Sau khi Kiều Hải Tinh ra khỏi công ty thì lập tức gọi điện thoại cho Đào Tử.
Tiếng chuông reo thật lâu mới truyền đến thanh âm lười biếng của cô ấy, “Hải Tinh à? Có chuyện gì vậy?”
Kiều Hải Tinh: “Đào Tử, sao cô không tới công ty? Tôi…… Tôi bị Đới tổng đuổi việc rồi.”
Đào Tử vừa nghe ngay lập tức tỉnh cả ngủ, “Này! Buổi sáng nay tôi gọi cho ông ta để xin nghỉ, kết quả ông ta muốn đuổi việc tôi, còn nói đều do chúng ta rời đi trước, làm cho hạng mục tám mươi vạn kia bị thất bại.”
Đào Tử thay đổi tư thế rồi tiếp tục tức giận bất bình: “Tôi hỏi phần tiền lương ông ta nợ tôi khi nào mới phát, ông ta còn muốn tôi bồi thường tám mươi vạn, tôi chỉ muốn ông ta nói vào trọng điểm vấn đề thôi.”
Kiều Hải Tinh hỏi Đào Tử định làm thế nào bây giờ, Đào Tử thở dài một tiếng, “Thôi bỏ đi, chị đây cũng không muốn chơi với ông ta. Lại nói, trong chúng ta không ai ký hợp đồng cả, muốn kiện cũng không có cách nào.”
Vừa rồi ông chủ cũng nói như thế này với Kiều Hải Tinh, bởi vì bọn họ rời khỏi bữa tiệc trước, làm cho hạng mục tám mươi vạn không cánh mà bay, vì vậy nên Kiều Hải Tinh bị đuổi việc. Nể tình cô đã làm việc cho công ty một thời gian, công ty sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa và sẽ xem tiền lương của cô như khoảng bồi thường.
Kiều Hải Tinh mới vào làm việc không lâu, không quá rõ ràng về mặt lợi hại trong phương diện này, nghe hết lời nói của Đào Tử, cô cảm thấy chuyện này đúng là người câm thì thua thiệt, không ăn cũng phải ăn.
Nhưng mà, hai tháng làm không công đó…
**
Xa Thừa Vũ ở trong phòng nghe tin tức mới, cửa phòng khép hờ.
Nơi cửa chính truyền đến một loạt tiếng động ồn ào, sau đó cửa bị đẩy ra.
Xa Thừa Vũ nghe tiếng liền đi ra ngoài, chợt thấy Kiều Hải Tinh gục đầu nhỏ xuống tiến vào phòng, thấy anh bèn nhếch khóe miệng gọi, “Chú.”
“Sao cô đã trở lại rồi?” Xa Thừa Vũ quan sát cô từ trên xuống dưới: “Dạ dày lại đau?”
Kiều Hải Tinh méo miệng, “Tôi bị đuổi việc rồi chú ạ.”
Xa Thừa Vũ nhướng mày hỏi: “Vậy cô nhận được khoản tiền bồi thường rồi à?”
Kiều Hải Tinh nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, “Tiền bồi thường cái quỷ gì? Đến tiền lương của tôi còn chưa lấy được!”
Xa Thừa Vũ nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Hải Tinh kể sơ qua chuyện lúc sáng với anh.
Xa Thừa Vũ hơi suy ngẫm, sau đó hiểu rõ gật đầu một cái.
Kiều Hải Tinh âm thầm trừng mắt, sao một người làm ‘nghề tự do’ như anh có thể hiểu được tâm tình thất nghiệp chứ?!
Xa Thừa Vũ chỉ hỏi cô: “Dạ dày đã tốt hơn chút nào chưa?”
Kiều Hải Tinh buồn rầu, “Chắc là chưa.” Không tốt thì cũng không có tiền điều trị.
Xa Thừa Vũ vỗ vỗ bả vai cô như muốn an ủi rồi xoay người đi vào, không bao lâu sau, Kiều Hải Tinh nghe được tiếng đóng cửa.
Xa Thừa Vũ ngồi xe điện ngầm đến phố Tô Châu, đi theo tuyến đường buổi sáng đưa Kiều Hải Tinh đi làm, đến trước tòa cao ốc của công ty cô.
Lầu một của tòa cao ốc dán một bảng hướng dẫn các tầng lầu, liệt kê kỹ càng tỉ mỉ những công ty phân bố rải rác ở các tầng.
Xa Thừa Vũ nhìn một lượt trên bảng hướng dẫn, không thấy chỗ nào giống công ty phát triển truyền thông.
