Hạnh Phúc Trong Tầm Tay - Chương 22

Tác giả: Lữ Mộng

" ... "
Vũ Ngạn lẳng lặng đưa mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhợt nhạt không chút khí sắc của Lạc Nhiên.
Hắn tuyệt nhiên không phủ nhận!
Vậy...
Người luôn ở phía sau thao túng , khiến cô lâm vào cảnh mất đi mọi thứ. Không phải là hắn, mà là Vũ Ôn Tinh.
Cô không kìm được cảm xúc mà bật khóc trong bi thương. Bàn tay lành lạnh siết chặt lấy người hắn.
Lạc Nhiên hận.
Hận Vũ Ngạn tại sao không nói rõ cho cô biết . Tại sao luôn chôn dấu mọi cay đắng tận sâu trong đáy lòng?
" Tại sao vậy? "
" Anh tại sao không nói cho em biết... "
Khuôn mặt ướt đẫm những giọt lệ bi thương, cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt yếu đuối của Vũ Ngạn.
Hắn... Cuối cùng cũng không còn che giấu cảm xúc thật sự.
Đối diện với chính bản thân.
Kho lạnh u tối không chút ánh sáng, nhưng lại khiến Vũ Ngạn cùng Lạc Nhiên ấm lòng. Bởi, hai người họ đã có thể hiểu rõ nhau hơn.
" Không sao... Anh không sao! "
" Chỉ cần em sống tốt là đủ rồi. "
Ánh mắt đó rõ ràng là rất uất ức rất tang thương nhưng tại sao lại cố tỏ ra mạnh mẽ?
Vũ Ngạn bình thản nhìn cô.
Bờ vai rộng lớn chầm chậm che chở cho Lạc Nhiên. Cả người hắn lạnh đến phát run nhưng vẫn cố kìm nén.
Cả đời này của Vũ Ngạn.
Chỉ yêu và nguyện ૮ɦếƭ vì một người, đó chính là Hạ Lạc Nhiên. Người mà hắn kiếp này yêu sâu đậm.
Khó lòng quên được.
" Anh thật ngốc , nếu như nửa cuộc đời còn lại của em dùng cả tính mạng anh đổi lấy.... Em thà ૮ɦếƭ đi còn hơn! "
Lạc Nhiên cứng giọng, trừng đôi mắt tràn ngập kiên quyết lên nhìn chăm chú vào Vũ Ngạn.
Cô không thể một lần nữa để đánh mất hắn. Không thể để hắn vì cô mà hy sinh . Nếu có thể thì cả hai cùng sống cùng ૮ɦếƭ.
Còn hơn một kẻ ૮ɦếƭ, kẻ còn lại sống trong ân hận.
" Nhiên Nhiên không thể! Vạn lần không thể! "
" Coi như anh cầu xin em... "
"Nếu như anh ૮ɦếƭ, em cũng đừng làm những chuyện dại dột. Nhất định phải sống thật tốt, biết không? "
Vũ Ngạn nhanh chóng nắm chặt lấy tay Lạc Nhiên. Khuôn mặt hắn lại có phần trở nên trắng bệch.
Máu trên người sớm đã muốn chảy cản. Nhưng hắn vẫn gượng sức không để bản thân ngất đi.
Hắn sợ...
Sợ phải để Lạc Nhiên phải cô đơn trong kho lạnh u tối này. Nhưng dù gì hắn cũng là con người, không thể chống lại nổi vận mệnh của bản thân.
Ý thức dần dần trở nên mờ nhạt. Bàn tay vốn siết chặt lấy Lạc Nhiên giờ lại có phần buông lỏng.
" Ngạn! Anh đừng ngủ... Đừng để em ở lại một mình... "
Lạc Nhiên sợ hãi lay nhẹ thân thể lạnh lẽo của Vũ Ngạn. Tim vẫn còn đập nhưng tại sao cơ thể hắn lại lạnh đến vậy?
Nhìn lại mới thấy rõ...
Vũ Ngạn vậy mà dùng chính bản thân để sưởi ấm cho Lạc Nhiên. Còn hắn thì phải cắn răng chịu cái lạnh thấu xương.
" Đừng sợ... Nhanh thôi, sẽ có người đến đưa em đi... "
Lời vừa dứt Vũ Ngạn đã hoàn toàn rơi vào hôn mê. Có gọi thế nào cũng không thể mở mắt lần nữa.
Hắn thật sự không còn sức để cầm cự.
Khi nãy vẫn còn hắn thương yêu, cưng chiều. Hiện tại, cái gì cũng không còn nữa.
Không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ.
" Cháy! Cháy rồi! "
Bên ngoài không ngừng có những tiếng hét thất thanh của nhiều người. Dường như rất hỗn loạn.
Tia sáng dần dần len lỏi vào bên trong kho lạnh. Cánh cửa lớn dần dần mở ra.
Là người của Vũ Ngạn . Hắn trước khi đến đã cho người an bày ổn thoả. Vốn đoán được bản thân phải ra nông nỗi này.
Nhưng vẫn cố chấp.
" Hạ Tiểu Thư, đắc tội rồi. "
Vệ sĩ nhẹ nhàng bế lấy cô rời đi nhưng không hề mảy may quan tâm đến chủ nhân của bản thân.
" Ngạn... Anh ấy... "
Lạc Nhiên không gượng nổi nữa dần dần rơi vào hôn mê. Nhưng vẫn lo lắng cho Vũ Ngạn.
" Ngài ấy chỉ giao nhiệm vụ cứu Hạ Tiểu Thư cho tôi. Còn về ngài ấy... E là vẫn phải chịu khổ. "
Vũ Ngạn chỉ sắp xếp người cứu Hạ Lạc Nhiên. Còn về bản thân hắn vẫn phải chịu khổ. Bởi nếu hắn rời đi.
Vũ Ôn Tinh sẽ không tha cho bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc