Chương 20: Tình thế nguy hiểm

Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn

Từ chùa miếu trở về Mạnh phủ, Trinh Nương vẫn giống như thường ngày hầu hạ Lâm thị dùng bữa tối, Lâm thị nói: 
- Ngày mai sợ là có mưa.
Huệ Nương khuôn mặt trấn định, nội tâm đang rất khó xử, nàng không bỏ được Dương Vũ Hiên, lại vẫn nghĩ tới Nhữ Dương vương phủ phú quý, càng sợ Yên Nhiên nói cho người khác biết.
Lo trái nghĩ phải lại không nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường, nàng lại không dám nói cho Lâm thị, một khi nàng nói ra, mẫu thân dù có yêu thương đau sủng nàng cũng sẽ cố kị gia phong của Mạnh gia, mà đánh ૮ɦếƭ nàng.
Huệ Nương hoàn hồn lại thì thấy Trinh Nương đang quỳ gần giường cẩn thận giúp Lâm thị mát xa chân, tươi cười hiền hậu nhu hòa, da thịt trắng nõn, ngón tay như bạch ngọc đặt trên đùi Lâm thị, Trinh Nương lúc trước ngây ngô mà giờ lại trổ mã rất nhiều, nhìn thiếu nữ xinh xắn tao nhã, môi anh đào hé mở: 
- Nếu mẫu thân không ghét bỏ tài nghệ thêu thùa của nữ nhi, để cho nữ nhi vì người làm một đôi hài đi.
Lâm thị cười nói: 
- Tú nghệ của ngươi người bình thường không thể so được, tú một đôi hài rất hại mắt, ngươi vừa mới tú tiểu bình (thêu bình hoa) cho ta, hãy nghỉ ngơi mấy ngày đi, đừng nghĩ còn trẻ sẽ không cẩn thận chăm sóc mắt, chờ ngươi già rồi, bị hoa mắt sẽ biết, đến lúc đó ngươi có oán trách ta cũng không được, trong phủ cũng có tú nương, phân phó các nàng một tiếng là được.
Trinh Nương nhẹ nhàng lắc đầu nói: 
- Một đôi hài không quan trọng, hiếu thuận với mẫu thân mới phải đạo, nào dám oán trách mẫu thân? Biết mẫu thân đau sủng nữ nhi, mẫu thân đối xử với nữ nhi rất tốt, đôi hài vẫn để nữ nhi làm đi, thường thường vẫn mát xa cho mẫu thân, biết kích cỡ như thế nào, tú nương muốn tú phẩm cũng sợ làm không vừa chân.
Lâm thị vỗ nhẹ tay của Trinh Nương, cảm thán nói: 
- Đứa nhỏ này thật khiến cho người ta không thể không yêu thương mà, thật là làm ta đau sủng tới tâm can.
- Mẫu thân.
Trinh Nương e thẹn ngượng ngùng, trong mắt lộ ra cảm kích, âm thanh uyển chuyển vang lên:
- Hiếu thuận với mẫu thân là chuyện phải làm, nữ nhi chỉ có chút tú nghệ này thôi, mẫu thân thành toàn cho nữ nhi đi.
- Thành toàn, thành toàn, đồ mà Trinh Nương làm ra, ta luôn mang theo.
Lâm thị cười đáp ứng, thoáng nhìn Huệ Nương đang không yên lòng, Trinh Nương lại mát xa một trận, chân cẳng thư thái không ít, nhân tiện nói:
- Hài tử ngoan, làm khổ ngươi rồi, nghỉ một lát đi.
Trán Trinh Nương đầy mồ hôi, nàng dừng tay, quỳ gối nói: 
- Nữ nhi đi về trước chuẩn bị châm tuyến, lúc trước mẫu thân ban thưởng cho nữ nhi một khối da, vừa hợp làm một đôi hài.
- Đi đi.
Lâm thị khoát tay, Trinh Nương rất có lễ phép hướng Huệ Nương hành lễ, mới lui ra khỏi phòng, trước khi ra khỏi cửa xém chút nửa ᴆụng vào Trần ma ma, Trinh Nương dừng chân, thở phào một phen: 
- Ma ma đi chậm một chút.
Trần ma ma khuôn mặt hơi bối rối nói:
- A, là cửu tiểu thư.
Trần ma ma là người Lâm thị tín nhiệm nhất, ở trong phủ rất có thể diện, nàng không thể đắc tội với Trần ma ma, Trinh Nương dịu dàng cười cười:
- Mẫu thân cùng thất tỷ tỷ đang ở bên trong, Trần ma ma vào đi.
Trần ma ma bỏ lại Trinh Nương vòng qua bình phong đi vào phòng, ở trong mắt nàng không hề tồn tại thứ nữ cửu tiểu thư, một thứ nữ do di nương hạ sinh, sinh tử đều nằm ở trong tay chủ tử, mà nàng ăn mặc đều tốt hơn Trinh Nương nhiều.
Tuy rằng gần đây cửu tiểu thư có thể làm cho chủ tử vui vẻ, nhưng thật ra trong lòng chủ tử lại chướng mắt cửu tiểu thư, nếu không phải là vì đại tiểu thư, cửu tiểu thư làm gì có được địa vị như ngày hôm nay, có thể gả vào Nhữ Dương vương phủ nhất định phải là dòng chính nữ, cửu tiểu thư mặc dù có năng lực lại biết lấy lòng thì thế nào?
Trinh Nương không thèm để ý đến ánh mắt khinh miệt của Trần ma ma, từ lúc nàng xuyên thành thứ nữ, nàng đã sớm chuẩn bị, châm chọc nàng, khinh thị nàng, chế giễu nàng thì sao.
Đợi mười năm sau lại nhìn đi, Trinh Nương dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lâm thị, xuyên thấu qua bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy Trần ma ma đang thì thầm bên tai Lâm thị, Trinh Nương tâm khẽ động, chuyện có thể khiến cho Trần ma ma biến sắc, nhất định là là chuyện nan giải đi.
- Cửu tiểu thư?
Nha hoàn Liễu Diệp tiễn nàng ra cửa thấy nàng đứng im liền mở miệng:
- Tiểu thư có việc gì sao?
Trinh Nương ôn nhu cười nói:
- Là ta đột nhiên nhớ tới các kiểu hài đa dạng, định hỏi mẫu thân có thích hay không.
- Ngài định quay lại?
- Không phải.
Trinh Nương đẩy ra màn che, hoạt bát nháy mắt mấy cái nói:
- Khiến cho mẫu thân kinh hỉ đi.
Nha hoàn Liễu Diệp nhìn Trinh Nương cười nói:
- Trong phủ trừ thất tiểu thư ra, chỉ có một mình cửu tiểu thư thật tâm đối với phu nhân.
Trinh Nương không ỷ vào thân phận tiểu thư, đối với các nha hoàn cấp vị thấp cũng rất hòa thuận, có khi còn có thể chỉ dạy các nàng châm tuyến, hoặc là vẽ cho các nàng các kiểu dáng đa dạng, Trinh Nương ôn nhu từ ái ở trong mắt bọn nha hoàn nàng là người tốt.
Có chuyện gì đến trước mặt Trinh Nương cầu khẩn, nàng luôn tận lực giúp đỡ, dù không nhất định sẽ giải quyết được, nhưng có thể cảm thấy nàng có thiện ý cùng chân thành.
Quan trọng nhất là cửu tiểu thư sẽ không lấy lý do giúp ngươi, mà bắt ngươi làm chuyện này chuyện nọ, nàng chỉ là đơn thuần hỗ trợ, không cần báo đáp.
