Chương 75: Cải trang

Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn

Không phải Triệu Duệ Kỳ chưa từng đến An Bình hầu phủ, cũng từng gặp An Bình hầu.
An Bình hầu đối xử với hắn là cung kính có thừa, hòa nhã lại không đủ, nhưng cũng tốt hơn tình cảnh ngày hôm nay.
Tuy An Bình hầu đã để Triệu Duệ Kỳ ngồi, nhưng hắn lại cảm thấy đứng có lẽ còn thoải mái hơn.
An Bình hầu nhíu mày nhìn về phía Triệu Duệ Kỳ trong ánh mắt có mấy phần địch ý.
Triệu Duệ Kỳ có tình trạng như ngày hôm nay, chính là sau khi Yên Nhiên hồi phủ đã từng nói cái gì đó với An Bình hầu.
An Bình hầu rất thương yêu đau tiếc Yên Nhiên, hắn thường xuyên nói "Tiểu tử chỉ dùng để rèn luyện, nữ nhi là để nuông chiều"
Tuy có rất nhiều người cười nhạt khinh thường, nhưng An Bình hầu vẫn làm đến cùng hết mực nuông chiều Yên Nhiên.
Nhị di phu.
Triệu Duệ Kỳ bị An Bình hầu nhìn chằm chằm đến nổi đứng ngồi không yên, đành đứng lên nói:
Ta yêu thương biểu muội cũng giống như nhị di phu.
An Bình hầu hừ lạnh một tiếng:
Yên Nhiên không cần ngươi đau tiếc, có ta cùng ca ca của nàng, ai dám bắt nạt, phụ bạc nàng?
Có thêm ta, không phải sẽ rất tốt sao, nhị di phu, biểu muội là mạng của ta.
Triệu Duệ Kỳ nói năng rất có khí phách, nếu không qua được cửa lAn Bình hầu, con đường thú thê tử sẽ càng khó.
Hôn sự của hắn cùng Yên Nhiên phải được những người thân yêu thương nàng đồng ý, Triệu Duệ Kỳ không hy vọng mình sẽ miễn cưỡng nàng gả qua.
An Bình hầu vẫn lãnh đạm như cũ:
Nói thì dễ nghe lắm, Nhữ Dương vương phủ có tình trạng gì, ngươi nghĩ ta không biết? Yên Nhiên từ nhỏ đã bị ta cùng phu nhân nuông chiều, ta nói thẳng với ngươi, ta biết Yên Nhiên có nhiều khuyết điểm, nhưng nàng có tâm tư tinh thuần mới xứng làm nữ nhi của ta, ta thà bảo vệ nàng cả đời không biết thế gian đau khổ, lòng người khó lường.
Thế tử điện hạ nói cái gì mà sông cạn đá mòn, cái gì mà yêu còn hơn mạng cũng vô dụng, nếu ngươi thật lòng muốn thú Yên Nhiên, hãy lo liệu Nhữ Dương vương phủ trước đi, dù ta ở trong phủ ít khi ra ngoài, nhưng cũng từng nghe nói Nhữ Dương vương thái phi coi trọng Văn gia tiểu thư, nữ nhi của ta không phải là vật thay thế.
Triệu Duệ Kỳ nói:
Ta sẽ hóa giải hiểu lầm của tổ mẫu cùng biểu muội, không phải đại di phu hơi xem thường biểu muội sao? Nàng hiểu biết còn hơn người nghĩ, dù không có người hay ta bảo hộ, thì biểu muội cũng không bị ai thương tổn, nàng không chỉ đơn giản là nữ tử được người nuông chiều, mà nàng còn có thể khiến ta yên tâm, xứng làm thế tử phi.
Có An Ninh công chúa cùng thân mẫu dạy dỗ, ai cũng không thể khinh thường biểu muội.
Sắc mặt An Bình hầu thâm trầm:
Có lời này tuy bất kính, An Ninh công chúa cùng Nhữ Dương vương phi là quý nhân, nhưng An Ninh công chúa chưa từng lập gia thất, thanh danh thì nửa khen nửa chê, bên người lại mang theo một đám thiếu niên tuấn dật, điểm này khiến ta rất chướng mắt, Yên Nhiên có thể theo nàng học trí mưu, nhưng không thể học vẻ phong lưu, dù thế nhân đều biết, An Ninh công chúa giữ thân trong sạch, nhưng có nam nhân nào nhìn loại chuyện này lại thuận mắt? Thật lòng khen ngợi?
