôm nay là lễ tình nhân.”
“Hôm nay mà là lễ tình nhân à?”
“Không biết sao? Ngày 14 mỗi tháng đều là một ngày lễ tình nhân đó.”
“Lý do này của anh thật là….” Lâm Hoàn đột nhiên im lặng.
Anh mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy? Lý do này không được à.”
Ngày 14….. Hôm nay là ngày 14!
Cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng của Lâm Hoàn.
Kỳ kinh nguyệt tháng này của cô vẫn chưa đến!
Cô luôn luôn đến vào mỗi đầu tháng, đến bây giờ chưa từng có lần nào không chuẩn cả, mà tháng này đã qua nửa tháng mất rồi!
Một bữa cơm mà Lâm Hoàn ăn không biết mùi vị như thế nào. Triệu Triết Vũ thấy sắc mặt cô không đúng, tính tiền qua loa rồi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Hoàn làm gì có tâm tình mà về nhà, giả vờ đi vào cửa tiểu khu, quay đầu đã chạy ra ngoài từ cửa sau. Đi vòng mấy con phố đến tiệm thuốc, ấp úng mua que thử thai. Cô không dám về nhà, nên bảy dặm tám quải tìm được một trung tâm thương mại, cô nhìn bên trái bên phải như kẻ gian rồi đi vào nhà vệ sinh nữ trong trung tâm thương mại.
Chờ đợi đợt sóng triều lúng túng trôi qua, Lâm Hoàn che mắt, hít thở sâu nửa buổi trời, mới dám quan sát khung kết quả từ kẽ ngón tay.
Hai vạch kẻ!
“Xuất hiện hai vạch kẻ, rồi đối chiếu vạch với vạch kiểm tra và vạch biểu thị màu, sau đó lại kiểm tra nếu vạch rõ ràng, biểu thị đã mang thai….”
Xong rồi.
Đại não đùng một tiếng.
Lần trước gặp Triệu Triết Vũ chỉ mới một tuần trước, không thể có được. Vậy thì chính là lần đầu tiên, lần đầu tiên mơ màng ngu ngốc, đã trúng thưởng ngay….
Chân cô mềm nhũn, ngây dại ngồi trên trên bồn cầu.
Điện thoại đột nhiên nhắc nhở có tin nhắn, khiến cô sợ hết hồn. Run tay mở ra, mới phát hiện hộp thư nhận được thông báo có thư điện tử.
Là công ty nước ngoài lần trước cô phỏng vấn, họ gửi offer đến.
Lâm Hoàn đi quanh trung tâm thương mại một mình rất lâu, đi mãi đến lúc trung tâm đó cũng sắp đóng cửa, tiếng nhạc Saxophone phát ra thúc giục mọi người nhanh chóng rời đi, cô mới ý thức được đã mười giờ tối rồi.
Cô thấy một tiệm trà sữa, lại nghĩ đến việc phụ nữ mang thai có thể uống đá lạnh không? Có thể uống trà sữa được không? Thấy cửa hàng trang sức, thì nghĩ đến việc phụ nữ mang thai thì vóc dáng sẽ thay đổi, bụng ngày một lớn hơn, không thể mặc quần bó sát người cũng không thể mặc váy ngắn. Thấy cửa hàng quần áo trẻ em, cô nghĩ đến việc trong bụng mình có thể có một bé nhỏ, thậm chí còn được sinh ra từ trong cơ thể cô, sẽ cần cô chăm sóc cả đời này….
Lâm Hoàn bối rối.
Cả đường đi đều hồn bay phách lạc, cuối cùng Lâm Hoàn quyết định, que thử thai chắc chắn không chính xác một trăm phần trăm, ngày mai mình vẫn nên lén đi đến bệnh viện, làm kiểm tra lại mới được.
Vất vả lắm mới cố đè suy nghĩ hỗn loạn trong nội tâm mình xuống, cô bày ra một vẻ mặt tự cho là không khác gì bình thường và đi đến tiểu khu ——
Ngoài cửa lớn, thế mà lại có một chiếc xe quen thuộc đang đậu.
Ngoài xe, một người đàn ông cao lớn đứng đó.
Một người vốn nên rời đi từ sớm, là người mà cô muốn thấy nhất cũng không muốn gặp nhất trong giờ phút này.
Toàn thân Lâm Hoàn cứng đờ ra, đứng tại chỗ không thể nhúc nhích. Trong lúc vẫn đang suy nghĩ tại sao anh còn ở chỗ này, cô có nên đi vòng ra cửa sau không…. Triệu Triết Vũ đã sải bước đi về phía cô!
“Lâm Hoàn!” Bàn tay Triệu Triết Vũ cầm lấy cánh tay cô, khuôn mặt lộ ra sự tức giận, “Em xảy ra chuyện gì vậy? Không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, bảo vệ tiểu khu cũng nói là em không trở về?”
Lâm Hoàn ngập ngừng nói: “Em…… Em chỉ đi ra ngoài tản bộ chút thôi, bây giờ về nhà đây….”
Triệu Triết Vũ thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt không giống bình thường, giọng dịu đi, “Làm sao vậy? Từ lúc ăn cơm đã thấy em không tập trung rồi.”
“Không sao hết….” Cô lắc đầu, nhưng chân mày lại nhíu chặt, trong mắt là một màng hơi nước.
“Có phải ăn gan ngỗng nên không thoải mái không? Có phải em bị dị ứng rồi không?”
Lâm Hoàn lắc đầu với vẻ mặt tràn đầy sự kháng cự, đầu lưỡi tự động nhớ lại cảm giác dầu mỡ của miếng gan ngỗng, khiến dạ dày cô trở nên cồn cào, quay lưng lại khó chịu nôn khan. Trái tim Triệu Triết Vũ siết lại trong nháy mắt, anh đưa tay đặt lên trán cô, chỉ thấy một tầng mồ hôi lạnh mỏng. Một giây kế tiếp, anh ôm ngang cô đi đến xe, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Cảm giác khó chịu vẫn còn, Lâm Hoàn không còn sức phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế bên cạnh người lái và thắt dây an toàn.
Xe nhnh chóng chạy vào làn đường cái trong màn đêm, ánh đèn đường màu vàng nhạt lướt qua người như nước. Bên trong xe, tim Lâm Hoàn nặng nề đập từng nhịp.
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cô. Cô quay đầu nhìn, anh lái xe bằng tay trái, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt u ấm trông có hơi đáng sợ khi ở trong buồng xe mờ tối. Nhưng tay phải của anh lại rất ấm áp và đáng tin, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.
Vì vậy mà cô đọc hiểu được sự lo âu viết đầy trên khuôn mặt anh, khiến cô yếu đuối muốn khóc.
“A Triết…. Anh có thể dừng lại ở ven đường chút được không…..”
Xe dừng lại, cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh kéo tay cô vào иgự¢ mình, “Hoàn Hoàn, anh ở đây.”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, nước mắt như vỡ đê lúc nghe thấy câu nói kia.
“Em….. Hình như em….. Có thai rồi….”
__
Lời tác giả:
Rất xin lỗi bé gan ngỗng! Chỉ là yêu cầu cho truyện thôi, không có ý chê gan ngỗng nha!