Trinh Nương đi xa, Liễu Diệp nói với nha hoàn bên cạnh:
- Chỉ cần nhìn thấy cửu tiểu thư trong lòng liền cảm thấy ấm áp, Vân Nhi tỷ tỷ thật sự là có vận khí quá tốt, có thể đi theo cửu tiểu thư.
- Đúng vậy, đúng vậy, cửu tiểu thư có cho ta một cái hầu bao, lần trước ta bất quá chỉ là đi truyền lời, nhìn cửu tiểu thư xâu chuỗi ngọc rất đẹp mắt, nàng liền thưởng cho ta.
- Đúng vậy a, lần trước cho ta hai quả đào mật, ta mang về cho nương ăn, nương nói cửu tiểu thư là người thiện tâm, Quan Âm Bồ Tát sẽ phù hộ nàng.
Đám nha hoàn hội tụ một chổ líu ríu nói về Trinh Nương như thế nào, tốt thế nào, trong đó một người nói:
- Cửu tiểu thư cũng thật đáng thương, rất nhanh sẽ xuất giá.
- Sao vậy? Sao vậy? Nói mau lên, thất tiểu thư, bát tiểu thư còn chưa xuất giá, sao có thể đến lượt nàng?
Đám nha hoàn hết sức tò mò, nha đầu kia tiếp tục nói:
- Mới vừa nãy các ngươi không thấy Trần ma ma sao? Ta luôn theo bên người Trần ma ma, vừa rồi có người đến phủ, nói là làm mai, cho một hộ nhân gia... Không phải là không tốt, chỉ là nghe nói hắn là một tên phong lưu...
Trinh Nương về tới phòng, tuy còn cầm châm tuyến trong tay, nhưng nàng lại đang suy nghĩ đến chuyện đã phát sinh ngày hôm nay, Huệ Nương không được tự nhiên, nhìn về phía Yên Nhiên dè dặt cẩn trọng, mới vừa rồi Trần ma ma rất kích động, nàng sao có thể không để ý đây.
Hôm nay điều nàng tiếc nuối nhất là không thể kết giao với An Ninh công chúa, Trinh Nương cũng từng nghe qua chuyện tình của An Ninh công chúa, luôn luôn muốn gặp mặt nàng.
Trong chùa miếu vừa đúng lúc gặp phải, nàng đã tính toán rất tốt, lại bị Yên Nhiên quấy rầy, An Ninh công chúa không có nhớ kỹ nàng, mà lại nhớ kỹ Yên Nhiên mặc kệ nàng mà vung áo bỏ đi.
Trinh Nương vuốt nhẹ tóc mai, đem kim cắm ở trên tơ lụa, Yên Nhiên là rời đi trước, mà lại đến sau, nàng gặp cái gì? ánh mắt Trinh Nương sáng ngời... là Huệ Nương?
- Cửu tiểu thư, cửu tiểu thư, nô tì đã hỏi thăm rõ ràng.
Vân Nhi lại gần nói: 
- Là chuyện của thất tiểu thư, nàng có tư tình với người khác.
Trinh Nương a một tiếng, kéo Vân Nhi ngồi xuống, hỏi: 
- Tư tình? Là thất tỷ? Ngươi không phải...Ta không phải có ý nghi ngờ ngươi, Vân Nhi, chuyện tư tình này cũng không thể tin.
- Nô tì nếu không hỏi thăm rõ ràng sẽ không dám bẩm báo với tiểu thư, hôm nay Yên Nhiên tiểu thư gặp phải thất tiểu thư.
- Là ai?
- Nghe nói là Dương gia tam lang
Vân Nhi đem tin tức mà mình hỏi thăm được nói cho Trinh Nương biết, Trinh Nương suy tư một hồi, mới dặn dò Vân Nhi: 
- Việc này không được nói lung tung, Chúng ta cái gì cũng không biết.
Trinh Nương nhớ tới tin tức mà Liễu Diệp truyền đến, nàng kinh ngạc xuất thần, phong lưu háo sắc, là loại người nàng không muốn gả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc