" Vũ Ngạn! "
" Mày lấy cái gan ở đâu mà dám đưa người phụ nữ kia trở về bên Môn Tử Hân? "
Người đàn ông luôn trốn trong bóng tối làm bao nhiêu chuyện ác rốt cuộc cũng lộ mặt.
Vũ Ôn Tinh.
Người nắm giữ nguồn tài chính của nước A. Cũng chính là người luôn kiểm soát con trai mình trong lòng bàn tay.
Ông ta luôn xem Vũ Ngạn như một món đồ. Thích vứt thì vứt, thích trêu đùa thì trêu đùa.
Năm đó ông ta cưới Liêu Anh [ Mẹ Vũ Ngạn ] cũng chỉ vì danh vọng nhà họ Liêu.
Để rồi lại tàn nhẫn ép đứa con trai yêu quý của bà ấy tự tay đẩy mẹ mình xuống vực cao. Nhưng trong lòng ông ta chưa từng có chút hối hận nào.
Một chút cũng không!
" Lão Gia, là con đã sai. "
Vũ Ngạn trầm mặt. Ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt không chút cảm xúc bất ổn nào. Bàn tay dấu trong túi quần chầm chậm siết chặt.
Đã 10 năm anh không còn gọi người đàn ông trước mắt kia là cha nữa.
Bởi vì ông ta căn bản không xứng.
Choang!
" Vô dụng, mày vô dụng y như mẹ mày vậy. "
Vũ Ôn Tinh không chút suy nghĩ liền ném bình hoa sứ vào đầu Vũ Ngạn. Ánh mắt căm ghét ghim chặt vào người hắn.
Ông ta...
Rốt cuộc có phải là cha ruột của hắn không?
Một người cha sao có thể đối với con mình như vậy cơ chứ? Sợ là ông ta còn yêu những con thú cưng hơn yêu Vũ Ngạn.
" ... "
Vũ Ngạn cắn răng chịu đựng , bàn tay dần ứa máu. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi
Riêng ánh mắt lại không hề hướng về phía Vũ Ôn Tinh.
" Cút! "
" Cút ra ngoài cho tao. "
Ngữ khí lạnh lùng sắt bén như dao gâm. Không hề có chút tình thương máu mủi nào trong đó.
Vũ Ôn Tinh trầm mặt ngồi trên ghế sofa đưa mắt nhìn về khung ảnh được bao quản vô cùng cẩn thận.
Người phụ nữ trong tấm ảnh đó lại có vài nét giống với Mộ Tử Hân.
Còn về Vũ Ôn Tinh trong tấm ảnh lại dùng ánh mắt vô cùng ấm áp nhìn bà ấy.
Căn phòng lạnh lẽo không chút khí sac vui tươi nào. Ông đặt đĩa nhạc lên ngân nga câu hát quen thuộc trong miệng.
Khoé mắt cay cay.
Không lâu sau liền rơi lệ. Khuôn mặt đượm buồn nhìn về phía cánh cửa rộng lớn không một ai.
Vũ Gia? Gia tộc hào môn bậc nhất nước A. Vốn nên ồn ào náo nhiệt, nhưng lại âm u đến đáng sợ như vậy?
" A Uyển, con trai của em và hắn... Thật sự trưởng thành rồi. "
" Càng lớn càng giống với em... "