Chương 118-3: Châm ngòi (3)

Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn

Dạo này nha hoàn Đan Thanh bên người vương phi thường xuyên đưa đồ vật cho thái phi?
Dạ.
Cẩm Sắt nghiêm cẩn trả lời:
Nghe nói thái phi chưa bao giờ gặp Đan Thanh, nhưng có thể nói, các vị ma ma trong sân viện của thái phi có mấy phần thiện ý với nàng.
Vương phi lợi hại nhất chính là lung lạc lòng người, đem người phù hợp nhất an bài ở vị trí thích hợp, Đan Thanh không phải vì thái phi đưa đồ vật này nọ, mà nhiệm vụ chủ yếu của nàng chính là kết hảo với các vị ma ma bên người thái phi.
Trong mắt Yên Nhiên có ý đùa cợt:
Nàng sao có thể không hiểu rõ ràng, tuy thái phi không phải là người khôn khéo, nhưng nếu hạ nhân bên người mà quản không được, không phải là quá vô dụng sao? Các vị ma ma không phải ai cũng không có nhi nữ, dù Đan Thanh khiến các nàng vui mừng hơn nữa thì có thể lướt qua thân sinh nhi nữ sao? Còn không nói đến chuyện chủ tử của các nàng chính là thái phi, phản bội thái phi các nàng sẽ không dám.
Nhưng nô tỳ nhìn Đan Thanh như cá gặp nước, ở trước mặt các vị ma ma rất có thể diện.
Cẩm Sắt nâng đỡ Yên Nhiên ngồi xuống, Triệu ma ma bưng chén dược vừa vào cửa liền nói:
Chén dược này là chén cuối cùng mà Bình đại phu khai đơn cho thế tử phi, 0chuyện này người không thể sốt ruột, người cùng thế tử nhất định sẽ có tin tức tốt, càng sốt ruột càng không dễ dàng.
Không phải Yên Nhiên sốt ruột, suy nghĩ cặn kẽ mới thỉnh Bình Nhất Chỉ vào vương phủ khai đơn thuốc điều dưỡng cung huyết dược liệu bổ dưỡng.
Nàng nhìn Triệu ma ma, Yên Nhiên rất tin tưởng nàng, quay mặt nói với Cẩm Sắt:
Có thể diện cũng là thái phi cho, hãy sai người nhìn chằm chằm, trò hay rất nhanh sẽ ra sân.
Yên Nhiên uống dược, Triệu ma ma nói:
Nhìn vương gia có lẽ thân thể đã không còn gì đáng ngại, có phải lễ gặp mặt không thể kéo dài hơn nữa? Nếu lão nô sớm làm xong việc, vương phi muốn nhập môn còn có thể lui về?
Cũng vì động phòng huyết án, Nhữ Dương vương dưỡng bệnh trì hoãn lễ gặp mặt.
Trinh Nương còn chưa có chính thức bái kiến thái phi, cũng không có gặp các chủ tử khác trong vương phủ.
Yên Nhiên uống dược xong, dùng nước súc miệng xua tan cay đắng, phun vào trong ống nhổ, rồi nói:
Việc này ta không thuận tiện nói ra, phải đợi vương gia mở miệng.
Vương gia làm sao biết được chuyện này? Một khi chậm lại quá lâu, vương phi bị ủy khuất, thái phi sẽ đem việc này đổ lên người thế tử phi.
Triệu ma ma nhắc nhở Yên Nhiên, lúc nay Yên Nhiên đã yên lặng nắm giữ quyền lực thay thái phi.
Nếu lễ gặp mặt còn chậm lại nữa, một khi biện bạch, Yên Nhiên sẽ luôn không phải, thái phi sẽ không gánh vác thay nàng
Mặc dù vương gia không hiểu, vương phi còn có thể không biết?
Yên Nhiên trầm mặc một hồi:
Không chừng nàng muốn mượn chuyện này để biểu hiện cái gì đó, như vậy mới có thể đổ lên đầu ta.
Trinh Nương không thể không biết, nàng đang đợi... Đợi Yên Nhiên bỏ qua nàng, hoặc là mượn chuyện đại di để sinh sự.
Yên Nhiên không muốn đại di bị Trinh Nương quấy rầy, rõ ràng không cam lòng vì Trinh nương xuất lực, nhưng nàng cũng không có biện pháp khác:
Đợi biểu ca trở về, ta sẽ thỉnh biểu ca đi nói với vương gia.
Triệu ma ma trấn an Yên Nhiên nói:
Chủ tử từng nói một câu, người không thể luôn chiếm thế thượng phong, cân nhắc nặng nhẹ lợi hại mới là thượng sách, vương phi là người có tâm kế, từ từ sẽ đến...
Người muốn đi đâu?
- Đi gặp tổ mẫu.
Yên Nhiên nở nụ cười:
Ta sẽ không để biểu ca đi chuyển lời, dù ta thành toàn cho nàng thì cũng phải chừa cho nàng một chút tai hoạ ngầm.
