Vì số hàng này quá lớn nên lão Đại ko thể khinh suất được. Làm thế nào, làm thế nào đây. Như nghĩ ra ý gì, lão gọi ngay cho chị Hiền.
- Con bé em huấn luyện đến đâu rồi.
- Dạ, cũng ok rồi anh.
- Dẫn nó đi vá màn trinh đi, anh có việc cần.
- Vâng anh.
Lão Đại gác máy, nhấm nháp 1 chút rượu. Việc của lão Đại này cần thì thằng nào dám ko nghe.
.....
Chị Hiền nghe lệnh rồi gác máy, hất hàm về phía tôi.
- Gập vở lại đi, thay đồ theo tao.
- Đi đâu hả chị.
- Đi vá màn trinh.
- Vá.. vá màn trinh là sao chị.
- Là biến mày thành gái zin, hỏi nhiều quá, đi thay đồ.
Chị Hiền dẫn tôi đến bệnh viện, tôi được đưa vào phòng tiểu phẩu tầm 20p. Họ đưa tôi sang phòng khác nằm nghĩ ngơi, chị Hiền vào thăm tôi.
- Đau ko?
- Giờ thì chưa đau vì còn thuốc tê chị ạ.
- Ời, vậy nghĩ ngơi đi, mày sắp phải đi khách rồi đấy?
Tôi mặt buồn hẳn, chị nhìn tôi.
- Buồn cái con mẹ gì, vài lần rồi quen.
- Chị, em muốn hỏi cái này.
- Hỏi gì mà hỏi lắm thế, suốt ngày hỏi hỏi. Hỏi đi.
- Lão Đại có gia đình vợ con ko chị?
- Có, nhưng lão cho đi Mỹ rồi. Lão sợ ở đây liên lụy vợ con lão, nhất là 2 đứa trẻ.
- Vậy, vậy lão có yêu vợ con của mình ko chị?
- Mày hỏi thế bố ai trả lời được. Thôi nín mồm vào đi, nghĩ ngơi đi.
.....
Tại 1 nhà hàng sang trọng, phải nói là nó 1 cái glaxy bao gồm nhà hàng và khách sạn cao cấp.
Lão Đại đang ngồi trong phòng vip, trên bàn bày lên chai rượu cao cấp đắt tiền. Có 1 tên đàn em chạy vào thông báo là khách đã tới. Lão Đại đứng dậy để chào đón khách.
1 người đàn ông bước vào, ông ta mặt nhỏ nhắn như mặt chuột, mắt xếch, còn thêm hàm râu khiến người nhìn cảm thấy rất khó chịu. Đó là 1 người tàu, tên Chu, ông ấy cũng là dân có máu mặt của ở thành phố này. Nhiều khi lão Đại còn phải nhờ vào ông ấy, ông ấy có 1 tính mà lão Đại nắm được, đó là máu gái.
- Chào anh Chu, lâu quá ko gặp.
- Ừ, lâu quá mới gặp nị.
- Mời anh ngồi ạ.
Ông Chu ngồi vào bàn, lão Đại 乃úng tay, mấy tên đệ tử lui ra ngoài hết. Có 2 cô gái ăn mặt mát mẽ đi vào ngồi 2 bên của ông Chu. Mắt ông Chu sáng hơn cả đèn pha, tay bắt đầu mò mẫm. Lão Đại cười mỉm.
- Anh Chu cứ từ từ, em có chuẩn bị quà cho anh rồi, ăn xong anh lên phòng mà nghĩ ngơi.
- Được được.
Đồ ăn được mang lên, nào là sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, đặc biệt là hàu sống, tăng khả năng lên giường của đàn ông.
- Anh Chu mời dùng, mời dùng. Mấy đứa phục vụ anh Chu ăn uống nha.
- À,được được.
Ông Chu cười tít mắt, khi được mấy em xinh đẹp chăm sóc cho.
Ăn uống xong 2 cô gái đó ra ngoài thì lúc này lão Đại mới bàn việc với ông ấy.
- Anh Chu à hôm nay em muốn nhờ anh một việc.
- Việc gì mà lão Đại phải cần đến Chu này.
- Chẳng là em có 1 số hàng cần đi Macao. Anh biết đó đường đến đó em sợ ςướק. Nên muốn nhờ anh chi cho em ít viện trợ..
- Thế giúp ngộ giúp nị rồi ngộ được lợi ích gì.
Lão Đại 乃úng tay, tên đàn em của lão Đại xách vào 1 vali. Lão Đại mở ra đưa ra trước mặt ông Chu, ông Chu vuốt râu gật đầu có vẻ hài lòng.
- Anh Chu à, số nhỏ này xin gởi anh. Khi nào anh mệt anh cứ nói em, em đưa qua hàng sạch phục vụ anh nghĩ ngơi.
- Được được. Khi nào nị đi hàng, địa điểm ở đâu.
- Dạ, gần tới lúc đó em sẽ báo anh.
- Ừ, ngộ biết rồi.
- Anh Chu giờ mời anh lên phòng nghĩ ngơi nha, đừng để em út nó chờ lâu quá, nó hờn.
- Ờ, ờ đi liền đi liền.
Khi ông Chu đến trước cửa phòng, tên đàn em của lão Đại đưa cho ông Chu 1 ly nước.
- Ông chủ Chu, anh Đại nói ông Chu có muốn uống 1 chút nước xuân tình ko?
Ông Chu cười hí hí rồi bưng ly nước uống cạn.
Trong phòng tôi đang chờ sẵn,hôm nay tôi buộc phải ăn mặc đẹp, ko quá cầu kỳ, ko quá sεメy. Chị Hiền trang điểm cho tôi cực nhẹ vì bảo tôi phải đóng giả gái trinh. Đóng giả đây là lần đầu phải tỏ ra sợ hãi. Nhưng lên giường với người lạ thế này, tôi cũng ko cần đóng giả là sợ hãi nữa, tôi sợ thật sự.
Người đàn ông đó đi lại gần chỗ tôi, án chưng ông này phải hơn gấp đôi tuổi của tôi.
Tôi đứng lên, tay cầm chặt túi xách, run run.
- Chào... chào chú.
Ông ấy cười hí hí rồi đưa bàn tay vuốt lên làn da trắng nõn nà của tôi.
- Đừng có gọi ngộ là chú, gọi ngộ là anh thôi ha... hí.. hí..
- Anh... anh...
Ông ấy đi ra đằng sau tôi đưa tay xoa xoa ௱ôЛƓ tôi. Người tôi nổi hết da gà lên, tôi bước tới trước.
- Em... em đi tắm.
Ông ấy kéo tôi lại.
- Ko cần đâu.
Rồi ông ấy ẵm tôi lên hôn hít, vất tôi lên giường. Ông ấy nhanh chóng cởi bỏ đồ của minhg, cởi hết ko chừa lại gì, trần trụi. Rồi nhảy nhanh lên giường mà giày vò tôi, xé đi bộ váy lụa tôi đang mặc. Tôi lúc này thật sự hoảng.
- Xin... xin.. anh nhẹ tay cho.
Nhưng làm sao ông ấy nhẹ tay được khi xuân dược đã ngấm vào người. Tôi nằm im trên giường 2 tay bấu chặt vào tấm drap mặt kệ ông ấy lên xuống. Cho đến khi vật ¢ươиg ¢ứиg của ông ấy đi vào hoa huy*t tôi. Tôi khóc, nó đau thể xác là 1 nhưng đau tâm hồn gấp trăm gấp ngàn lần. Tôi rên lên vì đau.
Ông ấy thấy tôi khóc ông ấy càng khoái chí,tôi càng rên ông ấy càng giày vò tôi hơn nữa.
.....
Khi tôi mở mắt dậy, ông ấy ko còn nằm bên cạnh, tôi lấy mền kéo lên che đi phần иgự¢ bị phơi bày. Máu trinh giả vươn trên tấm drap, và 1 xấp tiền đô để bên cạnh.Tôi mệt mỏi quá, chân cũng ko nhích nổi nữa, ko biết đêm qua ông ấy đã giày vò thân xác tôi bao nhiêu lần, đến gần sáng mới tha.
Tôi cố bước vào phòng tắm xối rửa cho qua cơn mệt mỏi rồi lấy khăn quấn ngang người đi vào. Lấy điện thoại gọi chị Hiền đến đón và ko quên mang cho tôi bộ đồ.
Suốt đoạn đường về, tôi ko nói gi, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Chị Hiền hỏi gì tôi cũng ko nói.
Về đến nhà chị Hiền kéo tay tôi.
- Mày sao vậy, tao hỏi suốt ko trả lời?
Tôi gắt lên.
- Đừng đυ.ng vào em.
Tôi đi thẳng vào nhà tắm, đứng dưới vòi cho nước chảy từ trên xuống. Tôi muốn nó trôi đi hết, trôi hết sự nhơ nhớp ấy. Khi trước tôi hỏi chị Hiền cảm giác lên giường với người lạ như thế nào. Chị ấy chỉ bảo là nhục, nhưng đâu phải riêng gì nhục, còn là muốn ૮ɦếƭ đi ngay lúc ấy.
Tôi ở trong đó suốt 1 tiếng, chị Hiền đẩy cửa đi vào. Đứng vòng tay dựa người vào cửa phòng tắm nhìn tao.
- Tự ђàภђ ђạ mình thì cũng ko được đéo gì đâu. Lâu dần sẽ quen, đi vào, tao nấu cơm rồi đấy.
Tôi vẫn ko trả lời, tôi hận, hận người đã đưa tôi vào con đường này.
.....
Chị Mai thấy gã nhân tình đi lâu quá vẫn chưa về, gọi thì ko được, mà đêm đã khuya rồi ấy. Làm chị thêm lo. Bỗng tin nhắn tới, chị nghĩ chắc gã xin đi nhậu về trễ đây mà.
Cái chị thấy là tin nhắn từ số máy lạ, c ko biết ai lại nhắn chị giờ này, hay họ gởi nhầm số. Chị mở lên xem, hình ảnh của gã nhân tình chị và 1 cô gái đang quấn lấy nhau. Tay chị run lên, cả cơ thể run lên, chị phải tựa vào thành ghế nếu ko chị sẽ ko chịu nổi mất. Chị gọi lại, nhưng bên kia ko nghe máy, chị gọi nhiều lần ko được nên mới nhắn tin.
- Mày là ai, sao lại bên cạnh chồng tao.
- Chồng? Ai là chồng chị, chị với anh ấy có giấy kết hôn ko, hay chị cũng là con giáp thứ 13.
- Mày... mày nói gì vậy, im đi, mau trả anh ấy lại cho tao, đồ hồ ly tinh.
- Hồ ly tinh, vậy chị là gì, bạch cốt tinh à. Tôi chỉ muốn nói cho chị biết, tiền anh ấy lấy của chị tôi đang giữ đây. Gì chứ mấy tờ giấy mua nhà ấy chỉ là giả thôi. Tôi và anh ấy quen nhau 3 năm rồi.
- 3 năm? Ko thể nào, tao và anh ấy mới quen nhau 2 năm đây thôi.
- Thì giờ chị biết cũng có muộn đâu, chào chị nhé.
Chị Mai hoảng loạn ném đi mọi thứ chị vơ lấy được, chị hét lên như 1 con điên. Chị ko ngờ gã nhân tình lại phản bội chị. Chỉ thở dốc rồi gọi cho bên thám tử để dò ra địa chỉ chiếc xe ô tô chị mua cho gã. Chiếc xe được cài định vị mà lão ko biết.
.....
Hôm sau được tin thám tử báo về, chị bắt xe tới ngay chỗ gã. Gã và con nhân tình vừa bước vào quán.
Vừa thấy chị Mai mặt gã tái mét, nhưng chị Mai ko nói gì lão, ko đánh lão mà chụp đầu cái con đã nhắn tin cho chị đánh đấm túi bụi, chị còn tháo chiếc giày cao gót gõ vào người ả bôm bốp.
Ả chỉ biết kêu la nhưng ko than vãn, gã nhân tình nhảy qua đẩy chị Mai ra bảo vệ ả.
- Anh con bảo vệ nó à.
Lúc này gã mới lộ bản mặt dối trá của gã.
- Thì sao. Anh yêu cô ấy.
- Anh còn nói thế được à, về.
Chị Mai nắm tay gã kéo về nhưng gã hất tay ra.
- Chúng mày... chúng mày... Có phải anh và nó nɠɵạı ŧìиɧ trước tôi.
- Đúng.
Chị Mai như ૮ɦếƭ đứng, lòng chị đau lắm nhưng chị ko khóc. Chị sợ lúc này chị yếu đuối thì ả kia sẽ cười, chị nhục lắm. Chị nắm lấy chìa khóa xe trên bàn.
- Xe này tôi mua cho anh, nhưng nó vẫn có đứng tên tôi. Nếu ngày đó tôi ko cài định vị thì có lẽ giữa thành phố Hà Nội này tôi ko thể tìm được anh. Đồ dối trá, đê hèn.
Chị Mai quay lưng bỏ đi. Tất cả số tiền chị đều tin mà đưa cho gã, bây giờ chị chỉ còn lại chiếc xe này. Còn đâu mất trắng hết, pháp luật làm việc trên giấy tờ chị chịu thôi.
.....
Chiếc xe ô tô chị bán đi, cũng được 1 số tiền. Chung cư này chị ko thể ở được nữa, sắp tới tháng sẽ phải trả tiền. Còn đứa con chị bồng đi cho rồi, đứa con của chị và gã, mỗi lần thấy đứa con thì máu tức của chị sôi lên. Chị kéo vali bước ra khỏi cửa, xuống đường bắt taxi, chị về thôi, về xin sự tha thứ của chồng chị, người chồng yêu thương và hy sinh cho chị tất cả.
Đang đứng đợi xe, bỗng dưng bên kia đường có 2 chiếc SH đỗ lại chỗ chị. Đứa ngồi sau xe leo xuống tát chị bơm bớp.
- Mày hả mày, mày dám đánh tao à. Mày nghĩ mày là ai.
3 đứa con gái tấp vào đánh chị, dùng dao lam rạch mặt chị và cơ thể chị nhiều nhát. Chị kêu la đau đớn, đến khi chị ngất thì tụi nó mới bỏ đi.