Triệu Triết Vũ cầm lấy tay Lâm Hoàn, đầu ngọn tay chạm được vào chiếc nơ con bướm nho nhỏ trong lòng bàn tay cô.
“Em…. Thật sự không nhớ gì sao?” Anh cúi đầu, nhìn về đôi đồng tử đang dao động của cô.
Lâm Hoàn luống cuống lắc đầu, vì ngọn lửa trong mắt anh, và lời thì thầm dịu dàng khiến cô hốt hoảng. Googl? ?gay ?ra?g + ?r ù??r?yệ?.?? +
Anh lại đến gần một bước, Lâm Hoàn lui lại, lưng ᴆụng phải vách tường cứng rắn.
Quá gần.
Dường như ở xung quanh cô đều bị hơi thở nóng bỏng của anh vờn quanh.
Cô phải trốn. Phải đẩy anh ra.
Anh hôn lên môi cô.
Trong một cái chớp mắt ù ù, đầu óc Lâm Hoàn trống rỗng. Khoảng cách gần trước mắt cũng biến mất, đôi mắt mở to cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tường trắng và một chút đuôi tóc của anh.
Anh cười, “Thật sự không nhớ à, những gì dạy em đều quên sao.”
Quả nhiên núi băng cười lên quá đẹp mắt, tác phong không đứng đắn tràn đầy Dụς ∀ọηg và mang theo sự cưng chiều khiến cô phải suy nghĩ đến việc đầu hàng, quên mất ý định muốn trốn ra của mình ban đầu. Anh che kín đôi mắt cô, nói nhỏ bên tai cô: “Ngốc, hôn môi thì phải nhắm mắt lại.”
Cô nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn của anh đặt lên rái tai cô, bên cổ cô, hơi thở nóng ẩm dồn dập giữa môi dường như khiến cô say thêm lần nữa. Lúc tay anh cởi nút áo sơ mi của cô ra, Triệu Triết Vũ nói bên tai cô: “Không cần sợ, anh giúp em nhớ lại nhé.”
Áo sơ mi trắng cởi ra, lộ ra chiếc áo иgự¢ đang ôm lấy hai bầu иgự¢ tròn trịa. Anh nóng vội nâng chúng ra, bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức một bên.
Quá tươi mới. Lần đầu tiên Lâm Hoàn có cảm giác ý thức tỉnh táo một cách đáng sợ như vậy, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình run nhẹ lên không cách nào khốn chế, như nhũn ra, cô phải cắn chặt môi dưới mới nhịn được những tiếng ՐêՈ Րỉ mơ hồ phát ra từ miệng.
“Em thích như vậy, có phải không?” Anh nhớ, đây là nơi mẫn cảm nhất của cô, đầu v* chỉ qua mấy lần liếm trêu đùa đã dựng đứng lên trông rất ngon miệng. Cô đã quên, nhưng anh vẫn còn nhớ.
Lâm Hoàn quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn vẻ mặt của anh vào giây phút này. Triệu Triết Vũ cười khẽ khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này, anh đưa tay vào trong váy cô. Vòng eo nhỏ của cô có thể ôm hết bằng một tay, chiếc váy qua vài lần kéo đã rơi xuống bên chân, hệt như một chiếc vòng giữ cô lại.
Anh phát hiện chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ cô mặc ngày hôm nay, cũng có một chiếc nơ con bướm giống hệt ngày hôm đó, chỉ là chiếc ngày hôm nay màu xanh nhạt. Lâm Hoàn phát hiện anh đang nhìn, lập tức biết ngay, “Tôi….. Tôi mua màu khác…… Cùng một kiểu….” Xấu hổ đến mức cô muốn khóc.
Triệu Triết Vũ chỉ cảm thấy trong lòng mình tựa như hóa thành nước vì cô, anh kéo tay đang vội vàng muốn che chắn của cô.
“Đừng che, rất đáng yêu mà…” Anh hôn trấn an cô, lại khiến sự phòng bị trong lòng cô lắng xuống. Nhân cơ hội đó đã nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt mềm ở nơi kín đáo qua lớp ҨЦầЛ ŁóŤ, bé nhỏ nhạy cảm đã ướt nước, chất dịch thấm qua lớp vải thấm lên đầu ngón tay anh. Anh vui mừng, Dụς ∀ọηg giương lên trong quần tây.
Ngón tay anh thăm dò trong ҨЦầЛ ŁóŤ, đi dọc theo nơi mềm nhất của cánh hoa, chậm rãi tiến vào.
“Ưm!” Lâm Hoàn run lên đầy hoảng hốt, cơ thể co lại theo bản năng. Ngón tay anh lập tức bị thịt non bên trong vây chặt, chỉ cần tưởng tượng thân dưới của mình tiến vào đó, đã khiến anh thở hổn hển rồi.
Không muốn hù dọa cô, anh không thể làm gì khác hơn là cố nén sự căng đau của mình, ngón tay chậm rãi rút ra cắm vào trong đường hầm, cho cô thời gian thích ứng. Lâm Hoàn nắm chặt cánh tay anh, nghe thấy âm thanh chuyển động của tay anh ở vùng kín của cô, cơ thể cũng hơi đỏ lên đầy mập mờ. Đột nhiên như có một đợt pháo bông nổ tung trong đầu cô, người cô mềm đến mức không cách nào đứng vững, hoa huy*t co chặt lại dồn ép tiết ra một luồng nhiệt nóng.
Triệu Triết Vũ ôm cơ thể mềm đi vì lên đến cao trào của cô, “Bảo bối, có phải mang giày cao gót rất mệt không…. Muốn tháo ra không em?”
