" Vũ Ngạn, mày lại đưa con nhỏ đó về bên Mộ Tử Hân? "
Vũ Ôn Tinh cố nén cơn giận chầm chậm đi về phía hắn. Ánh mắt như con dao sắt nhọn ghim chặt vào cơ thể máu thịt của Vũ Ngạn.
Ông ta trăm tính, vạn tính cũng không tính được Vũ Ngạn lại dễ buông tay đến vậy.
Cứ nghĩ tính chiếm hữu của hắn cao.
" ... "
Vũ Ngạn ngồi trên chiếc xe lăng nhìn về phía cánh cửa lớn. Sau cánh cửa đó là tự do, là hạnh phúc .
Nhưng hắn mãi không với tới được.
Sinh ra trong Vũ Gia một trong những gia tộc quyền lực nhất nhì nước A. Vậy mà một điều cơ bản như vẫy cũng không thể.
Hắn đã từng nghĩ đến cái ૮ɦếƭ, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều.
Nhưng chưa từng lần nào thử. Hắn của bây giờ mệt rồi, không muốn đấu tranh nữa.
" Vũ Ôn Tinh, năm đó nếu ông yêu bà ấy. Tại sao lại cưới mẹ tôi? "
" Ông có thể đưa người mình yêu cùng nhau bỏ trốn cơ mà? "
Vũ Ngạn chầm chậm lùi xa lăng về phía lang cang. Từ tầng 5 nhìn xuống phía dưới hắn có chút khó chịu.
Năm đó, hắn vì trốn khỏi Vũ Ôn Tinh đã từng nhảy từ tầng 2 xuống. Khắp người đều là máu, nhưng hắn vẫn cố đứng dậy để chạy trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại.
Lần này...
Vũ Ngạn sẽ mãi mãi không trở về nữa. Rời khỏi ông ta, rời khỏi cuộc sống địa ngục bấy lâu.
" ... "
" Vũ Ngạn, mày định làm gì? "
Vũ Ôn Tinh vội bước đến , ông ta có chút khó chịu trong lòng. Nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Vũ Ngạn hiện tại.
Ông đã hiểu vài phần.
Ánh mắt rất giống ông năm đó, khi bị tước đoạt đi người mình yêu. Bị người cha ruột ép đến đường cùng.
" Làm ơn, để cô ấy hạnh phúc... "
Vũ Ngạn đứng dậy thả mình về phía sau. Đáy mắt động lại chút bi thương.
Vừa mới khi nãy vẫn còn chút vươn vấn. Nhưng khi nghĩ lại nửa đời của Lạc Nhiên nếu không có hắn.
Cô ấy có thể sẽ hạnh phúc...
Hắn liền không chút do dự gì nữa.
" Không! "
Vũ Ôn Tinh như ૮ɦếƭ lặng, ông chầm chậm nâng bước tiến đến bên ngoài lang cang . Đưa mắt nhìn xuống dưới.
Máu...
Chỉ toàn là máu...
Khuôn mặt vốn đẹp trai ngời ngời kia giờ đây đã không thể nhận ra nổi là ai. Trên tay còn siết chặt tấm ảnh.
Ầm!
Vũ Ôn Tinh không kìm chế nổi cảm xúc hiện tại, cơn đau tim của ông liền phát tác. Khuôn mặt nhợt nhạt ngã khụy trên mặt đất.
Bàn tay co rúm lại.
" Mau gọi bác sĩ! Lão Gia phát bệnh rồi... "
...
" Thiếu Gia, mọi chuyện đã an bày ổn thoả. "