Đùng!
Thanh âm chói tai vang lên một cách bất ngờ. Tên vệ sĩ kia vì quá mất kiên nhân liền rút súng bắn vào иgự¢ Tử Hân.
Đường đạn xuyên qua người anh ghim chặt vào ghế phụ của xe.
Máu từ иgự¢ anh chầm chậm rỉ xuống mặt đất . Tầm mắt Tử Hân dần thu nhỏ lại đến khi mất đi ý thức.
" Thả...cô ấy... "
Đến khi ngất đi anh cũng không muốn buông tay khỏi Lạc Nhiên. Từng câu từng chữ nói ra đều khó khắn vô cùng.
Bởi lần này đi quá gấp nên anh không đem theo quá nhiều vệ sĩ.
Nào ngờ lại gặp cảnh tượng như vậy.
Vừa mới trân trọng từng phút từng giây trong lòng. Giờ lại mất đi trong bất lực, muốn giành lại cũng không thể.
Lần trước cũng vậy.
Lần này cũng vậy.
" Đem người đi! "
Bọn chúng cũng chẳng thèm mảy may để tâm đến Tử Hân. Liền nhanh chóng rời đi.
Lạc Nhiên không còn chút sức để kháng cự. Cô có thể nghe thấy tiếng súng, cũng nghe thấy Tử Hân đang gặp nguy hiểm.
Nhưng mắt không thể nào mở lên nổi.
Nhà chính Vũ Gia vô cùng tráng lệ . Vệ sĩ trên dưới hơn chục người.
Cổng chính rộng lớn luôn đóng chặt chưa từng có người lạ dám bước vào. Hạ Lạc Nhiên là người đầu tiên.
" Lão Gia, người đã được đưa đến! "
Lạc Nhiên nằm bất tỉnh dưới mặt đất lạnh lẽo. Khuôn mặt cô nhợt nhạt không chút khí sắc.
Thanh âm hỗn tạp như muốn bức điên người.
" Là cô ta? "
Vũ Ôn Tinh đưa mắt nhìn xuống quan sát kỹ ngũ quan của Lạc Nhiên. Tuy không quá nổi bật nhưng cô lại có phần xinh đẹp.
Khuôn mặt thanh thuần kia của Hạ Lạc Nhiên.
Giống!
Thật giống với Giai Uyển của ông.
Tim Vũ Ôn Tinh có chút nhói đau nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Khuôn mặt lạnh lẽo không mang theo cảm xúc nào.
" Tạt nước. "
Lạnh.
Âm giọng cùng với dòng nước tạt lên mặt cả đều lạnh. Cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt trước mắt.
Cơ thể thu lại một góc . Dần dần lấy lại ý thức, Lạc Nhiên không dám nhìn trực diện Vũ Ôn Tinh.
Bởi.
Cô biết người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm.
" Các người là ai... "
Cô quan sát khung cảnh xung quanh trong lòng có chút sợ hãi. Cố kiềm chế từng đợt run rẩy từ đôi bàn tay.
Ánh mắt đảo đi nơi khác. Chầm chậm đứng dậy muốn bỏ trốn nhưng bất thành.
" Đánh gãy chân, nhốt vào kho lạnh cho tôi. "