Đôi mắt Lâm Hoàn mơ màng, mặc cho anh ôm mình đi về phía phòng ngủ, váy và giày cao gót vẫn để chỗ đó.
Chiếc nơ con bướm màu hồng kia cũng bị rơi trên hành lang.
Chân cô vòng ngang hông anh, vùng kín vừa vặn chạm vào nơi sưng lên của anh. Cách lớp vải quần áo, chỉ là sự va chạm khi đi đi lại lại cũng đã khiến anh điên cuồng.
Lâm Hoàn cũng nhạy cảm cảm nhận được phần kia đang nhô lên, khiến cô có hơi khó chịu. Nhưng dường như lại đang gãi ngứa vậy, nơi sâu lại dâng lên khát vọng theo bản năng, cô như bị mê hoặc mà đong đưa chiếc eo nhỏ nhắn đến cọ cọ, chọc cho Triệu Triết Vũ phải liên tục hít hơi.
Bên trong phòng ngủ, quần áo của Triệu Triết Vũ cũng rơi xuống đầy sàn. gậy th*t đứng thẳng với khí thế hung hăng, làm Lâm Hoàn sợ hãi lui về phía sau. Anh chống cánh tay vây cô lại trong người mình, cọ cọ lên gò má cô như đang nũng nịu, “Hoàn Hoàn, anh khó chịu quá….”
“Em, em không biết…”
“Đừng sợ, chạm nó một cái đi….” Bàn tay anh bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy Dụς ∀ọηg đang tích trữ của anh. Lâm Hoàn kinh ngạc khi cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của vật kia, thậm chí lúc cô chạm vào, nó còn căng lớn hơn mấy phần.
Anh mượn tay cô, đưa gậy th*t đến nơi cửa vào đã ướƭ áƭ từ sớm.
Cơ thể chuyển động, gậy th*t khó khăn lắm mới vào được chưa đến một nửa, Lâm Hoàn đã đau đến mức hô hấp trở nên dồn dập, toàn thân trở nên căng cứng.
“Hoàn Hoàn, không cần sợ, thả lỏng…. Là anh…” Nhẫn nhịn đến cực hạn, Triệu Triết Vũ đã nóng lòng bắt đầu làm thật nhẹ nhàng. Sau khi cảm giác được vách thịt bên trong cô đang dần dần mềm xuống, một lần đưa hết cả gậy th*t vào.
Thịt non mềm ẩm ướt lập tức hút lấy Dụς ∀ọηg của anh thật chặt, lúc nhúc chèn ép, khoái cảm mê người như dòng diện chạy qua toàn thân. Vì vậy mà anh bắt đầu rong ruổi thỏa thích, liên tục rút ra cắm vào hoa huy*t.
Lâm Hoàn bị hù dọa khi sức lực của anh bất ngờ tăng lên, kêu lên với giọng mang theo chút âm tiếng khóc lóc mềm mại: “A….. Nhẹ, nhẹ chút….” Nào ngờ chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, nghe tiếng cô ՐêՈ Րỉ ríu rít chỉ làm anh càng nảy sinh sự bất chấp, hận không thể khảm cô vào cơ thể mình. “Bảo bối….. Em chặt quá…. Nhỏ như vậy…. Ưm….”
Sự va chạm bên dưới càng tăng tốc hơn, sự tê dại khiến người ta bủn rủn từ nơi ɠเασ ɦợρ truyền thẳng vào trong tim. Khoái cảm xa lạ vọt đến như thủy triều, anh còn ngại chưa đủ, cúi đầu liếm ʍúŧ, gặm cắn đầu v* nhỏ, đúng như dự đoán đã khiến cô gái nhỏ dưới người run rẩy. Lâm Hoàn hốt hoảng vì tiếng nỉ non mềm mại mình vừa phát ra, cô phải cắn chặt môi dưới mới khống chế được tiếng ՐêՈ Րỉ đầy Dụς ∀ọηg của mình. Nhưng Triệu Triết Vũ lại phát hiện ra, anh dùng miệng lưỡi để cạy miệng cô ra, “Đừng sợ, kêu lên đi, Hoàn Hoàn….. Anh muốn nghe…”
Cô đã không còn chỗ nào có thể trốn được, mới xem tên anh là ngôn ngữ duy nhất trên chiếc giường lớn đang chấn động không ngừng, “Ưm…. A Triết…. A Triết….”. “Anh đây….. Bảo bối, kêu nữa đi em…”. “A Triết…… Nhanh quá…. A…. Chậm thôi, chậm một chút….”
Sự va chạm khiến đôi mắt cô rưng rưng, cảm giác được có gì đó đang bị đẩy lên đỉnh núi từng chút một, nhưng không biết sau khi rơi xuống đỉnh núi sẽ là cái gì, vì vậy cô sợ hãi khóc ra thành tiếng. hoa huy*t bị khuấy động phát ra tiếng dịch chảy, vách thịt bên trong co rút lại càng lúc càng chặt, bao chặt khiến anh cũng sắp phóng thích ra ngoài.
“Ưm…. Có phải đến rồi không…. Bảo bối, đừng sợ…. Chúng ta ra cùng nhau….”
“Ưm…” Lại thêm mấy chục lần rút ra cắm vào nhanh chóng, Lâm Hoàn kêu khóc tiết ra mật dịch ấm nóng.
Cuối cùng anh chuyển động thân thêm một lần, rên ra tiếng và bắn ra trong cơ thể cô.