Nếu nói trên đời này người hiểu Trinh Nương nhất trừ Yên Nhiên thì không còn ai.
Tâm tư thủ đoạn của Trinh Nương nàng đã xem hơn mười năm, lúc ૮ɦếƭ đi rồi sống lại đã là hai mười mấy năm, dù là người ngốc hơn nữa cũng sẽ có tiến bộ.
Trinh Nương rất giỏi đoán ý am hiểu lòng người, chẳng lẽ nàng không biết?
Yên Nhiên đi đến sân viện của thái phi, lại gặp nha hoàn Đan Thanh, lúc nàng hành lễ, Yên Nhiên nói:
Không hổ là nha hoàn hồi môn được vương phi mang đến, nhìn xem, các ngươi cũng không bằng nàng.
Thế tử phi điện hạ quá khen, nô tỳ không dám so sánh với Cẩm Sắt tỷ tỷ.
Đan Thanh khiêm tốn cung kính hành lễ, Yên Nhiên cười nói:
Mẫu phi lại đưa món ăn gì cho tổ mẫu?
Là mấy món điểm tâm do vương phi tự tay làm, nô tỳ đã giao cho thái phi.
Yên Nhiên cười khẽ:
Thật sự là phiền mẫu phi lo lắng, người không biết còn cho rằng Nhữ Dương vương phủ ngay cả điểm tâm cũng không cung nổi cho tổ mẫu.
Không cho Đan thanh có cơ hội biện bạch, Yên Nhiên nhìn thoáng qua phòng, nói:
Mặc dù tổ mẫu muốn thay đổi hương vị, nhấm nháp tay nghề của mẫu phi, cũng không thể để mẫu phi mỗi ngày đều phải xuống bếp, nếu tổ mẫu thật sự thích dùng, chỉ cần hỏi mẫu phi phương thức làm là được, ta thật sự sợ nàng mệt.
Thế tử phi điện hạ lo lắng quá rồi, chủ tử hiếu thuận thái phi không có gì là vất vả.
Đan Thanh nhìn chằm chằm mũi chân, nhẹ giọng cãi lại:
Chủ tử không thể so với thế tử phi điện hạ, nhưng giống như người đều muốn hiếu thuận với thái phi, là hiếu tâm.
Yên Nhiên liếc mắt nhìn Đan Thanh, người bên cạnh Trinh Nương cũng không đơn giản:
Thật không hiểu mẫu phi làm thế nào dạy dỗ các ngươi...
Chủ tử thỉnh người vào.
Yên Nhiên cười cười, đi vào trong phòng, thái phi giữ chặt tay nàng, từ ái nói:
Bên ngoài gió lớn, cũng không chịu xuyên nhiều y phục một chút, nếu bị cảm phong hàn thì biết làm thế nào?
Yên Nhiên ngồi bên người thái phi, uống một ngụm trà nóng:
Là tôn tức đột nhiên nhớ tới một chuyện, cho nên mới đến quấy rầy tổ mẫu.
Ta vừa thức dậy, cả ngày đều có người đến chổ ta la cà.
Yên Nhiên nhìn thái phi cho mèo ăn điểm tâm, thì ra tâm huyết của Trinh Nương đều nằm trong bụng mèo, làm bộ nghe không hiểu:
Nếu tổ mẫu ngại phiền, cứ đuổi đi là được.
Thái phi nói:
Nếu có thể đuổi đi thì tốt rồi, thật sự nghĩ ta là bà lão hồ đồ? Quên đi không nói nữa, ngươi đến đây có việc gì?
Mẫu phinhập môn đã hơn nửa tháng, có phải nên gặp mặt bọn muội muội?
Thần sắc thái phi lập tức âm trầm, nhìn Yên Nhiên:
Ngươi đến gặp ta để nói chuyện lễ gặp mặt?
Mới vừa rồi ở trong phòng mẫu phi tôn tức nhìn thấy tứ muội muội, cũng gặp phụ vương, người cũng biết phụ vương là người trọng tình, mẫu phi dịu dàng xinh đẹp, phụ vương lại ngưỡng mộ nàng, một khi phụ vương hiểu lầm, tình cảm mẫu tử giữa người và phụ vương sẽ...
Hắn có thể vì kế thất mà bất hiếu sao? Nhữ Dương vương phi của chúng ta thật có bản sự.
Thái phi nhíu chặt mày, có vẻ rất khó chịu. 
Người cũng nhìn thấy tình trạng ngày hôm nay, phụ vương xoay người liền đi gặp mẫu phi, dù nàng hiếu thuận người, sẽ  có lúc....
Yên Nhiên lộ vẻ khó xử:
Người là vì muốn tốt cho phụ vương, nhưng tôn tức sợ phụ vương không rõ ràng, nàng lại thấu hiểu lòng người, thời gian qua đi người chịu thiệt không chừng chính là tổ mẫu, người chỉ có một mình nhi tử là phụ vương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc