Một đêm ngủ ngon nên ngày hôm sau tinh thần sảng khoái dễ chịu, ngay cả bầu trời xanh đầy sương mù của Bắc Kinh trông cũng có vẻ vô cùng thời thượng.
Kiều Hải Tinh khẽ ngâm nga một khúc hát dân gian chuẩn bị đi làm, vừa mới ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy Xa Thừa Vũ đang dựa vào bên cạnh xe chờ cô.
Cô chầm chậm chạy qua, khó tin hỏi, “Xa tổng, anh đang đợi tôi sao?”
Xa Thừa Vũ hết sức buồn cười hỏi lại: “Bằng không thì sao?”
Kiều Hải Tinh vừa xấu hổ lại ngượng ngùng sững sờ đứng tại chỗ.
Xa Thừa Vũ gõ gõ cửa xe gọi cô: “Tỉnh lại đi, lên xe nào.”
“Ồ.” Kiều Hải Tinh lắc lư lên xe theo.
Xe không chạy đến công ty ngay mà tới một cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Kiều Hải Tinh: “Hả? Chúng ta không đi làm hay sao ạ?”
Xa Thừa Vũ: “Ăn sáng xong rồi đi, sẽ rất nhanh thôi.”
Kiều Hải Tinh cười đến cong cong đôi mắt, “Được ạ!”
Xa Thừa Vũ chọn hai bát cháo và hai món chính, sự thèm ăn của Kiều Hải Tinh hoàn toàn được giải phóng, “Oa, đều là những món tôi thích nè! Trước kia hồi còn ở khu nhà cũ, tôi thích nhất cháo bí đỏ của nhà bọn họ, bây giờ mỗi lần nghĩ tới đều sẽ chảy nước miếng, ha ha!”
Xa Thừa Vũ mỉm cười, đẩy bát đũa về phía cô, “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Kiều Hải Tinh gật đầu, “Vâng ạ!”
Cháo bí đỏ làm phỏng đầu lưỡi, cô lấy tay dùng sức quạt gió. Lúc đối diện với ánh mắt của Xa Thừa Vũ thì lại cười đầy ngượng ngùng.
“Đúng rồi,” Kiều Hải Tinh hỏi: “Anh còn sống ở khu nhà đó nữa không?”
Xa Thừa Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước mắt thì còn, nhưng cũng sắp đến kỳ hạn rồi, tôi không định tiếp tục thuê nữa.”
Kiều Hải Tinh ngẫm lại thấy cũng phải thôi, dù sao anh ấy cũng là ông chủ của một công ty, sao có thể ở lại một nơi như vậy được nữa chứ.
Chẳng qua trong lòng vẫn hơi thương cảm, đó là căn phòng 101 mà bọn họ sắp xếp trang trí từng chút một, có lẽ đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời họ, nhưng lại chứa đựng rất nhiều ký ức đẹp đẽ và ấm áp, giờ đây bọn họ đều rời đi rồi, nghĩ tới lại có chút buồn khổ.
Kiều Hải Tinh đặt đũa xuống, cảm giác ăn không vô.
Thời điểm hai người đến công ty vừa vặn kịp giờ làm việc, Tam Mộc và Tiểu Nặc đang ngồi ở vị trí công tác, Tam Mộc đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Kiều Hải Tinh đi qua đánh tiếng chào hỏi hai người.
Tam Mộc trưng ra một khuôn mặt sầu khổ, “Tiểu Kiều, cô có biết hay không, gần đây tôi đi WC còn không dám dùng sức nữa!”
Anh có chắc là sáng sớm ra đã phải có một cuộc hội thoại khẩu vị nặng như vậy không??
Kiều Hải Tinh: “…… Vì sao vậy?”
Tam Mộc: “Tôi sợ tôi dùng chút lực sẽ ૮ɦếƭ đột ngột mất. Cô không biết đâu, trước khi cô tới đây, tôi đã tăng ca liên tục gần một tháng, ngày hôm qua là sinh nhật mẹ tôi nên tôi mới có thể tan ca một cách bình thường.”
Anh ta liếc mắt nhìn về phía Tiểu Xuyên rồi lại nói: “Cái tên lập trình viên đó quả thực chính là cầm thú, sao mà làm nhanh thế không biết, mỗi ngày đều tới đây thúc giục thúc giục thúc giụccccccc.”
Tiểu Xuyên nhàn nhạt trả lại một ánh mắt, tôi ưu tú thì tôi biết làm sao bây giờ?!
Tiểu Nặc mở miệng: “Đừng có phàn nàn nữa, để tôi giúp anh, dù sao thì tôi tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật, tôi cũng biết một chút về mấy thứ chỗ anh. Tuy tôi vẽ không tốt, nhưng có thể giúp anh cắt ảnh (3).”
(3): Nguyên tác 切图: Thuật ngữ dùng trong pts, cắt hình ảnh đề cập đến việc cắt bản phác thảo thiết kế thành hình ảnh để dễ dàng tạo thành một trang. Hình ảnh cắt được sử dụng để hoàn thành trang tĩnh của bố cục html + css, có lợi cho sự tương tác và tạo thành một cảm giác trực quan tốt. (Theo Baidu)
Kiều Hải Tinh nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Tam Mộc rồi nói: “Tôi… Tôi cũng có thể vẽ giúp anh.”
Tam Mộc và Tiểu Nặc cùng nhìn về phía cô.
Kiều Hải Tinh bị nhìn có hơi xấu hổ, “Dù sao công việc hiện tại của tôi cũng không nhiều lắm, tôi giúp anh làm trước, không tốt thì anh không cần dùng là được.”
Vì vậy, ba người tổ mỹ thuật bắt tay vào công việc.
Tam Mộc giao cho Kiều Hải Tinh hai cái hệ thống, sau khi Kiều Hải Tinh làm xong thì giao cho Tam Mộc, Tam Mộc đóng gói thành phẩm gửi cho Tiểu Nặc để cô ấy cắt ảnh.
Bọn họ bận rộn thẳng đến buổi chiều, công việc của Tam Mộc và Kiều Hải Tinh cơ bản đã hoàn thành.
Hai người hoạt động bả vai và cổ, rồi cùng đi uống trà, đứng ở phía sau nhìn Tiểu Nặc làm việc.
Tiểu Nặc vừa cắt ảnh vừa bĩu môi nói: “Tiểu Kiều, cô đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, trình độ này của cô đúng là không thể so với Tam Mộc được, cô nhìn bộ UI của hệ thống chiến đấu này mà xem, đơn giản ngắn gọn, rồi thử nhìn lại bộ hệ thống tổ đội mà cô làm đi, không thể nói là không tốt, chỉ là…” Cô ấy lắc đầu rồi lại nói: “Không có so sánh thì không có đau thương mà! Lần này cứ như vậy thôi chứ về sau cô đừng làm giúp anh ấy nữa, nếu Xa tổng phát hiện thì tất cả chúng ta đều sẽ bị phê bình.”
Kiều Hải Tinh khiêm tốn lắng nghe, Tam Mộc cũng hết sức nhã nhặn, “Haizz, Tiểu Kiều là người mới, sao lại có thể nói cô ấy như vậy, nên cho người mới cơ hội để rèn luyện mà.”
Sau đó, hai người càng xem lại càng cảm thấy sai sai.
Kiều Hải Tinh liếc mắt nhìn Tam Mộc.
Tam Mộc: “Mẹ nó! Tiểu Nặc, bộ hệ thống tổ đội kia là con mẹ nó tôi làm đấy! Cò cái bộ hệ thống chiến đấu đơn giản ngắn gọn kia là Tiểu Kiều làm!!!”
Tiểu Nặc há hốc miệng sửng sốt hơn mười giây, chậm rãi phun ra hai chữ: “Thật…… Thật à?!”
Kiều Hải Tinh nhún nhún vai, “Ừm… là vậy.”
Tiểu Nặc hết nhìn Tam Mộc rồi lại nhìn Kiều Hải Tinh, lấy hai tay quạt quạt khuôn mặt: “Để tôi bình tĩnh lại đã.”
Tam Mộc, người vừa nãy còn muốn cho người mới cơ hội rèn luyện: “Tiểu Kiều, trước đây cô đã từng làm UI?”
Kiều Hải Tinh: “Nói như thế nào nhỉ, anh có biết trò chơi giải đố trí tuệ trên điện thoại di động trong tay Xa tổng trước đây không?”
Cái trò đó nổi như cồn, ai mà không biết chứ!
Tam Mộc điên cuồng gật đầu, không thể tin nổi mà hỏi: “Bộ UI kia là cô làm?”
Kiều Hải Tinh lắc lắc đầu, “Không chỉ UI, toàn bộ tài nguyên mảng mỹ thuật đều là tôi làm.”
Tam Mộc: “!!!!!!!!!!!!”
Tiểu Nặc: “!!!!!!!!!!!!”
Kiều Hải Tinh mỉm cười, trở lại chỗ ngồi rồi nói: “Chẳng qua những cái đó đều là tôi làm linh tinh, hiện tại thì tôi tương đối giỏi về nguyên họa.”
Tam Mộc: “……”
Tiểu Nặc: “……”
Tới đây tới đây tôi đưa cô con đao này, xin hãy Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi, tuyệt đối đừng nương tay!!
Tiểu Nặc bưng mặt hỏi Kiều Hải Tinh: “Chị đại, cô còn biết cái gì nữa vậy? Cô nói trước đi để chúng tôi còn chuẩn bị tâm lý.”
Kiều Hải Tinh: “Cái khác ấy à… tôi biết một chút về mô hình hóa, chuyển động da ௱ôЛƓ gì đó cũng biết một ít, đặc hiệu mà nói nếu không đủ người làm thì tôi cũng có thể hỗ trợ giúp việc.”
Tiểu Nặc vỗ bàn “rầm” một cái, “Cô có biết không hả Tiểu Kiều, vốn dĩ tôi còn cho rằng cô vào được đây là dựa vào quan hệ, hiện tại tôi lại cảm thấy, có thể Xa tổng là dựa vào quan hệ mới tìm được cô! Cô quả thực chính là một kho báu mà!”
Kiều Hải Tinh: “Đừng nói như vậy mà, những gì tôi biết đều chỉ là da lông mà thôi, làm việc lặt vặt còn được chứ không chuyên nghiệp như mọi người.”
Cô nhìn Tiểu Nặc rồi nói tiếp: “Tôi đã xem đi xem lại những mô hình mà cô làm rất nhiều lần, đẹp hơn nhiều so với nguyên họa, ngày hôm qua về nhà tôi cũng đã làm thử mấy cái mô hình, nhưng mà dù cho tôi có thay đổi bao nhiêu phương pháp thì kết quả và hiệu quả cũng đều không thể sánh được với cô.”
Khuôn mặt Tiểu Nặc đỏ lên, cười tủm tỉm không nói lời nào.
Tam Mộc ho nhẹ một tiếng: “Hai vị nữ sĩ……”
Hai vị nữ sĩ hoàn toàn xem nhẹ anh ta.
Kiều Hải Tinh: “Vậy nếu như cô rảnh thì dạy tôi thiết kế mô hình nhé.”
Tiểu Nặc: “Được nha được nha, vậy cô dạy tôi vẽ tranh nhé.”
Kiều Hải Tinh: “Được được!”
Giờ tan tầm, Xa Thừa Vũ lại chờ Kiều Hải Tinh để cùng nhau về, anh chờ ở dưới lầu nhìn cô đi lên nhà.
Kiều Hải Tinh đã thông minh hơn rồi, cô vội vội vàng vàng ấn thang máy, đá rơi giày rồi chạy về phòng mình.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, Xa Thừa Vũ vẫn còn đứng ở nơi đó, anh mặc một cái áo thun cổ tròn màu trắng, bên ngoài là một cái áo len màu xám hở cổ, dưới thân là một chiếc quần thường màu đen.
Nhìn thấy đèn phòng Kiều Hải Tinh sáng lên, anh mới xoay người ra khỏi cửa tiểu khu.
Có hai đứa nhóc đang cười đùa chạy từ trong tiểu khu ra, một đứa không để ý đường nên suýt chút nữa va vào chân Xa Thừa Vũ.
Xa Thừa Vũ ngồi xổm xuống kiểm tra đứa nhóc, thấy thằng bé không sao mới nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó rồi đứng dậy rời đi.
Kiều Hải Tinh dựa vào trên tường, tim đập thình thịch thình thịch.
Trời ạ, tại sao lại có một người vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy cơ chứ!
Anh cũng sẽ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô;
Sẽ đón đưa cô đi làm;
Sẽ không màng hình tượng nói xin lỗi cô;
Sẽ nhìn cô đầy dịu dàng…
Kiều Hải Tinh nhớ tới ánh mắt của anh, bỗng vô thức đỏ mặt.
Làm sao bây giờ đây, hơi nhớ anh mất rồi.
Nhưng chỉ vừa mới xa nhau thôi mà a a a a a a!!!
Dường như có một cái gì đó sống động như thật đang xảy ra.
Kiều Hải Tinh nhảy lên trên giường trùm chăn kín mít.
Xong đời, chú ấy không còn là chú ấy, mà cô cũng không còn là chính mình nữa rồi!
Kiều Hải Tinh lấy di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Xa Thừa Vũ: Xa tổng, ngày mai không cần đến đón tôi đi làm nữa!
Cô cần bình tĩnh một chút.
Xa Thừa Vũ nhắn lại rất nhanh: Được, vừa vặn ngày mai tôi có việc phải đến công ty sớm hơn.
Xa Thừa Vũ vừa rời khỏi tiểu khu của Kiều Hải Tinh thì nhận được điện thoại của Viên Thiến.
Giọng cô ấy rất gấp: “Xa tổng, hôm nay Kim Trần Media đã gửi mail cho chúng ta, nói muốn hủy bỏ việc ủy quyền《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm, bọn họ chỉ nói sẽ làm theo thủ tục pháp lý.”
Xa Thừa Vũ im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tôi biết rồi, ngày mai đến công ty rồi nói.”
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Xuyên, Sở Hàng và cả Viên Thiến đều đến công ty từ sáng sớm.
Xa Thừa Vũ gọi bọn họ đến phòng họp.
Sở Hàng rất kích động, “Hạng mục đều đang được phát triển, bỗng nhiên nói muốn hủy bỏ việc ủy quyền, vậy tổn thất của chúng ta thì tính như thế nào đây?”
Xa Thừa Vũ trấn an: “Những tổn thất đều được ghi rõ ở thời điểm ký hợp đồng, các khoản bồi thường cũng sẽ không thể thiếu.”
Anh nhìn về phía Tiểu Xuyên và Sở Hàng, nói: “Dừng toàn bộ các nhu cầu mỹ thuật của《 Thần Quỷ 》 lại, bao gồm cả phần gia công. Nhưng hệ thống nghiên cứu phát minh thì vẫn tiến hành bình thường.”
Tiểu Xuyên cùng Sở Hàng rối rít gật đầu.
Xa Thừa Vũ giao phó tiếp: “Để mấy đồng nghiệp bên bộ phận Mỹ thuật xem 《 Đôn Hoàng Quyết 》 tìm linh cảm.”
Sở Hàng: “《 Đôn Hoàng Quyết 》? Chúng ta lấy cái gì đi mua bản quyền đây?”
Xa Thừa Vũ: “Cứ đi xem trước đi, sau này nói sau.”
“Dạ được.” Sở Hàng đồng ý.
Xa Thừa Vũ ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Ngày hôm qua, thông qua một mối quan hệ, tôi nghe nói có người đã trả giá cao để mua bản quyền của《 Thần Quỷ 》, cho nên bây giờ Kim Trần Media mới muốn chấm dứt hợp đồng với chúng ta.”
Sở Hàng: “Dữ liệu của《 Thần Quỷ 》 cũng thường thôi mà, đầu óc có tật mới bỏ ra nhiều tiền để mua lại nó.”
Xa Thừa Vũ cười cười, nhìn thoáng qua Tiểu Xuyên.
Tiểu Xuyên: “Khoa Học Kỹ Thuật Hướng thượng ư?”
Xa Thừa Vũ gật đầu, “Bọn họ rất sợ chúng ta, hận không thể một chân dẫm ૮ɦếƭ chúng ta. Biết chúng ta đang nghiên cứu phát minh 《 Thần Quỷ 》 mới bỏ ra một số tiền lớn để mua lại bản quyền, muốn khiến tất cả nguồn đầu tư vào đó của chúng ta đều trở thành uổng phí.”
Sở Hàng oán hận, “Thật ác độc, bây giờ chúng ta phải làm sao đây lão đại?”
Xa Thừa Vũ tiếp tục nói: “Không sao cả, chúng ta ký hợp đồng, bọn họ cứ theo đó mà bồi thường chúng ta là được. Nhưng nhất định Hướng Thượng sẽ mời luật sư tốt nhất cho Kim Trần, mà điểm này thì rõ ràng là chúng ta không có ưu thế.”
Viên Thiến vẫn một mực im lặng nãy giờ đột nhiên nói: “Xa tổng, tôi muốn liên hệ với một người, không biết có được hay không?”
Xa Thừa Vũ khẽ nhíu mày, hỏi: “Bùi San?”
Viên Thiến gật gật đầu.
Cũng giống như Tiểu Xuyên, vốn dĩ Viên Thiến cũng công tác ở Liên Kết Tương Tác, sau khi công ty phá sản mới rời đi.
Bọn họ nói Bùi San vốn là giám đốc pháp vụ của Liên Kết Công Tác, sau đó lại từ chức đến đại học đào tạo sâu. Trước kia năng lực nghiệp vụ của Bùi San rất mạnh, vài năm qua ở trường học chắc chắn năng lực đã tiến bộ vượt bậc, nếu cô ấy nguyện ý hỗ trợ thì vụ kiện tụng này bọn họ nắm chắc tám chín phần.
Xa Thừa Vũ hỏi Viên Thiến: “Bùi San nói như thế nào?”
Viên Thiến cười nói: “Cô ấy vừa nghe nói Xa tổng cần hỗ trợ, chưa bàn gì đến giá cả đã đồng ý luôn rồi.”