Về phần Nhữ Dương vương phi, thế tử điện hạ cho rằng cuộc đời này nàng trôi qua rất tốt? Vì phụ thân ngươi dốc hết tâm huyết, để vương phủ phú quý trường tồn lại hao hết tâm tư, ta thừa nhận mẫu thân ngươi có trí tuệ không kém gì nam nhân, tài năng của nàng không thua kém gì đấng mày râu, là son phấn trong anh hùng, nhưng cả đời nàng cầu cái gì? Nàng có được cái gì?
           
Thế tử điện hạ không hiểu, ta thà để Yên Nhiên gả cho người tầm thường, chuẩn bị cho nàng thật nhiều đồ cưới, đủ để cam đoan cả đời nàng cơm áo không lo, khiến Yên Nhiên bình an vui vẻ cả đời, đây mới là điều mà người làm phụ thân như ta sở cầu.
An Bình hầu thở dài:
Nhìn xem ngươi vì Yên Nhiên tìm hai vị sư phụ thế này, các nàng đều không biết nhìn người, nếu thế tử điện hạ muốn thú Yên Nhiên, thì nên học theo ta mới đúng.
Vẻ mặt Triệu Duệ Kỳ xấu hổ, An Bình hầu làm người ngay thẳng, có gì nói đó, vì thế đắc tội một số người.
Nhưng có bệ hạ che chở, không có ai dám tới cửa khi dễ An Bình hầu, hôm nay Triệu Duệ Kỳ mới biết, An Bình hầu ngoài việc làm người ngay thẳng, còn là người thấu hiểu nhân tâm.
Đợi qua khoa cử, sanh tôn(cháu ngoại trai) chắc chắn sẽ đăng môn thỉnh giáo.
Một lời đã định?
- Một lời đã định.
Hai người hứa hẹn, An Bình hầu vuốt chòm râu:
Nếu không phải Yên Nhiên coi trọng ngươi, ta cũng mặc kệ ngươi, ta nói cho ngươi biết, phu thê thấu hiểu lẫn nhau, tư vị đó rất tuyệt vời không thể nói rõ.
Triệu Duệ Kỳ gật đầu đồng ý.
Yên Nhiên đi vào đại sảnh, nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ đứng ở bên người phụ thân, hỏi:
Hai người đang nói cái gì?
An Bình hầu sủng nịch cười nói:
Một chút việc vặt.
An Bình hầu ra vẻ phụ thân, lo lắng dặn dò:
Ngươi cùng Thế tử điện hạ xuất môn phải để ý nhiều một chút, tuy ngươi không đắc tội ai, nhưng cũng có người ghen tị với thế tử điện hạ, nếu chẳng may gặp phải, ngươi phải bình tĩnh một chút, nếu có người cố ý khiêu khích ngươi, lập tức đánh cho ta, xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh vác.
Triệu Duệ Kỳ giật giật mí mắt, Yên Nhiên cười hì hì nói:
Nữ nhi nhớ rõ.
- Đi sớm về sớm, về trễ một khắc, phạt ngươi sao chép kinh thư.
Dạ, phụ thân.
Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ rời khỏi hầu phủ, giờ khắc này An Bình hầu mới nở nụ cười.
Triệu Duệ Kỳ kiên trì gần nửa giờ, biểu hiện của hắn khiến An Bình hầu tương đối vừa lòng.
Nếu không phải phía sau hắn còn có Nhữ Dương vương phủ, An Bình hầu sẽ càng vừa lòng hơn.
Mới vừa rồi phụ thân cùng biểu ca nói chuyện gì?
Yên Nhiên tò mò hỏi:
Có cái gì không thể nói cho ta nghe?
Yên Nhiên thấy Triệu Duệ Kỳ không muốn nói, cao giọng gọi:
Biểu ca.
Triệu Duệ Kỳ cười nói:
Phụ thân ngươi rất thích ta, muốn đem ngươi gả cho ta.
- Nói bậy, phụ thân sẽ không nói như vậy.
