Trên xe, Lý Đô Khả đen mặt nhìn cảnh đường phố chạy qua như bay bên ngoài cửa sổ, áp suất không khí trở nên rất thấp.
Cô vất vả bận rộn cả ngày, trong lòng chỉ ngóng trông buổi tối cùng ăn một bữa cơm với Sở Hàng.
Để có thể gặp cậu sớm hơn, hôm nay sau khi tan tầm cô đã đứng hóng gió lạnh ở cổng lớn một lúc rất lâu.
Nhưng mà đại thiếu gia họ Sở kia thì sao hả?!
Không nói hai lời, hết sức “rộng lượng” nhường cô cho Hạ Tùng Nam.
Còn nói cô dính người???!!!
Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Lý Đô Khả càng đốt càng cháy to.
Hạ Tùng Nam thì lại khác, tâm trạng anh ta vô cùng vui vẻ suốt toàn bộ quảng đường, cứ nhìn tốc độ như bão của chiếc siêu xe màu xanh lục huỳnh quang kia là biết.
Tốc độ 70 mph, tâm tình tự do tự tại……
Hạ Tùng Nam đưa Lý Đô Khả đến một nhà hàng Tây giá cả xa xỉ.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Trong suốt khoảng thời gian này, Lý Đô Khả thường xuyên đi ăn với Sở Hàng. Cậu toàn tìm được những quán ăn vặt khuất ở đầu đường cuối ngõ, không tính là bữa tiệc lớn gì cả, có đôi khi phải xếp hàng rất lâu, nhưng luôn làm cho Lý Đô Khả cảm nhận được sự mới lạ và có cảm giác thèm ăn.
Thế cho nên nhà hàng Tây nổi tiếng và xinh đẹp lúc này không thể khơi lên bất kỳ hứng thú nào của cô.
Dòng suy nghĩ của cô bắt đầu bị phân tán, có chút nhớ nhung món vụn bánh mì chan súp thịt cừu lần trước trong con hẻm nhỏ kia…… (1)
(1) 羊肉泡馍: Yangrou Paomo là một đặc sản của ẩm thực Thiểm Tây và là một món ăn đặc trưng được ăn ở thành phố Tây An. Đây là một món hầm nóng của bánh mì hấp hấp xắt nhỏ hay bánh mì dẹt, nấu trong nước dùng thịt cừu hoặc súp thịt cừ và ăn kèm với thịt cừu, đôi khi được thay thế bằng thịt bò. Thường thì có thể gọi bằng tên món Yangrou Paomo nhưng ở đây mình Việt hóa cho dễ hình dung.
Hạ Tùng Nam đưa thực đơn qua.
Lý Đô Khả phục hồi tinh thần, cô mỉm cười tiếp nhận, chọn qua loa hai món ăn, trong lòng không khỏi mắng thầm sao mình lại nghĩ đến cái tên bạn cơm bạc tình bạc nghĩa kia làm cái gì.
Lý Đô Khả điều chỉnh sắc mặt, đi thẳng vào vấn đề: “Hạ thiếu có hạng mục gấp nào mà tôi có thể giúp đỡ thì xin cứ việc nói thẳng.”
Trong tay Hạ Tùng Nam có không ít hạng mục, Hạ gia nhà cao cửa rộng sự nghiệp đồ sộ, Hạ Tùng Nam cũng không đến mức phải nhờ Lý giúp đỡ một hạng mục đang gấp nào đó, chẳng qua chỉ lấy lý do để hẹn gặp mặt cô mà thôi.
Anh ta hơi dừng lại, tùy tiện bịa lý do, “Tôi đang vừa ý một miếng đất ở Chu Sơn, muốn nhờ em tư vấn giúp một chút.”
Lý Đô Khả khẽ nhíu mày, “Tôi không am hiểu về bất động sản cho lắm, nếu Hạ thiếu tin tưởng thì anh có thể nhờ ba tôi nhìn giúp?”
Hạ Tùng Nam gật gật đầu, ai tư vấn cũng được, Lý Đô Khả vui là được.
Anh ta suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Anh chàng vừa nãy là bạn của em à?”
Lý Đô Khả không nghĩ tới Hạ Tùng Nam sẽ hỏi về Sở Hàng, sao đâu đâu cũng là Sở Hàng vậy?
Trong lòng Lý Đô Khả hơi bối rối, cô bực bội nói: “Tôi không thân thiết với cậu ta lắm, chúng tôi là quan hệ bạn cơm.”
Hạ Tùng Nam cười ra tiếng: “Em còn cần bạn cùng đi ăn cơm à?”
Lý Đô Khả liếc nhìn anh ta, cũng hơi chột dạ.
Hạ Tùng Nam: “Nếu Lý đại tiểu thư cần, tôi rất sẵn lòng là bạn cơm của em.”
Lý Đô Khả xấu hổ cười cười, “Không được không được, bạn cơm như Hạ thiếu thì tôi không mời nổi……”
Hạ Tùng Nam nhìn cô mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Lý Đô Khả kết thúc bữa ăn với Hạ Tùng Nam một cách thiếu hứng thú, từ chối lời mời tới quán bar của anh ta rồi trực tiếp trở về nhà.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lý Đô Khả gửi tin nhắn WeChat cho Sở Hàng, vốn dĩ cô muốn nói hôm nay rất bận, bảo cậu đừng tới tìm mình ăn cơm, suy nghĩ một chút rồi chỉ nói với cậu trưa nay không cần tới đây.
Sở Hàng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đồng ý, buổi tối theo thường lệ, cậu lại vui vẻ phấn chấn đến dưới lầu công ty của Lý Đô Khả để chờ cô.
Lý Đô Khả đứng ở bên trong cửa lớn của công ty, nhìn thấy Sở Hàng đến gần thì sửa sang lại quần áo một chút, chậm rãi đi ra ngoài.
Sở Hàng mang vẻ mặt ngoan ngoãn ngốc nghếch tiêu chuẩn tươi cười nghênh đón cô.
24 giờ không gặp, vợ cậu lại càng xinh đẹp hơn rồi!
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Lý Đô Khả nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, hoàn toàn không có sự tự trách vì ngày hôm qua đã tùy tiện ném cô lại cho người khác, ngọn lửa nhỏ trong lòng cháy bùng lên.
Ôi, cũng không biết làm sao mà gần đây người luôn luôn bình tĩnh như Lý Đô Khả cứ hay tức giận một cách khó hiểu.
Cô lấy nguyên nhân quy thành trời hanh vật khô, nếu không thì là thay đổi tâm sinh lý tuổi dậy thì!
Ven đường, Hạ Tùng Nam nhìn thấy Lý Đô Khả đi từ công ty ra thì ngay lập tức xuống xe rồi nhanh chóng đi qua.
Lý Đô Khả và Sở Hàng nhìn thấy Hạ Tùng Nam thì đều rất ngạc nhiên.
Hạ Tùng Nam chậm rãi đến gần, hai tay đút trong túi, mỉm cười nói với Lý Đô Khả: “Tôi tới tranh cử chức “bạn cơm” của em.”
Sở Hàng nhíu mày: Đùa cái gì vậy? Bạn cơm?? Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Lý Đô Khả thoáng liếc nhìn Sở Hàng, ác ma nhỏ trong lòng vẫy vẫy lá cờ nói: “Khả Khả, đập anh ta!”
Lý Đô Khả: “Sở Hàng, xin lỗi, tối nay không thể ăn cơm với cậu rồi,” cô bĩu môi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không muốn quá dính người……”
Dứt lời liền đi theo Hạ Tùng Nam.
Sở Hàng đang hỗn độn trong gió: Nàyy! Ơ? Không đúng, hình như mọi chuyện nghiêm trọng hơn rồi thì phải!
Lý Đô Khả lên siêu xe, xoa trán nói với Hạ Tùng Nam: “Hạ thiếu, hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe cho lắm, có thể phiền anh đưa tôi về nhà được không?”
Hạ Tùng Nam lập tức hỏi han ân cần: “Có nghiêm trọng không, em có muốn đi bệnh viện hay không?”
Lý Đô Khả vội vàng xua tay: “Không cần không cần, tôi trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, nhưng mà không thể ăn cơm với anh được, tôi rất xin lỗi.”
Hạ Tùng Nam cũng lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn rất săn sóc nói: “Không sao mà, chúng ta hẹn lần sau cũng được.”
Xe chạy đến dưới nhà, Lý Đô Khả tháo dây an toàn, nghĩ ngợi rồi nói với Hạ Tùng Nam: “Hạ thiếu, nếu anh chỉ đơn thuần tìm tôi nói chuyện hạng mục thì tôi rất vui vì có thể giúp được anh, nhưng nếu là để nói chuyện khác thì……” Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Tùng Nam, nói tiếp: “Nếu nói chuyện khác, thì tôi cũng có chuyện này phải nói rõ ràng với anh.”
Trong lòng Hạ Tùng Nam có dự cảm xấu, anh ta không ngắt lời cô mà nhướng mày ý bảo cô tiếp tục nói.
Lý Đô Khả hít sâu một hơi nói: “Hạ thiếu, tôi…… đã kết hôn.”
Hạ Tùng Nam: “……”
Cái gì?????
Lý Đô Khả nhìn anh ta, sắc mặt trịnh trọng nói: “Cho nên, nếu Hạ thiếu muốn theo đuổi bạn gái, chỉ sợ tôi không phải là một đối tượng thích hợp.”
Hạ Tùng Nam phản ứng một hồi lâu mới chấp nhận hiện thực, tâm trí anh ta lộn xộn như một cuộn len rối, anh ta không thể hiểu nổi.
Sau một lúc lâu, anh ta nâng tay lên nói: “Em lên nhà trước đi.”
Anh ta là cậu Hạ danh tiếng hiển hách, không thể cứ một mực theo đuổi người phụ nữ đã có chồng được, anh ta cần yên lặng, cẩn thận suy nghĩ lại thật kỹ.
Sáng sớm hôm sau, Lý Đô Khả lại gửi cho Sở Hàng một tin WeChat, nói với cậu rằng từ nay về sau không cần đến ăn cơm cùng cô nữa.
Thật lâu sau Sở Hàng mới nhắn lại, chỉ có một chữ: Được.
Cậu đang bận một chuyện lớn.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tối hôm qua sau khi Lý Đô Khả và Hạ Tùng Nam đi rồi, Sở Hàng đã tiến hành suy nghĩ phân tích hết sức sâu sắc.
Cậu tóm tắt tình hình hiện tại: Chắc chắn con ruồi xanh kia đang theo đuổi vợ cậu, mà hình như vợ cậu lại có vẻ không từ chối anh ta; nhưng rõ ràng quan hệ giữa cậu và vợ đã rất thân thiết trước khi con ruồi xanh kia tới cơ mà.
Thậm chí cậu có thể xác định, Lý Đô Khả đã có chút động lòng với mình rồi.
Thế lực ngang nhau! Vậy quá phức tạp, hoặc là cậu xử lý con ruồi xanh kia, hoặc là trên đầu cậu có màu xanh……
Tình huống này thật sự là một mối nguy, nhiệm vụ thật gian khổ.
Sở gia quyết định triển khai một loạt hành động theo đuổi vợ.
Hạ quyết tâm, Sở Hàng đi tìm Xa Thừa Vũ.
Gừng càng già càng cay, huống chi Xa tổng lại là loại gừng tinh đã thành tinh ngàn năm!
Xa Thừa Vũ cảm thấy rất đau đầu với việc mình có cấp dưới như vậy, đã lĩnh chứng lâu như thế rồi mà bây giờ vẫn còn dậm chân tại chỗ, cũng không biết có phải mình giao cho cậu ta quá nhiều việc hay không, thế cho nên cuộc sống của cậu ta mới không khá lên được như thế.
Trong lòng Xa tổng tự trách vô cùng.
Sở Hàng thì trưng ra vẻ mặt đáng thương.
Xa Thừa Vũ thở dài, “Cho cậu nghỉ phép một tuần, phải thu phục được vợ cậu, không thành công thì đừng có tới gặp tôi.”
Sở Hàng: “Cảm ơn lão đại, nhưng mà…… Em phải thu phục như thế nào ạ?”
Xa Thừa Vũ: “Cô ấy thích cái gì thì cậu cho cô ấy cái đó, đơn giản như vậy mà còn cần tôi phải dạy cho cậu à?”
Sở Hàng lắc đầu, lại bày ra vẻ mặt đau khổ rồi nói: “Nhưng em không biết cô ấy thích cái gì nữa!”
Xa Thừa Vũ ý tứ hàm xúc nhìn cậu: “Vậy thì đi hỏi!”
Hỏi?
Đôi mắt Sở Hàng trừng lớn, trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí.
Gừng tinh quả đúng là gừng tinh, cậu phục!
Buổi tối hôm nay, Lý Đô Khả tan làm thì đi dạo phố một mình, gọi điện thoại rủ Kiều Hải Tinh ra ngoài ăn cơm, không nghĩ tới cô nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia lại đang tăng ca.
Lý Đô Khả đến quán lẩu dê mà trước kia Sở Hàng từng đưa cô tới, trong bụng trống rỗng, vừa lạnh vừa đói, Lý Đô Khả đi vào trong quán, gọi một nồi lẩu nhỏ.
Nồi lẩu sôi ùng ục nổi bong bóng, bốn phía ngồi đầy người, tốp năm tốp ba rất náo nhiệt, chỉ có cô là ngồi một mình một bàn.
Cô ngồi ở một góc vắng người, không bị người khác để ý, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai cảm thấy cô kỳ quái.
Lý Đô Khả chọc chọc một miếng xương, cứ như đang chọc người nào đó vậy.
Thông báo WeChat phát ra một tiếng “Ting ting”, cô kinh ngạc vui vẻ phát hiện ra là nhắn của Sở Hàng.
Lý Đô Khả mở khóa màn hình.
Sở Hàng: Khả Khả, tôi muốn theo đuổi một cô gái, nhưng tôi không biết cô ấy thích gì, chị cảm thấy tôi nên chuẩn bị gì thì tốt?
Khóe miệng đang cong lên của Lý Đô Khả ngay lập tức rũ xuống, miếng xương bị chiếc đũa trong tay cô hung hăng chọc đến đáng thương vô cùng.
Ngón tay cô ấn như bay trên bàn phím: Chuẩn bị cái chim ý!!!
Không đợi Sở Hàng trả lời, Lý Đô Khả lại gửi đi một tin nữa: Tôi chẳng quan tâm cậu thổ lộ cái quái gì, còn làm phiền tôi nữa thì cẩn thật tôi KÉO CẬU VÀO DANH SÁCH ĐENNNN!
Gửi xong tin nhắn này, Lý Đô Khả trực tiếp tắt máy, hứng thú ăn cơm cũng chẳng còn, cô bực bội ngồi trên ghế.
Người đàn ông trong giấy đăng ký kết hôn của cô mà, muốn đi đâu thổ lộ cơ chứ!
Không biết có phải hoa hậu giảng đường Dư Tinh Tinh kia hay không!
Vậy sao còn đi ăn cơm với mình!
Lẩu thịt dê thật khó ăn, sau này không bao giờ tới nữa……
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Sở Hàng không nhận được câu trả lời của Lý Đô Khả như trong dự kiến, cậu từng bước tiến hành kế hoạch của mình.
Lại qua hai ba ngày, Lý Đô Khả bỗng nhiên phát hiện Sở Hàng đã đăng một bài trong vòng bạn bè: Thấy điều này trong vòng bạn bè đều là những người bạn thân thiết của tôi, kế hoạch thổ lộ của Sở gia dự kiến là hai ngày sau, đến lúc đó chân thành nhờ mọi người đến giúp đỡ, thời gian và địa điểm cụ thể xin mời quét mã QR phía dưới ……
Phía dưới còn đính kèm một mã QR đầy khí thế.
Lý Đô Khả: “……”
Cũng là một nhân tài nhỉ.
Trong lòng chua chát, Lý Đô Khả điên cuồng xoắn xuýt giữa việc quét mã hay không quét mã.
Hừ! Quét thì quét! Làm sao lại không quét, mọi người đều nói có thể thấy thì chính là bạn bè thân thiết mà!
Lý Đô Khả hạ quyết tâm, ấn quét mã QR, quả nhiên hiện ra một liên kết, trên đó có thời gian và địa điểm cụ thể.
Vì thế, cô Lý quyết định lén đi xem thời khắc thổ lộ của “người đàn ông trên giấy đăng ký kết hôn” của mình.
Buổi tối hai ngày sau, Lý Đô Khả cố ý mặc một bộ đồ màu đen, cô cảm thấy mình mà che mặt vào thì có thể đi ςướק của người giàu chia cho người nghèo được đấy.
Địa điểm Sở Hàng thổ lộ là sân thượng của một tòa cao ốc.
Lý Đô Khả đi lên hành lang, mơ hồ có thể thấy một chuỗi đèn kéo lên phía trên sân thượng, còn có những ngọn nến xếp đầy trên mặt đất.
Chậc chậc, đúng là hơi lãng mạn thật đấy, hừ!
Chỉ tiếc là có vẻ như nhân duyên của Sở Hàng không được tốt lắm.
Lý Đô Khả trộm nhìn thoáng qua thời gian, sắp đến lúc rồi, sao chưa thấy một ai trong cái đám bạn thân thiết mà cậu nói tới vậy!