Chát!
Thanh âm bén nhọn đến chói tai. Căn phòng rộng lớn dần trở nên tĩnh mịch không một chút âm sắc.
Vũ Ngạn vậy mà ra tay đánh Lạc Nhiên?
Cái tát đó của hắn giáng xuống thật sự đủ nhẫn tâm. Khiến cô ૮ɦếƭ lặng ngay tức khắc.
Ha...
Hahaha...
Hahahahahaha...
" Tốt! "
" Đánh rất tốt! "
Cô không nhịn được liền bật cười thật lớn , tiếng cười yếu ớt mỏng manh. Vừa tang thương vừa tuyệt vọng.
Ánh mắt ấy.
Ánh mắt vốn nên chất chứa tình yêu vô bờ bến giờ đây đã không còn.
Trưng cái vẻ mặt lạnh nhạt ra nhìn hắn. Một bên má đã đỏ ửng lên, đau lắm nhưng cô cũng mặc kệ.
Cái đau đó lúc này chẳng còn quan trọng nữa. Dù cho bây giờ cô có ૮ɦếƭ trước mặt hắn.
Liệu hắn có để tâm?
" ... "
Vũ Ngạn cố tỏ ra bình thản nhìn cô, rõ ràng trong lòng hắn lúc này như muốn phát điên lên. Nhưng phải kìm nén lại.
Thật sự không dễ dàng gì...
Bộ dạng thảm hại trước mắt của Lạc Nhiên thật khiến người khác đau lòng.
Hắn không muốn diễn nữa, hắn không muốn cô phải chịu bất kỳ cay đắng nào nữa...
" Hạ, Lạc, Nhiên... Em đừng trách tôi. "
Vũ Ngạn dùng sức đè chặt cô xuống giường. Hắn chầm chậm rút thắt lưng ra trói cô lại. Đôi mắt đen huyền sâu không thấy đáy.
Khuy áo dần dần được hắn cởi xuống. Khuôn mặt lạnh nhạt nhìn cô.
Đây là muốn làm gì?
Nổi đau cô vừa trãi qua chưa đủ sao? Lại muốn làm nhục cô ngay trong căn phòng dơ bẩn này?
Căn phòng mà hắn chính tay hại ૮ɦếƭ cốt nhục của cả hai?
" Cầm thú thả tôi ra! "
" Vũ Ngạn, anh điên rồi. Thả tôi... "
Cô giận dữ quát lớn vào mắt hắn thế nhưng lời chưa kịp nói dứt đã bị hắn dùng khăn nhét vào miệng.
Đôi mắt tràn ngập câm phẫn nhìn hắn. Lạc Nhiên dùng hết sức để kháng cự nhưng bất thành.
Cô dù gì cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm sao có thể đấu lại một người đàn ông trưởng thành? Đã vậy cô còn vừa mất máu quá nhiều.
" Im miệng! "
Vũ Ngạn dứt khoát giật đứt khuy áo của cô một cách тһô Ьạᴏ. Hắn hôn lên khắp nơi trên cơ thể cô.
Tính chiếm hữu của hắn vốn đã rất cao. Giờ đây lại không thể nào kiểm soát được.
" Ưm... Ưm... "
Lạc Nhiên sức khoẻ vốn đã yếu giờ càng thêm yếu. Cô vì chịu kích động quá lớn nên ngất liệm đi.
Bàn tay ghim chặt vào da thịt đến rỉ cả máu tươi.
Vũ Ngạn đứa mắt nhìn ra phía ngoài, rốt cuộc người của Vũ Ôn Tinh cũng chịu rời đi. Hắn vội vàng giúp cô băng bó vết thương.
Nâng niu cô trong lòng không nỡ rời xa. Túc trực 2 đêm chăm sóc cho Lạc Nhiên.
" Thiếu Gia... "
Trạch Hàn đẩy cửa lớn bước vào. Ông cúi đầu đưa mắt nhìn lén khuôn mặt hạnh phúc khi được bên cạnh Lạc Nhiên của Vũ Ngạn.
Đằng đẵng ấy năm ông đã không còn thấy vẻ mặt đó của hắn.
Giờ đây...
Cũng có thể rồi.
" Đưa cô ấy trở về đi. "