Cao ốc tổng cộng có mười hai tầng, từ tầng một đến tầng sáu là của một công ty, tầng mười một và tầng mười hai cũng vậy. Còn thừa bốn tầng ở giữa thì tầng tám và tầng chín trên bảng có rất nhiều công ty, tầng bảy và tầng mười trống không.
Xa Thừa Vũ hơi nhíu mày, bước vào thang máy, ấn nút tầng bảy.
Anh thật may mắn, tầng bảy có một công ty treo bảng tên là Công ty TNHH Khoa học kỹ thuật truyền thông Internet mới An Hoa.
Xa Thừa Vũ nhấn chuông, cô em gái ở quầy tiếp tân kiêm thư kí nhân sự kiêm hành chính đón tiếp anh.
Xa Thừa Vũ nhớ rõ lúc trước Kiều Hải Tinh có nói qua buổi tối ngày hôm đó phải tiếp đãi sếp tổng của Công ty khoa học kỹ thuật Chúng Tân, vì thế nói: “Xin chào, tôi là người phụ trách công tác của Khoa học kỹ thuật Chúng Tân, ông chủ của tôi giao cho tôi tới bàn bạc công việc với lãnh đạo công ty của cô, không biết hiện tại có tiện hay không?”
Cô em gái ở quầy tiếp tân kiêm thư kí nhân sự kiêm hành chính gọi điện thoại cho ông chủ, sau đó nói với Xa Thừa Vũ: “Ông chủ đang ở trong phòng, mời anh qua bên này.”
Xa Thừa Vũ được đưa tới văn phòng của ông chủ, chỉ thấy một người đàn ông trung niên gầy gò ngồi ghế của ông chủ.
Em gái ở quầy tiếp tân kiêm thư kí nhân sự kiêm hành chính rời khỏi phòng, thuận tiện giúp hai người đóng cửa lại.
Ông chủ nhìn thấy Xa Thừa Vũ, từ trên ghế đứng lên, thật cẩn thận hỏi: “Anh là nhân viên của Chúng Tân?”
Xa Thừa Vũ: “Xin lỗi, tôi không phải, tôi là …” Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “…người thân của Kiều Hải Tinh, về chuyện Kiều Hải Tinh bị đuổi việc tôi có chút thắc mắc, cố ý tới hỏi thăm ông chút.”
Ông chủ cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại ghế, buồn cười hỏi: “Thắc mắc cái gì? Nói tôi nghe một chút xem nào.”
Xa Thừa Vũ: “Theo tôi được biết, Kiều Hải Tinh bị sa thải nhưng không nhận được tiền bồi thường, thậm chí còn không nhận được tiền lương của mình.”
Ông chủ có lý chẳng sợ: “Tôi đã nói qua với cô ta rồi, cô ta chính là nguyên nhân làm cho công ty gặp tổn thất kinh tế nghiêm trọng, lấy tiền lương của cô ta làm tiền bồi thường, công ty cũng coi như đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.”
Xa Thừa Vũ khiêm tốn hỏi: “Hành vi nào của cô ấy khiến cho công ty gặp tổn thất kinh tế? Khoản kinh tế bị tổn thất cụ thể là bao nhiêu, được tạo thành như thế nào?”
Ông chủ không lên tiếng, ông ta cũng không thể nói bởi vì Kiều Hải Tinh không hiếu khách, khiến cho hợp đồng không thành.
Về tình về lý đều không thể nào nói nổi.
Huống hồ, hạng mục tám mươi vạn kia ngay cả chữ bát còn chưa có phẩy một cái đâu.
Xa Thừa Vũ thấy ông ta không nói chuyện, đứng thẳng người lên nói, “Tôi mạnh dạn suy đoán một chút, có phải tới ngày phát lương, trong tay ông chủ không dư dả, cho nên …” Ánh mắt anh lạnh lùng, “Tổn thất kinh tế chỉ là cái cớ, sa thải cô ấy mới là mục đích chính.”
Ánh mắt ông chủ lóe lóe, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Có một số việc có thể lừa gạt sinh viên mới ra trường, nhưng sợ nhất là gặp được người hiểu biết tính toán, hiện tại xem ra vận may của ông ta không quá tốt.
Ông chủ: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Xa Thừa Vũ nhàn nhạt đáp: “Theo tôi được biết mấy người Kiều Hải Tinh vào làm đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa ký kết hợp đồng lao động.” Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Căn cứ điều 82《 Luật lao động》 Người sử dụng lao động đã không ký hợp đồng lao động bằng văn bản với người lao động trong hơn một tháng kể từ ngày sử dụng lao động, phải trả gấp hai lần tiền lương mỗi tháng cho người lao động…”
Ông chủ không nói một lời nào.
Xa Thừa Vũ nói xong thấy hơi mệt nên ngồi xuống sô pha đối diện bàn ông chủ.
Anh cười cười với ông ta rồi nói: “Trông ông là một người khôn khéo, đối với pháp luật và các quy định về sa thải nhân viên mà không có lý do, hẳn là không cần tôi phải nói cho ông nghe đâu nhỉ? Chắc ông cũng biết, nếu Kiều Hải Tinh lấy việc này đi này kiện ông, quý công ty gần như là không có phần thắng đâu.”
Ông chủ xanh mặt, ông ta xuất thân từ gia đình trí thức, từ nhỏ đã cảm thấy mình ưu tú hơn so với người khác, tâm cao khí ngạo, ghét nhất là bị người khác uy Hi*p, “Được được, các người đi kiện đi, tôi không sợ.”
Xa Thừa Vũ gật gật đầu, “Được! Tôi sẽ trở về cùng Kiều Hải Tinh thu thập một chút tư liệu.” Anh nhàn nhã nhìn chung quanh văn phòng một vòng, lại nói: “Tôi nhớ Diệp tổng của tập đoàn An Hoa kiêng kị nhất là dùng quyền lực phục vụ lợi ích cá nhân, lúc trước ông ấy sa thải giám đốc nhân sự bởi vì người đó vô cớ sa thải thực tập sinh. Hôm nay nếu thật sự làm to chuyện này lên, tôi khuyên ông nên tự giải quyết cho tốt.”
Ông chủ Đới bị đâm trúng tử huyệt.
Ông nội ông ta là giáo sư đại học của Diệp tổng, ông chủ Đới thông qua ông nội giới thiệu mới quen biết Diệp tổng, hai người tiếp xúc không nhiều lắm, sau đó lại nhờ sự tấn công bằng miệng lưỡi trơn tru của Đới tổng, Diệp tổng mới đồng ý bỏ ra một số vốn đồng thời lấy danh nghĩa tập đoàn thành lập một công ty, bổ nhiệm Đới tổng là CEO.
Ông chủ Đới sau khi tốt nghiệp đại học liền ở Bắc Kinh tung bay, ông ta tự cho mình là thanh cao, rất nhiều công việc đều khinh thường không muốn làm. Dần dần, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa đều có chút thành tựu, ông ta lại trước sau không có chí tiến thủ.
Ông ta đổ hết trách nhiệm cho việc có tài nhưng không gặp thời.
Ông ta không cam lòng, nhưng lại giỏi thuyết phục người khác, vì thế mới có được công ty truyền thông này.
Nhưng một cái vỏ rỗng, trước sau cũng không thể chống đỡ một tòa lầu cao.
Diệp tổng luôn là chiếc xương sườn mềm của ông ta, ông ta sợ ông ấy biết những hứa hẹn ban đầu của mình đều là bọt nước, cũng sợ người khác vạch trần dưới vẻ bề ngoài ngăn nắp của ông ta là một cái vỏ rỗng.
Xa Thừa Vũ thấy lửa nóng đã đốt lên, anh cũng không có tâm tình vòng vo, hạ tối hậu thư: “Nếu ông nghĩ kỹ rồi thì đề nghị ông nhanh chóng trả lại tiền lương và tiền bồi thường mà Kiều Hải Tinh nên có được, nếu trong vòng 24 giờ cô ấy vẫn chưa nhận được, chúng tôi sẽ trực tiếp kiện ông.”
Xa Thừa Vũ suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đúng rồi, ông chủ, ông vẫn chưa mua bảo hiểm xã hội cho nhân viên đúng không?”
Anh nhìn chằm chằm biểu cảm của ông chủ Đới, không bỏ qua một chi tiết nào.
Kiều Hải Tinh chưa hề nói qua chuyện bảo hiểm xã hội với Xa Thừa Vũ, tất cả chỉ là suy đoán của anh, một người một khi không có lương tâm thì càng không rảnh lo nghĩ mấy cái pháp luật pháp quy gì.
Ông chủ Đới trước sau ngẩng cao đầu, nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái.
Xa Thừa Vũ thở dài trong lòng: Cô gái ngốc này, thật sự là bị người ta lừa thảm.
Anh đứng lên khỏi ghế sofa, “Được, vậy thì phiền ông chủ tính một lượt luôn đi!” Dứt lời, anh bèn chuẩn bị rời đi.
Ông chủ hỏi một câu: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Diệp tổng làm người khiêm tốn, chưa bao giờ tham dự những trường hợp công cộng. Sự việc giám đốc nhân sự bị sa thải lúc ấy khi tuyên bố nguyên nhân ra ngoài đã đổi thành chủ động từ chức, bên trong tập đoàn cũng không có mấy người biết tình hình thực tế. Ông chủ Đới nghe được những chuyện này từ trong miệng ông nội mình, những người không thân cận với Diệp tổng thì không thể biết những chuyện này.
Bởi vậy ông ta kết luận, người đàn ông trước mắt này cũng không đơn giản như anh nói.
Xa Thừa Vũ dừng bước chân, cười nhàn nhạt: “Tôi đã nói rồi, tôi là người thân của Kiều Hải Tinh.”
Xa Thừa Vũ ra khỏi văn phòng, cậu chàng kế toán kiêm tài vụ kiêm nhân viên vật tư nhận được điện thoại của ông chủ, nhanh chóng chạy tới văn phòng.
Hơn hai giờ chiều, là thời khắc ánh mặt trời ấm áp nhất vào mùa đông.
Xa Thừa Vũ xuống tàu điện ngầm trở về khu nhà, trong đầu không khỏi phác hoạ biểu cảm của cô gái nhỏ khi nhìn thấy tin nhắn của ngân hàng, anh đoán khả năng đầu tiên cô ấy sẽ nhíu mày trước, sau đó…… chắc là sẽ không thể tin nổi che miệng lại, kế tiếp nói không chừng sẽ ôm cả thế giới mất!
Anh chậm rãi đi đến trước cửa khu nhà, thấy Kiều Hải Tinh đang ngồi xổm trước cửa.
Cách đó không xa là hai chú chó nhỏ một đen một vàng.
Chú chó đen có dáng vẻ lớn hơn một chút, trong miệng ngậm một miếng xương, còn chú chó vàng thì đi theo sau nó sủa gâu gâu.
Ánh mắt Kiều Hải Tinh theo sát hai chú chó nhỏ, quơ chân múa tay, “Tiểu Hoàng đuổi theo nó, nhanh lên, nhìn cái chân vừa ngắn vừa nhỏ của em kìa …”
Đại Hắc bị Tiểu Hoàng đuổi theo nên không gặm được miếng xương bèn quay người đè Tiểu Hoàng trên mặt đất.
Kiều Hải Tinh nóng nảy, hô: “Này này, Tiểu Hoàng à em quá ngu ngốc mà, phải dùng trí, dùng trí hiểu không?”
Tiểu Hoàng bị ép tới mức không dám động đậy, Đại Hắc cho rằng mình đã thắng, vừa mới lơi lỏng liền bị móng vuốt của Tiểu Hoàng vồ lấy, Đại Hắc thấy đau, sửa gâu gâu vài tiếng, miếng xương rơi xuống, Tiểu Hoàng nhân cơ hội tha đi luôn.
Kiều Hải Tinh cong cong mắt ở bên cạnh vỗ tay.
Ánh trời chiều chiếu lên mặt cô, tinh tế lại dịu dàng.
Xa Thừa Vũ đến gần, Kiều Hải Tinh nghiêng đầu liền nhìn thấy anh, cô lấy bàn tay che nắng để nhìn anh, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở ngón tay chiếu vào trong ánh mắt cô, trong suốt sáng ngời, khóe miệng còn chưa kịp thu hồi nụ cười.
Xa Thừa Vũ bỗng nhiên không muốn nói cho cô biết chuyện ông chủ Đới, anh nghĩ niềm vui sướng nhỏ nhoi này đáng để giữ gìn và trân trọng.
Anh cúi đầu hỏi Kiều Hải Tinh: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Kiều Hải Tinh đứng lên, kéo Xa Thừa Vũ đến gần rồi nói: “Chú à, chú biết không, vừa nãy lúc tôi thu dọn quần áo thì phát hiện một trăm đồng ở trong một túi áo khoác, một trăm đồng đấy! Phát tài rồi!”
Kiều Hải Tinh đắc ý không ngừng xoay vòng, di động trong túi vang lên tinh tinh, cô mở khóa màn hình rồi nhìn kỹ.
Xa Thừa Vũ thấy cô gái nhỏ đầu tiên là nhíu mày, sau đó che miệng lại, rồi ngay sau đó lại giang hai tay ôm cổ anh.
Xa Thừa Vũ: “…”
Kiều Hải Tinh: “Chú, tôi phát tài rồi! Công ty tôi trả cho tôi thật nhiều thật nhiều tiền!”