Hai má Yên Nhiên ửng đỏ biểu lộ thẹn thùng xấu hổ, Triệu Duệ Kỳ nhìn nàng không rời mắt, đem dáng vẻ của nàng lúc này ghi tạc trong lòng,
Nếu biểu muội không tin lời ta, vậy còn hỏi ta làm chi?
Yên Nhiên trừng mắt nhìn Triệu Duệ Kỳ:
Không thèm tranh cãi với ngươi.
Yên Nhiên bước nhanh đến phố cử tử, bởi vì sắp tới ngày khoa cử, có rất nhiều cử tử bày quán bán tranh.
Hai bên đường có rất nhiều bày quán, có khi cử tử vì bày quán mà khắc khẩu với nhau, ai cũng muốn chiếm vị trí dễ nhìn thấy nhất.
Cử tử bày quán phần lớn đều mặc y phục nguyệt sắc nho sam, đầu đội khăn vuông.
Nhìn có vẻ phiêu dật tiêu sái, bọn hắn hoặc là đứng hoặc ngồi, tuy trong tay vẫn cầm cuốn sách.
Nhưng đa số ánh mắt của bọn họ đều nhìn người tới lui trên đường, nhìn y phục của người đi đường, tuổi, khí thế...
Mà thử phán đoán xem có phải là hoàng đế cải trang vi hành hay không.
Một khi có người khí thế bức người đi ngang qua, bọn hắn nếu không phải ngâm thơ từ, thì chính là ngâm nga kinh sử tử tập, ngóng trông được chú ý.
Triệu Duệ Kỳ lắc đầu:
Đầu cơ trục lợi, cái gì cũng có thể làm.
Giọng nói của Triệu Duệ Kỳ tràn đầy khinh thường, nhìn bọn hắn bày tác phẩm, dù văn vẻ vượt bậc, phẩm tính chỉ như vậy, sẽ làm bẩn danh học đồ Khổng Mạnh, nhưng Yên Nhiên lại nhìn ngắm rất cao hứng:
Thánh nhân từng nói, thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến, có đường tắt mà không đi, thì cũng không phải là người thông minh.
Đại di từng nói phải học cùng tắc biến, biến tắc thông, ôm sách vở khổ học, lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, dù đậu tiến sĩ cũng chỉ là thư ngai tử(mọt sách), không làm được quan phụ mẫu trấn an lê dân bá tánh, dù đạo Khổng Mạnh không có bao nhiêu, nhưng bao hàm toàn diện, gập khuôn làm theo sẽ là người có tài trí bình thường sao.
(Yul: cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu nghĩa là Sự vật phát triển tới cực điểm, khi cùng tận, thì tất phải biến hóa, sau khi biến hóa liền thông đạt, nhờ thông đạt mà được dài lâu.)
Yên Nhiên vừa đi vừa thưởng thức tranh chữ, Triệu Duệ Kỳ đi sau nàng, nghe lời Yên Nhiên nói, Triệu Duệ Kỳ không còn khinh mạn, mà thật sự nhìn tranh chữ.
Hắn có thể tham gia khoa cử, cũng là đi đường tắt, hắn có tư cách gì giễu cợt cử tử cùng khoa?
Nếu hắn không phải là nhi tử của Nhàn Nương, không phải sinh ra trong Nhữ Dương vương phủ, hiện tại có thể khảo thi nhiều lần, làm tú tài cũng rất khó, sao có thể được như hôm nay cùng so sánh với tài tử trong thiên hạ.
Yên Nhiên xem rất náo nhiệt, Triệu Duệ Kỳ tĩnh tâm đi sau nàng, hắn phát hiện một bày quán bên đường có ít văn vẻ độc đáo.
Cũng có mấy bức họa phong ưu tú, Triệu Duệ Kỳ cảm thấy hứng thú dừng lại cùng cử tử bày quán trao đổi một hai.
Hắn cùng Yên Nhiên khó nén quý khí, dù đám cử tử muốn gặp bệ hạ, nhưng cũng biết đó là cơ hội xa vời.
Nếu có thể lọt vào mắt quý nhân, tương lai cũng có nhiều ưu việt, tuy Triệu Duệ Kỳ còn nhỏ tuổi.
Nhưng cách nói năng bất phàm, nói đến kinh sử tử tập cũng không phải nói bốc nói phét.
Mỗi một câu đều nói có dẫn chứng, cùng nhau đàm luận học vấn, cử tử cũng được rất nhiều lợi ích.
Cử tử có tài học nguyện ý nói vài câu cùng Triệu Duệ Kỳ, bày quán cầu vận may đã không còn quan trọng, cùng đồng liêu trao đổi mới là chuyện đáng chú ý.
Yên Nhiên bị đám cử tử chen chúc đẩy ra ngoài, đám cử tử vây xung quanh Triệu Duệ Kỳ.
Hoặc là thỉnh giáo, hoặc là cãi lại quan điểm của Triệu Duệ Kỳ, vô cùng náo nhiệt.
Yên Nhiên lui ra phía sau vài bước, mỉm cười nhìn Triệu Duệ Kỳ bị đám cử tử vây quanh, đối mặt với vấn đề bén nhọn mà bọn hắn đưa ra, Triệu Duệ Kỳ vẫn thong dong ứng đối, không có một chút bối rối.
Đám cử tử càng tụ hợp nhiều hơn, Yên Nhiên nhìn ra ở trên đường này có gần một nửa cử tử bị Triệu Duệ Kỳ hấp dẫn, dù không gặp được bệ hạ, thì biểu ca vẫn có thu hoạch.
Ngươi nói không ổn, Khổng Tử viết...

Yên Nhiên cảm thấy có người cố ý khó xử biểu ca, là biết thân phận của biểu ca? Hay là...
Yên Nhiên nhíu mày, không thể hành sự lỗ mãng, cứ nhìn xem sao rồi tính, Triệu Duệ Kỳ ứng đối tận lực chu toàn, không cho người khác có cơ hội phản bác hắn.
Đề tài đàm luận càng nói càng sâu, rất ít người có thể đuổi kịp ý nghĩ của Triệu Duệ Kỳ, nghe hắn giảng giải kinh sử tử tập còn hơn nghe người khác nói nhiều.
Mặc kệ là cố ý hay có người an bài, biểu ca sẽ mượn cơ hội này hiển lộ tài danh.
Qua hôm nay, ai còn dám khinh thường Triệu Duệ Kỳ được hoàng thượng ân chuẩn thi khoa cử.
Yên Nhiên cảm giác có người tới gần, trước mặt xuất hiện một thiếu niên mặc y phục đẹp đẽ quý giá.
Hắn đội ngọc quan, mặc cẩm phục, mặt trắng như ngọc, răng trắng môi hồng, con ngươi đen tối nổi lên quý khí.
Yên Nhiên nhìn hắn có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ đã từng gặp hắn ở đâu.
Vị thiếu niên này ăn mặc như vậy gần như tuyên bố với những người có mặt ở đây là ta xuất thân phú quý, phụ thân ta là trọng thần quyền quý.
Yên Nhiên nghĩ hắn đến nhìn biểu ca, nên dời qua bên cạnh nửa bước, trong mắt thiếu niên hiện lên thất vọng:
Ngươi không biết ta?
- Ngươi là?
Yên Nhiên cố gắng hồi tưởng, nhìn hắn:
Chúng ta có quen biết?
- Ở cửa Đạo Hương thôn...
Thiếu niên trông mong nhìn Yên Nhiên, đáng thương nói:
Tỷ tỷ cho ta một phần điểm tâm đi, ta đói.
- Ngươi là cái tên giả dạng làm khất nhi? Hôm nay sao lại ăn mặc như thế này?
Ngươi nói rất có đạo lý, người cho ta điểm tâm không phải đều là người tốt, vật đưa vô miệng phải thận trọng.
Thiếu niên cười khẽ nháy mắt mấy cái:
Ta hiểu ra rất nhiều, đa tạ ngươi.
- Nói cảm tạ thì không cần, là thuận tay mà thôi.
Y phục hoa lệ ai cũng có thể mặc, nhưng quý khí trên người thiếu niên này không phải là người tầm thường có thể nuôi dưỡng ra, Yên Nhiên hỏi:
Hôm nay ngươi đi với ai?
- Ta đi với phụ thân ta, vừa mới nhìn thấy ngươi nên tới đây chào hỏi, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Thất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc