Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh - Chương 14

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Cảm giác ấm áp trơn ướt lướt qua khiến lòng bàn tay tê dại. Đầu óc Tùng Dung nóng lên, khiến trái tim cũng nhộn nhạo theo. Thứ tình cảm lạ thường càng tích tụ càng dâng cao, đầy đến độ sắp tràn ra ngoài.
Sáng hôm sau, Tùng Dung bừng bừng sát khí sang nhà đối diện ăn sáng, Ôn Thiếu Khanh ra mở cửa cũng giật mình, lúc ngồi trên bàn ăn còn tự động nép vào trong góc.
Tùng Dung ăn sáng xong, vẫn bừng bừng sát khí chuẩn bị tới tòa thị bị Ôn Thiếu Khanh gọi lại. Anh vừa mặc áo khoác vừa nói: “Hôm nay anh trực ca đêm, mai sẽ về muộn, không làm bữa sáng được, em tự lo nhé.”
Gi ờ trong đầu Tùng Dung đều là tài liệu để lát nữa lên tòa, chỉ gật đầu qua loa rồi đi, tới cổng tòa án thì gặp Đàm Tư Trạch dẫn theo mấy thực tập sinh ở văn phòng luật. Cô thấy hơi lạ, bèn hỏi: “Sao mọi người lại tới đây?”
Đàm Tư Trạch thoải mái, “Lâu rồi luật sư Ngô không xuất hiện, phiên tòa hôm nay chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Anh đưa họ đến xem trình độ mồm mép của luật sư Ngô để mở mang tầm mắt.”
Tùng Dung lạnh lùng liếc anh, “Anh cố ý đúng không?”
Đàm Tư Trạch vẫn tươi tắn, “Thực ra vụ này ai sáng suốt chỉ nhìn qua là biết thắng thua rồi, làm lấy lệ thôi ấy mà, không phải căng thẳng.”
Tùng Dung mặc kệ anh, bỏ đi, tới lúc vào lại giật mình khi phát hiện bên trong có rất đông người trông như sinh viên đang ngồi nghiêm chỉnh ở khu dự thính/
Đàm Tư Trạch đi sau cô cũng bất ngờ, lùi lại nhìn biển tên trước cửa, miệng còn thì thầm: “Đi nhầm à?”
Luật sư Ngô đã đến, thấy có người vào cửa liền vỗ vỗ tay, chỉ vào Tùng Dung giới thiệu: “Các em, đây là đàn chị của các em.”
Một nhóm sinh viên đồng thanh chào: “Chào đàn chị!”
Tùng Dung đen mặt chào một tiếng “thầy Ngô”, sau đó lặng lẽ ngồi vào vị trí.
Luật sư Ngô lại chỉ vào vị trí chánh án, “Lát nữa người ngồi ở đó cũng là học trò của tôi, chính là đàn anh của các em. Đi trên con đường pháp luật này, các em phải hiểu, ở tòa gặp những người từng là thầy cô, bạn bè, đàn anh đàn chị của mình là chuyện rất bình thường. Các em phải quen đi.”
Vừa dứt lời thì chánh án bước vào, vừa ngồi xuống chào luật sư Ngô, phía khu dự thính đã lập tức vang lên tiếng ho: “Chào đàn anh!”
Chánh án giật mình, quay đầu nhìn Tùng Dung. Tùng Dung nhún vai, vẻ mặt cũng hoang mang.
May mà phiên tòa đã nhanh chóng bắt đầu. Tùng Dung cũng biết vụ này chỉ làm cho có giống như lời Đàm Tư Trạch nói, nhưng không nghĩ làm cho có thôi mà cũng khó khăn như vậy.
Tùng Dung vừa trình bày chưa được mấy phút, luật sư Ngô bỗng ngắt lời cô, hỏi đám sinh viên ở dưới: “Điều luật mà luật sự biện hộ vừa nói là từ đâu?”
Tùng Dung vỗ trán, người ở khu dự thính đều lơ mơ. Luật sư Ngô không thấy ai trả lời, cau mày, quay lại hỏi chánh án: “Cậu nói xem là điều nào trong chương nào của bộ luật hình sự?”
Chánh án không biết làm sao, “Thầy Ngô, em tốt nghiệp lâu rồi…”
“Cái này liên quan gì đến tốt nghiệp hay chưa? Cậu cũng không biết à?” Luật sư Ngô lườm chánh án rồi nhìn về phía Tùng Dung, “Em nói cho họ biết đi.”
Tùng Dung cũng bất lực. Cô trao đổi ánh mắt với chánh án, chánh án hắng giọng, “Công tố viên chú ý, hiện tại chúng ta đang ở trên tòa chứ không phải đang lên lớp.”
Khoảng thời gian sau đó luật sư Ngô cũng kiềm chế bớt, nhưng vẫn dăm ba phút lại tạm dừng một lần, thế là phiên tòa vốn có thể kết thúc trong một tiếng đồng hồ lại bị kéo dài đến hết buổi sáng mới xong. Tùng Dung đã chuẩn bị tinh thần chịu giày vò áp bức, chỉ không ngờ sẽ bị giày vò theo kiểu này.
Lúc kết thúc luật sư Ngô vẫn không quên nhắc nhở sinh viên: “Ra về yên lặng trật tự, nhớ mang theo rác của mình.”
Tùng Dung hết nói nổi, mệt mỏi thu dọn đồ đạc. Chánh án đồng cảm, đi tới an ủi cô: “Lần sau nếu biết đối phương là luật sư Ngô thì tuyệt đối đừng nhận.”
Tùng Dung nghĩ lại vẫn sợ, gật đầu, “Cho bao nhiêu tiền cũng không nhận! Đánh ૮ɦếƭ cũng không nhận!”
Tùng Dung bị thầy giày vò áp bức trên tòa, cậu em họ cùng cảnh ngộ của cô cũng phải chịu hoàn cảnh tương tự ở bệnh viện.
Buổi sáng, Ôn Thiếu Khanh dẫn theo một nhóm bác sĩ thực tập đi kiểm tra phòng bệnh, nhìn bệnh án kẹp ở giường của một bệnh nhân nào đó, hỏi Chung Trinh: “Chung Trinh, biểu hiện lâm sàng của máu tụ ngoài màng cứng như thế nào?”
“Ấy…” Chung Trinh giật mình, hơi sững lại rồi mới trả lời: “Máu tụ ngoài màng cứng chủ yếu là do gãy xương thái dương hoặc xương chẩm, dẫn đến rối loạn ý thức, áp suất nội não tăng cao kéo theo các triệu chứng điển hình như đau đầu, nôn ói gia tăng, bồn chồn lo âu, bối rối, với cả… với cả…”
Trong lúc Chung Trinh vừa lắp bắp vừa cố nhớ lại, đám sinh viên càng thêm căng thẳng. Sao tự nhiên thầy Ôn lại hỏi? Người tiếp theo chắc không phải mình chứ?
Ôn Thiếu Khanh đóng bệnh án, hờ hững nói: “Thứ đơn giản như vậy mà không nhớ được, về chép một trăm lần.”
Chung Trinh sửng sốt, “Một trăm lần? Nhiều quá. Em có thẻ sinh viên, giảm nửa giá còn năm mươi lần được không ạ?”
Ôn Thiếu Khanh cười khẩy, “Người tàn tật còn được miễn toàn bộ, có cần tôi đánh gãy chân cậu không?”
Chung Trinh lập tức ngoan ngoãn, “Không cần, không cần. Kiểm tra phòng xong em sẽ đi chép ngay.”
Suốt khoảng thời gian kiểm tra phòng bệnh, Chung Trinh thấp thỏm duy trì trang thái căng thẳng cao độ. Mãi mới xong, vừa định chuồn thì lại bị Ôn Thiếu Khanh gọi.
“Cậu không hỏi chị họ cậu bị thương thế nào à?”
Chung Trinh hoang mang nhìn Ôn Thiếu Khanh, thầy biết nhiều hơn em mà? Sao còn hỏi em chứ?
Cậu đang thấy lạ, Ôn Thiếu Khanh đã nhìn lên, cậu lập tức trả lời: “ À, chị ấy nói là không cẩn thận va vào hộp phòng cháy.”
Ôn Thiếu Khanh ngừng lại một chút, “Nghiêm trọng không?”
Chung Trinh càng kinh ngạc, đến cả phim chụp CT não thầy cũng xem rồi, lại còn hỏi em?
Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lại phóng đến, cậu chàng nhát gan Chung Trinh vội đáp: “Vẫn ổn, chị ấy nói chị ấy kiểm tra rồi, bác sĩ bảo không sao.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, nhìn Chung Trinh, “Bảo vệ và tôn trọng vấn đề riêng tư của bệnh nhân là nội dung quan trọng trong đạo đức y học lâm sàng, sao cậu có thể tự tiện nói tình hình của bệnh nhân cho tôi biết?”
Chung Trinh không hiểu, “Thầy hỏi em mà?”
Ôn Thiếu Khanh liếc sang, “Tôi hỏi là cậu nói luôn? Về chép tay một bản Y đức, giao cho tôi trong tuần này.”
“…”
Chung Trinh muốn khóc. Cậu nhìn Ôn Thiếu Khanh nhàn nhã rời đi, cảm thấy chắc chắn mình đã vô ý làm gì có lỗi với thầy rồi, nếu không sao hôm nay thầy cứ nhắm vào cậu chứ.
Nghĩ vậy, cậu quay sang tóm lấy đám người đang xem trò vui bên cạnh, “Mấy người nói xem có phải tôi đã làm mất lòng sếp không?”
Có cô gái mềm lòng an ủi: “Sao thế được? Đàn em à, nếu cậu thật sự làm mất lòng sếp thì sếp đã đuổi cậu đi rồi.”
Một đàn anh lâu năm lại tỏ vẻ bí hiểm, “Cậu còn trẻ, mới theo sếp chưa được bao lâu, vẫn chưa hiểu sếp. Ai làm mất lòng sếp, sếp sẽ không đuổi người đó đâu, bởi thế thì dễ dàng cho người đó quá. Sếp sẽ giữ lại để từ từ tra tấn, vậy mới vui.”
Chung Trinh nghĩ đến bốn chữ “từ từ tra tấn” kia, cảm thấy rõ ràng là đang nói mình.
Vào giờ ăn trưa, Ôn Thiếu Khanh gửi tin nhắn Wechat đơn giản hai chữ hỏi thăm hàng xóm.
“Thắng, thua?”
Tùng Dung trả lời cũng đơn giản.
“Thua…”
Nhìn hai chữ này, Ôn Thiếu Khanh dường như có thể cảm thấy nỗi buồn bực của cô, nhưng anh không biết rằng nỗi buồn bực đó vốn dĩ chẳng liên quan đến chuyện thua thắng.
Gọi xong đồ ăn, Đàm Tư Trạch đưa thực đơn cho người phục vụ, ngoảnh lại thấy Tùng Dung ngẩn người nhìn chiếc điện thoại, liền tò mò ghé sang xem, “Nhìn gì đấy?”
Tùng Dung nhanh tay khóa màn hình, “Không có gì. Đúng rồi, em thua kiện nên tâm trạng không được tốt, xin nghỉ một ngày để điều chỉnh tâm lý. Mấy vụ em đang nhận anh chuyển cho người khác đi.”
Đàm Tư Trạch sửng sốt, “ Chị hai à, có ai làm luật sư mà không bao giờ thua kiện đâu? Với lại, em thua tiền bối lão làng thì có gì mất mặt? Cái cớ này của em co quá gượng ép không?”
Tùng Dung nhíu mày, “ Gượng ép đến thế cơ à? Nhưng tạm thời em không nghĩ ra lý do gì khác, anh nghe tạm đi.”
Nói xong, cô day ấn đường, “Đánh một trận với tiền bối lão làng mà như sắp già đi mười tuổi.”
Đàm Tư Trạch lắc đầu, “Anh từ chối.”
Mặt Tùng Dung không chút cảm xúc: “Em muốn kháng cáo.”
Đàm Tư Trạch vẫn lắc đầu, “Bác bỏ, duy trì bản án cũ.”
Tùng Dung cau mày suy nghĩ một lát rồi quay đầu chỉ vào gáy, “Em bị bệnh! Bị đập đầu nên sưng một cục lớn! Không tin anh sờ thử xem!”
Đàm Tư Trạch vội giấu tay ra sau lưng, nhìn cô cảnh giác, “Anh không sờ! Tùng Dung, em đừng có gài bẫy anh, anh mà tiếp xúc tay chân với em thì không thể nói rõ cái gì nữa rồi. Chắc chắn em sẽ lấy lý do quấy rối đồng nghiệp nữ gì đó mà uy Hi*p anh. Chúng ta đều là người học luật, đừng làm tổn thương nhau.”
Sau đó anh quay sang nói với các thực tập sinh ngây thơ bên cạnh: “Các em có thể học tập chiêu này của luật sư Tùng. Rất tốt đấy. Nhưng đừng dùng với tôi.”
Kế hoạch nghỉ phép của Tùng Dung phá sản. Cô cũng chẳng còn hứng ăn, nuốt qua loa mấy miếng rồi về văn phòng. May mà cũng sắp cuối tuần, có thể thả lỏng một chút.
Chiều hôm ấy sau khi hết giờ làm, khi đi ngang qua siêu thị ở chung cư, Tùng Dung dừng lại một lát rồi vào trong mua nguyên liệu nấu ăn. Cô mua bánh mì nướng và bí đỏ như lời Ôn Thiếu Khanh nói lần trước để mang sang nhà anh.
Mua xong về đến nơi, nhìn cánh cửa đóng chặt của nhà đối diện, Tùng Dung mới nhớ ra ban sáng Ôn Thiếu Khanh nói hôm nay anh phải trực ca đêm. Nhìn đồ trong tay, cô khẽ thở dài, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Nhưng ca trực đêm của Ôn Thiếu Khanh hôm ấy lại rất không yên ổn. Nửa đêm đột nhiên có một bệnh nhân cấp cứu, anh và Trần Thốc cùng vào phòng phẫu thuật. Ca mổ tiến hành trong suốt sáu giờ, sau khi giải quyết xong phần quan trọng nhất, các trợ lý đều lộ vẻ mệt mỏi và căng thẳng.
Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc đều là những bác sĩ giàu kinh nghiệm, biết thời điểm này là lúc dễ xảy ra vấn đề nhất. Hai người nhìn nhau, Ôn Thiếu Khanh bình thản lên tiếng: “Bác sĩ Trần kể chuyện gì làm dịu bầu không khí đi.”
Các trợ lý cùng nhóm y tá vừa trải qua cảm giác căng thẳng tinh thần và tàn phá sức lực cao độ, giờ đây đồng loạt nhìn Trần Thốc với ánh mắt mong đợi.
Trần Thốc bắt đầu kể. Anh đeo khẩu trang nên không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng từ góc mắt nét mày cong cong, có thể nhận ra anh đang ngại ngùng cười, “Hoa Đào và Hoa Cúc cùng đi du lịch. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh sân bay, tại sao Hoa Đào được qua mà Hoa Cúc không được?”
Nhóm người hứng thú, “Tại sao?”
“Vì Hoa Cúc là hàng dễ nổ(*).” Trần Thốc bị cô bạn gái vô tư làm ảnh hưởng, giờ đã có thể kể chuyện cười tục tĩu với vẻ mặt ôn hòa và chất giọng nhẹ nhàng.
(*): Phiên âm tiếng Truung của chữ “nổ” là “bạo”, “bạo cúc” trong tiếng Trung là từ lóng chỉ việc quan hệ tình dục thông qua đường hậu môn.
Cả đám người bỗng hiểu ra, sau đó cười điên cuồng. Có người mới đến viện ngạc nhiên nhìn Trần Thốc, “Thầy Trần, thầy giấu tài kỹ thật!”
Trần Thốc cũng cười, “Bạn gái tôi kể cho đấy.”
Y tá trưởng tiếp lời: “Chuyện này có tôi làm chứng. Trước khi có bạn gái, bác sĩ Trần toàn kể chuyện cười nhạt nhẽo thôi, kiểu thế này này: Ngày xưa có một con gấy trúc đi đến quán cơm, gọi món xong thì bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, nó rút súng ra bắn linh tinh mấy phát. Chủ quán liền hỏi sao mày lại làm thế? Con gấu trúc nói, ông tra từ điển đi. Ông chủ phát hiện trong từ điển viết: Panda: an animal, eats shoots and leaves (*). Anh ấy vừa kể là người khác thấy lạnh như đang ở trong nhà xác. Rồi sau này có một lần làm phẫu thuật, anh ấy kể chuyện cười tục kia, làm ai nấy đều thảng thốt. Mà ca phẫu thuật đó còn ghi hình trực tiếp để mọi người quan sát học hỏi, lúc ấy ầm ĩ hết cả lên. Phẫu thuật xong trưởng khoa gọi bác sĩ Trần ra làm khó anh ấy mãi rồi mới tức giận nói rằng sau này lúc quay video không được kể chuyện cười tục nữa. Đến cả viện trưởng cũng hỏi tôi bạn gái bác sĩ Trần là ai, trước kia anh ấy là người lương thiện trong sáng lắm cơ mà.”
(*): Panda: an animal, eats shoots and leaves. Dịch nghĩa: Gấu trúc là một động vật ăn chồi và lá. Trong câu chuyện cười kể trên, chú gấu trúc hiểu câu này là “Gấu trúc là một loài động vật, ăn, bắn và bỏ đi (từ “shoots” ở dạng danh từ nghĩa là “những chồi cây”, ở dạng đồng từ có nghĩa là “bắn”, từ “leaves” ở dạng danh từ có nghĩa là “những chiếc lá”, ở dạng động từ có nghĩa là “rời đi”).
Nhóm người cười vui vẻ một lúc, người gây mê lại gần nói với Ôn Thiếu Khanh: “Thầy Ôn cũng kể đi.”
Ôn Thiếu Khanh vừa làm nốt khâu cuối, vừa nghiêm túc lên tiếng: “Biết cuộc nói chuyện đơn giản nhất mà cũng dơ bẩn nhất lịch sử là gì không?”
“Là gì?”
Ôn Thiếu Khanh không buồn liếc mắt, thong thả nói hai chữ: “A. Không.(*)”
(*): “A. Không.”: Ý nói trong quá trình quan hệ tình dục, một người yêu cầu được quan hệ bằng miệng nhưng người kia từ chối.
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Nghĩa là sao?”
Ôn Thiếu Khanh khẽ nhướng mày. Mấy thanh niên trai tráng phản ứng rất nhanh, bắt đầu cười gian giải thích.
“Qúa dơ bẩn!”
“Học y thì sợ gì bẩn?”
“Thầy Ôn quả là ăn được cả mặc cả chay, giỏi cả văn lẫn võ!”
“Còn gì không? Còn gì không”
“Còn?” Tay Ôn Thiếu Khanh vẫn không nghỉ, miệng trả lời, “Mỉm cười xnh đẹp(*) được không?”
(*): Một kiểu chơi chữ, ý nói “quan hệ xong thì cười”.
“Ha ha… Câu này em hiểu!”
Bầu không khí u ám khi nãy tan biến. Nhóm người lại tiến vào trạng thái chiến đấu, Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc cười với nhau.
Sau khi phẫu thuật, Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc mệt đến mức chỉ còn sức dựa vào tưởng nghỉ lấy hơi. Y tá trưởng thay quần áo xong đi tới, cười với cả hai, “Biết không? Các bạn trẻ thích nhất là được làm trợ lý phẫu thuật cho hai người đấy.”
Ôn Thiếu Khanh day ấn đường, cười gượng, “Thật à?”
Y tá trưởng đã ở độ tuổi trung niên gật đầu chắc nịch, “Ừ, không chỉ được quan sát thao tác động tác phẫu thuật khéo léo ở khoảng cách gần mà còn được nghe những câu chuyện nhỏ mới mẻ nhất. Quan trọng là giá trị nhan sắc cũng cao. Nói chung là người đẹp việc tốt, đủ mặn đủ chay, mà mặn vừa phải, không ảnh hưởng đến tình hình chung, phù hợp cả già cả trẻ, tất nhiên được hoan nghênh rồi.”
Trần Thốc như sực nhớ ra điều gì, mở mắt nói: “Lúc nãy hình như cũng quay video. Nếu mai trưởng khoa gọi chúng tôi lên răn đe thì phải phiền y tá trưởng giúp đỡ chút rồi.”
Y tá trưởng vỗ иgự¢, “Tất nhiên, không nghe lời thì cho ông ấy ngủ phòng khách!”
Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc trở lại phòng nghỉ, vừa nằm xuống thì lại bị gọi dậy.
Ôn Thiếu Khanh thấy sắc mặt Trần Thốc khó coi, vỗ vỗ anh, “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi xem thế nào.”
Trần Thốc quả thực không ổn lắm, nhíu chặt hàng mày rồi xoa xoa đầu, “Hình như hơi cảm rồi, bận quá thì gọi tôi nhé.”
Ai ngờ Ôn Thiếu Khanh đi rồi không quay lại luôn. Trần Thốc chợp mắt được một lúc, thấy đỡ hơn nhiều, đi quanh bệnh viện không thấy Ôn Thiếu Khanh liền hỏi y tá.
Cô y tá chỉ vào phòng phẫu thuật, “Vừa rồi có thêm một bệnh nhân cấp cứu, đang phẫu thuật.” Nói xong lắc đầu thở dài, “Xem ra đêm nay không được nghỉ rồi.”
Trần Thốc còn muốn hỏi cụ thể thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nghe máy xong, cô y tá méo mặt nói, “Bác sĩ Trần, chuẩn bị nhận bệnh nhân…”
Ôn Thiếu Khanh ra khỏi phòng mổ khi đã qua giờ giao ban. Anh xoa cổ, lòng hơi bực bội. Bình thường anh khá tốt số, những hôm trực ca đêm thường được ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Người “hot” nhất khoa là Trần Thốc, cứ trực ca đêm là cấp cứu liên tục. Thế nên dù là bác sĩ hay ý tá cũng đều sợ bị phân chung ca với anh ta. Người bình thường đều bó tay, cũng chỉ có Ôn Thiếu Khanh có thể trấn áp phần nào. Nói cũng lạ, trước kia anh và Trần Thốc cùng trực ca đêm, thỉnh thoảng cũng có ca cấp cứu, nhưng đêm qua thì rõ là liên tục không ngừng.
Giao ban xong, Ôn Thiếu Khanh gặp Trần Thốc đang chuẩn bị ra về ở cửa phòng làm việc, anh giữ chặt lấy anh ta bắt đầu chất vấn: “Hôm qua anh không vái thần ca đêm đúng không?”
Trần Thốc cũng đang rất mệt, vò đầu trả lời qua loa: “Vái rồi. Vái rồi.”
Đang là giờ làm việc, rất nhiều bác sĩ, y tá tới nhận ca nghe vậy đều dừng lại bàn tán.
“Xem ra đêm qua là gió Đông thổi bạt gió Tây.”
“Ý cậu là tối qua bác sĩ Ôn bị bác sĩ Trần đè ép?”
“Tôi không nói thế!”
Câu này rất mập mờ, người học y trí tưởng tượng phong phú, nghe vậy đều cười lớn.
Trần Thốc thấy mặt Ôn Thiếu Khanh ngày càng sầm xuống, vội tranh thủ giải thích: “Đừng nói lung tung! Tôi đâu dám đè anh ta.”
Không giải thích còn được, vừa giải thích là cả đám người cười ầm lên, “Xem ra bác sĩ Trần vẫn là người nằm dưới!”
Ôn Thiếu Khanh mặc kệ họ. Trông thấy người xếp ca trực, anh chỉ vào Trần Thốc, “Sắp tới đừng xếp tôi cùng anh ta. Dạo này anh ta bùng phát quá mạnh, tôi không trấn áp được!”
Trần Thốc cười vô tội.
Người xếp ca trực đẩy gọng kính, vẻ mặt bất ngờ, “Thần ca đêm bình thưởng chỉ bắt nạt người mới, sao đến hai anh cũng bị ђàภђ ђạ vậy? Khoan đã, tôi phải nhớ về đăng lên diễn đàn của bệnh viện một bài với tiêu đề: Hiện tượng trăm năm hiếm thấy, hai bác sĩ lâm sàng uy tín của bệnh viện cũng bị thần ca đêm ђàภђ ђạ.”
Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc cạn lời.
Nhóm người cười xong, đang định giải tán thì chợt có một bác sĩ thực tập rụt rè đứng ra, “Ấy… Xin lỗi thầy Ôn, thầy Trần. Em vừa nhớ ra hình như mình mặc đồ đỏ.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu ta nghi hoặc, có thấy gì màu đỏ đâu?
Người kia khó nhọc thốt ra hai từ: “Nội y.”
Lần này đến người luôn nói chuyện nhỏ nhẹ như Trần Thốc cũng nổi giận, “Không biết trực ca đêm là không được mặc đồ đỏ à? Dễ gặp máu!”
Người kia xấu hổ, “Mọi người đều được tiếp nhận giáo dục tiên tiến, đừng mê tín vậy chứ.”
Đám người đồng thanh: “Im đi!”
Nhân viên y tế xưa nay vẫn luôn rất kinh sợ những điều luật bất thành văn liên quan đến trực ca đêm.
Trần Thốc cuối cùng cũng được rửa oan. Ôn Thiếu Khanh vỗ vai anh ta, nhân tiện nói gần đây khí của hai người không hợp, đề nghị không nên cùng trực ca đêm.
Trần Thốc nhìn anh rời đi, lên tiếng phản đối: “Cậu có ý gì? Cậu như thế là vẫn chưa tin tôi mà!”
Ôn Thiếu Khanh im lặng, rõ ràng không hề tin anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc