" Nhiên Nhiên, có đau không? "
Vũ Ngạn dịu dàng xoa nhẹ lên vết thương trên chân cô. Khuôn mặt vốn lạnh lùng của khi xưa giờ đã không còn.
Hắn không che giấu cảm xúc chân thật nữa.
Đều bộc lộ hết thảy lo lắng cùng yêu thương.
Với hoàn cảnh trước mắt của bọn họ e là khó lòng sống qua ngày mai. Bởi , kho lạnh của Vũ Gia luôn duy trì nhiệt độ vô cùng thấp.
Đủ khiến một người lạnh đến ૮ɦếƭ.
Bọn họ cũng không thể trông chờ vào Vũ Ôn Tinh. Ông ta chưa từng xem trọng tính mạng của Vũ Ngạn.
Dù cho hôm nay hắn có ૮ɦếƭ ở đây đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến Vũ Ôn Tinh.
" Tránh xa tôi... "
Lạc Nhiên cạn kiệt sức lực muốn đẩy hắn ra nhưng không thể. Khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống.
Vỏn vẹn chưa đầy vài tháng. Cô đã phải gánh chịu bao nhiêu nổi đau, bao nhiêu cay đắng.
Vốn tưởng bản thân sắp được hạnh phúc. Nào ngờ lại trở nên như vậy.
" Em đừng như vậy, có được không? "
Vũ Ngạn mệt mỏi rủ mi mắt xuống nhìn cô. Hắn cầm cự được đến bây giờ cũng là một kỳ tích rồi.
Tầm mắt dần trở nên mờ dần, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lạc Nhiên. Dùng thân thể ấm áp của mình để cô không phải chịu cái lạnh thấu xương kia.
Máu từ trên đầu hắn rỉ xuống.
Tí tách! Tí tách!
Lạc Nhiên sửng người, cô chầm chậm nâng tay chạm nhẹ vào người hắn. Dường như đã có vài nơi bị gãy xương.
Nếu không điều trị kịp thời, e là sẽ đâm vào иộι тạиg.
Đến lúc đó muốn cứu cũng không thể.
" Vũ Ngạn! Anh mở mắt, mở mắt nhìn em... "
Lạc Nhiên lay nhẹ cơ thể hắn nhưng cũng không có một câu hồi đáp . Cô có chút sợ rồi. Cố gượng ngồi dậy đỡ lấy hắn nhưng cũng không thể nào.
Không kìm được sợ hãi nắm lấy tay hắn mà rơi lệ.
Cô không muốn Vũ Ngạn gặp chuyện gì.
Trái tim Lạc Nhiên lúc nói bỗng nhói đau, cô không thể hiểu . Tại sao hắn vốn luôn tàn nhẫn đối với cô.
Nhưng tại sao giờ đây lại dịu dàng như vậy? Vì cô hắn không ngần ngại chịu đòn, vì cô hắn lại đối mặt với nguy hiểm.
Tiếng nấc thất thanh vang vọng khắp kho lạnh.
" ... "
Bàn tay lành lạnh của Vũ Ngạn chầm chậm lau đi những giọt nước đau thương của cô.
Hắn mở mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Nở nụ cười ấm áp như ánh dương chiếu sáng cả khoảng không u tối.
Tuy mệt mỏi.
Nhưng vẫn cố gượng mở mắt để an ủi Lạc Nhiên.
" Ngạn... "
Đôi mắt ứa lệ ôm chầm lấy hắn. Cơn run rẩy từ bàn tay truyền đến khắp người cô.
Bao nhiêu uất ức cùng tang thương đều vì thế mà truất ra. Vào ngày cô mất đi hắn, vào ngày cô mất đi con.
Những nỗi đau ấy sớm được cô chôn giấu tận đáy lòng.
Chưa từng thổ lộ với ai.
" Đừng khóc, có anh ở đây. "
" Anh luôn ở bên cạnh em... "
Vết thương có chút nhói đau nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Ánh mắt yêu chiều ghim chặt vào người Lạc Nhiên.
Vũ Ngạn cảm thấy bây giờ mới là thời gian hắn hạnh phúc nhất.
Bởi vì...
Mấy năm nay hắn đều che dấu tình cảm chân thật của bản thân. Luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng vô cảm với cô.
Để cô hiểu lầm, để cô hận hắn.
" Ngạn, có phải bấy lâu nay anh luôn bị cha anh..."
Lạc Nhiên loé lên tia nghi ngờ trong đầu. Khi cô nhìn thấy vẻ mặt khi hắn chặn một gậy kia.
Đều là hận ý cùng lo lắng.
Không hề có chút giả dối nào. Nếu như suy nghĩ của cô là đúng. Có phải cô đã trách nhầm hắn?