Kiều Hải Tinh nhập vai ngay lập tức, khóc thút thít nói: “Cầu xin anh, tôi chỉ là một đứa trẻ không có mẹ, anh có thể buông tha cho tôi được không?”
Xa Thừa Vũ: “Dì sẽ thông cảm cho anh.”
Kiều Hải Tinh: “……”
Cô gầm thét dưới đáy lòng: Không, bà ấy sẽ không!
Xa Thừa Vũ chậm rãi ghé sát vào cô, thấp giọng nói: “Học được đến quán bar rồi? Còn lên sân khấu biểu diễn, hừm, xem ra bạn gái anh thật sự trưởng thành rồi. Vậy thì…… Có một số việc chắc là có thể làm được rồi nhỉ……”
Kiều Hải Tinh đương nhiên biết “Có một số việc” là cái gì, cô vừa xấu hổ lại vừa sợ muốn khóc luôn.
Kiều Hải Tinh hoảng hốt, duỗi tay che miệng anh lại, “Đừng nói nữa mà……”
Lòng bàn tay dán vào đôi môi mềm mại hơi lạnh của anh, Kiều Hải Tinh như bị phỏng, vội vàng rút tay lại.
“Đi thôi.” Ý cười tràn đầy trong đôi mắt Xa Thừa Vũ, cánh tay hơi dùng lực ôm ngang Kiều Hải Tinh lên, xoay người đi tới phía mép giường.
Không dọa cô gái nhỏ này một chút thì nói không chừng ngày nào đó lại bị người khác bắt cóc mất.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc hành trình ở Thượng Hải, ngay cả cơm anh cũng chưa ăn đã trực tiếp bay đến Tam Á, vừa đến khách sạn thì Viên Thiến nói các cô đi quán bar. Anh lại vội vàng đón xe đến quán bar, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy cô đứng hát cùng một người đàn ông xa lạ trên sân khấu.
Người đàn ông kia nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, vừa thấy đã biết ngay là người có lòng dạ xấu xa.
Bọn họ còn chưa hát cùng nhau bao giờ đâu đấy! Xa tổng ghen ghét thật sự!!!!
Kiều Hải Tinh nhắm chặt mắt một cách vô thức, đến tận khi sau lưng áp lên trên giường mới buông tay ra và túm lấy ống tay áo của anh.
Xa Thừa Vũ cúi người hôn cô, nhẹ nhàng cắn xé đôi môi mềm, trằn trọc lưu luyến rồi lại từ từ trở nên dịu dàng tinh tế.
Kiều Hải Tinh không chống lại được sự tấn công ấy, cả người run rẩy, mũi khẽ phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Sống lưng Xa Thừa Vũ cứng đờ, anh ngừng lại, vùi đầu vào mái tóc của cô rồi thở dốc từng hơi.
Vốn dĩ chỉ muốn dọa cô bé một chút thôi, vậy mà lại hại mình thảm luôn.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Xa Thừa Vũ chậm rãi đứng dậy, tình cảm mãnh liệt vẫn còn đong đầy trong ánh mắt.
Kiều Hải Tinh hơi đau lòng cho anh, vừa định duỗi tay kéo anh thì chuông cửa phòng vang lên.
Xa Thừa Vũ nhắm mắt lại, đắp chăn lên cho cô rồi xoay người đi mở cửa.
Mấy người đồng nghiệp đang chờ ở ngoài cửa, sắc mặt sốt ruột, “Xa tổng, Tiểu Kiều sao rồi ạ?”
“Đúng vậy, cô ấy đã tỉnh chưa? Chúng tôi đều rất lo lắng……”
Xa Thừa Vũ gật đầu nói: “Vừa mới tỉnh.” Sau đó anh lui về sau một bước để cho mọi người tiến vào.
Kiều Hải Tinh nằm trên giường, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, cô cố gắng nằm xuống giả bộ “vừa mới tỉnh”.
Tiếng bước chân tới gần, mấy đồng nghiệp rối rít tiến vào.
Tam Mộc đi ở phía trước, “Ôi chao” một tiếng, hỏi: “Cô phát sốt sao Tiểu Kiều?”
Mấy đồng nghiệp đi theo sau cũng nói: “Đúng rồi ấy, mặt hồng như thế kia, cẩn thận lại viêm phổi.”
Kiều Hải Tinh sờ sờ trán của mình mình, mát mà, “Hả? Tôi…… Cái đó……”
Xa Thừa Vũ đứng ở phía sau đám người: “Đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi.”
Mọi người yên lòng, đi xem xung quanh phòng của Xa Thừa Vũ.
Tam Mộc hỏi Kiều Hải Tinh: “Tiểu Kiều, cô có nhớ cô bị rơi xuống nước không?”
Kiều Hải Tinh gật gật đầu.
Tam Mộc: “Vậy cô có nhớ rõ cô lên bờ như thế nào chứ?”
Kiều Hải Tinh suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu, cô chỉ nhớ có người bắt được cánh tay cô, sau đó thì không còn ý thức nữa.
Tam Mộc: “Là Xa tổng cứu cô đó! Cô không biết đâu, lúc ấy Xa tổng dẫm lên ánh hoàng hôn đi đến, thấy có người rơi xuống nước thì phấn đấu quên mình nhảy xuống biển ngay lập tức, chỉ lưu lại trong không trung một vệt sáng màu cam……”
Có người hỏi: “Tại sao lại có vệt sáng màu cam vậy?”
Tam Mộc: “Bởi vì Xa tổng mặc chiếc quần đi biển màu cam.”
Mọi người: “…… Ha ha ha ha ha.”
Xa Thừa Vũ đỡ trán.
Tam Mộc nhìn thấy Kiều Hải Tinh cũng haha cười theo, “Bạn học Tiểu Kiều đã vui hơn chút nào chưa?”
Kiều Hải Tinh cười tủm tỉm gật đầu.
Tam Mộc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thỉnh thoảng lại bay về phía Xa Thừa Vũ.
Kiều Hải Tinh nhìn anh đầy nghi hoặc.
Tam Mộc nói thầm trong lòng, ôi sao cô nhóc này lại chậm tiêu thế nhỉ?!
Kiều Hải Tinh thoáng nhìn qua Xa Thừa Vũ, thử thăm dò nói: “Cái đó…… Cảm ơn Xa tổng nhé!”
Tam Mộc vỗ tay một cái, giơ ngón tay cái lên với Kiều Hải Tinh.
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Xa Thừa Vũ cong khóe miệng, hỏi: “Vậy em định cảm ơn tôi như thế nào?”
Kiều Hải Tinh: “…… Xa tổng muốn như thế nào ạ?”
Xa Thừa Vũ: “Để tôi suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ nói cho em, không được chơi xấu đâu đấy!”
Tam Mộc giơ ba ngón tay lên: “Tôi làm chứng!”
Kiều Hải Tinh nhìn Tam Mộc, muốn một gậy đánh ૮ɦếƭ anh ta luôn!
Cô nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Tiểu Nặc đâu rồi? Không thấy cô ấy đâu?”
Mỗi khi Tam Mộc dở chứng là cô lại nhớ ngay đến Tiểu Nặc.
Tam Mộc cười nhe răng, “Cái đồ ngốc kia ấy à, vốn dĩ cô ấy muốn đi cứu cô, cuối cùng lại bị sặc nước, bây giờ còn đang nghỉ ngơi trong phòng!”
Kiều Hải Tinh hơi lo lắng, xốc chăn lên muốn xuống đất, “Tôi đi xem Tiểu Nặc.”
Mọi người chưa ai nói gì, Kiều Hải Tinh nhìn về phía Xa Thừa Vũ.
Xa Thừa Vũ khe khẽ thở dài rồi nói: “Đi đi, cẩn thận một chút, có vấn đề gì thì phải liên lạc với tôi ngay.”
Giữ cô ở lại đây thì chỉ có hai loại khả năng, một loại là xảy ra chuyện, một loại là nghẹn ૮ɦếƭ chính mình.
Anh còn chưa đến gặp bà ngoại đã cực khổ nuôi lớn cô, “Xảy ra chuyện” là điều không thể. Hơn nữa anh cũng sẽ không để mình phải nghẹn.
Kiều Hải Tinh lê dép lê, cộp cộp chạy về phòng mình.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tiểu Nặc bị sặc nước không quá nghiêm trọng nhưng vẫn sợ hãi, chẳng may Kiều Hải Tinh xảy ra chuyện gì, đến nghĩ cô ấy cũng không dám nghĩ.
Kiều Hải Tinh an ủi cô ấy hai câu, hai người vui vẻ lại ngay.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người tới các điểm tham quan, khi trở lại Bắc Kinh đã là một ngày trước ngày Quốc Khánh.
Buổi tối, Kiều Hải Tinh nhận được điện thoại của bà ngoại, hỏi số thẻ ngân hàng của cô.
Bà ngoại nói Kiều Tuyển để lại cho cô một số tiền, ông biết Kiều Hải Tinh sẽ không dễ dàng tiếp nhận nên đã nhờ bà ngoại chuyển giao cho cô.
Quả nhiên Kiều Hải Tinh lập tức từ chối: “Bà ngoại, số tiền này con không thể nhận được.”
Bà ngoại giảng giải cho cô, “Bé con à, suốt bao nhiêu năm qua ông ấy luôn cảm thấy đã để con phải chịu thiệt thòi, số tiền này là ông ấy muốn đền bù cho con, con có thể không nhận, nhưng phận làm con không chỉ phải lo cơm no áo ấm cho cha mẹ, mà còn phải hoàn thành tâm nguyện của họ. Huống hồ ông ấy là cha của con, lại chỉ có một người con duy nhất là con thôi, tương lai sau này còn phải trông cậy vào con nữa. Nếu con thật sự không muốn sử dụng số tiền này, vậy sau này dùng cho ông ấy cũng được……”
Kiều Hải Tinh im lặng thật lâu, cuối cùng đồng ý nhận số tiền này.
Bà ngoại hỏi Quốc Khánh này cô có muốn về Chu Sơn hay không, Kiều Hải Tinh do dự một lát, cô vuốt ve cuốn sách tư vấn sau đại học trên tay, nói: “Bà ngoại, con…… con không về đâu, con muốn tận dụng thời gian này để học ạ.”
(Đào tạo sau đại học ở đây là thạc sĩ và tiến sĩ… Bé cưng muốn học thạc sĩ)
Bà ngoại cười, liên tục nói tốt tốt, nói bà đã nuôi lớn một cô gái có chí tiến thủ.
Kiều Hải Tinh cũng chưa nói với Xa Thừa Vũ về chuyện cô muốn thi lên thạc sĩ, việc cô rời đi chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công ty, đó là nơi mà anh đã cực khổ vất vả gây dựng lên, nhưng cô lại không muốn từ bỏ giấc mơ của mình.
Tạm thời cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào.
Cả kỳ nghỉ Quốc Khánh, Kiều Hải Tinh đều làm ổ ở nhà ôn tập, chỉ thỉnh thoảng mới cùng Xa Thừa Vũ đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ Quốc Khánh, công ty có hai vị khách không mời mà đến.
Một nam một nữ chắn trước quầy lễ tân của công ty, nói muốn tìm Kiều Hải Tinh.
Nhân viên lễ tân không biết phải làm thế nào bèn điện thoại thông báo cho Kiều Hải Tinh.
Kiều Hải Tinh vội vàng xuống lầu, vừa đến trước quầy lễ tân thì thấy anh họ Đỗ Giai Vĩ và cô bạn gái Đình Đình của anh ta.
À, bây giờ chắc phải gọi là chị dâu họ rồi nhỉ.
Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn chào hỏi rồi mời bọn họ đến quán cà phê bên cạnh công ty.
“Sao anh họ lại biết em làm ở đây thế?” Kiều Hải Tinh thật sự sợ một nhà cậu mợ, một khi bọn họ biết chút tin tức nào của mình thì khó tránh khỏi mợ cô sẽ lại đến đây gây rối một phen.
Đỗ Giai Vĩ nói thẳng thừng: “Anh thấy tin tức về công ty các cô trên diễn đàn trò chơi, trong đó có ảnh chụp của cô, không ngờ cô tới Bắc Kinh không lâu lại có thể vào làm trong một công ty lớn như vậy!”
Đỗ Giai Vĩ ghét Kiều Hải Tinh từ khi còn nhỏ, bà nội anh ta suốt ngày nói anh ta không biết cố gắng, trong mắt chỉ có con nhóc này.
Ừ đấy, anh ta không thích đọc sách, nhưng anh ta sẽ đi kiếm tiền! Anh ta chung vốn làm ăn buôn bán hải sản với bạn bè kiếm được rất khá, doanh thu mỗi năm có thể đến mười mấy vạn, mấy người xung quanh còn gọi anh ta là ông chủ Đỗ.
Lại nhìn Kiều Hải Tinh mà xem, nói dễ nghe thì gọi là thành phần tri thức, nói khó nghe thì không phải cũng chỉ là một người làm công thôi sao.
Kiều Hải Tinh không tin ông anh họ này thật lòng khen mình, cô từ chối nhẹ nhàng: “Anh họ cứ nói đùa, lần này hai người tới Bắc Kinh chơi à?”
Đỗ Giai Vĩ gật đầu, “Bình thường làm ăn bận quá, không có thời gian ở bên Đình Đình, khó khăn lắm mới có mấy ngày rảnh nên đưa cô ấy đi chơi.”
Kiều Hải Tinh cười theo, “Khá tốt.” Kiều Hải Tinh không nghĩ ra, đến chơi thì đi chơi đi, cố ý tới đây tìm cô làm cái gì?! Quan hệ của bọ họ cũng đâu có tốt tới mức này.
Đỗ Giai Vĩ biết đầu năm Khâu Khiết đã tới tìm Kiều Hải Tinh rồi làm ầm ĩ một trận vì chuyện căn nhà, nhưng Kiều Hải Tinh lại chạy mất, Khâu Khiết về nhà tức giận thật lâu. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, không thể để Đình Đình bỏ đứa bé đi, chỉ có thể tự bỏ tiền túi mua cho vợ chồng son một căn hộ ở nội thành.
Bây giờ nhà cũng có, vợ cũng đã sinh con trai, Đỗ Giai Vĩ lười so đo chuyện căn nhà kia với Kiều Hải Tinh.
Lúc nhìn thấy Kiều Hải Tinh ở trên mạng, anh ta còn rất kinh ngạc, hơn nữa Đình Đình cứ ầm ĩ muốn đi ra ngoài chơi, hai người bàn bạc một hồi rồi quyết định đến Bắc Kinh chơi mấy ngày, thuận tiện sẽ qua tìm Kiều Hải Tinh.
Dù sao thì cô ta cùng chọc giận Khâu Khiết, tới xỉa xói cô ta cũng tốt.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Đỗ Giai Vĩ ho nhẹ một tiếng, bày ra dáng vẻ bề trên: “Anh nói này Hải Tinh, dù công việc có bận đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải về thăm nhà chứ, bà nội cực khổ nuôi cô khôn lớn, làm người không thể không có lương tâm như vậy được. Hơn nữa, người làm công như cô thì kiếm được bao nhiêu tiền mà bận rộn đến nỗi Quốc Khánh cũng không trở về nhà?”
Kiều Hải Tinh lười so đo với anh ta, chỉ nói: “Anh họ nói đúng, Tết này em sẽ xin nghỉ phép mấy ngày để về sớm.”
Đỗ Giai Vĩ: “Đúng thế! Phụ nữ như cô cứ liều mạng như thế làm cái gì, cô nhìn Đình Đình an nhàn hơn bao nhiêu, anh nói cô nghe nè, tìm một thằng chồng biết kiếm tiền là hợp lý nhất, tự mình tranh đua làm cái gì!”
Kiều Hải Tinh nhếch miệng cười cười, “Em đâu có may mắn như chị dâu họ đâu.”
Thể xác và tinh thần của Đỗ Giai Vĩ thoải mái hơn rất nhiều, vì thế lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, anh ta hỏi Kiều Hải Tinh: “Này, cô có bạn trai chưa?”
Kiều Hải Tinh ăn ngay nói thật: “Có, cũng quen một người bạn trai rồi.”
Đỗ Giai Vĩ: “Anh ta làm gì?”
Làm gì à? Kiều Hải Tinh tự hỏi xem phải trả lời như thế nào.
Nói là làm tổng giám đốc công ty à?
Cô sợ Đỗ Giai Vĩ tức ૮ɦếƭ, lại càng ăn vạ không chịu đi.
Vì thế chỉ nói: “Làm cùng công ty với em.”
Cũng là người làm công thôi sao!
Đỗ Giai Vĩ bĩu môi khinh thường.
Viên Thiến vất vả mãi mới tìm được Kiều Hải Tinh, vừa nãy khi cô mang tài liệu đến văn phòng Xa tổng thì nhìn thấy Xa tổng đang mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, khi thấy cô thì dừng lại, sau đó giao cho cô …… một nhiệm vụ vô cùng khoa trương!
Viên Thiến chầm chậm chạy tới đây, vừa chạy vừa gọi Kiều Hải Tinh.
Kiều Hải Tinh đứng lên hỏi: “Giám đốc Viên, có việc gì sao?”
Viên Thiến đứng yên, nhìn thoáng qua đôi nam nữ đối diện Kiều Hải Tinh, khôi phục vẻ mặt đầy khí chất tinh anh rồi nói với Kiều Hải Tinh: “Tiểu Kiều, tổng giám đốc nói nếu cô sẵn lòng tiếp tục ở lại công ty, mỗi năm sẽ tăng lương cho cô 50 vạn.”