- Ngọc Như, em xem nè !
Ngọc Như nghe tiếng Trọng Ân mà không thấy mặt anh đâu, chỉ thấy bó hoa hồng đỏ thật to đi về phía mình. Cô bật cười:
- Anh hai, bộ đổi nghề hả?
- Ừ !
Cô tròn mắt ngơ ngát, anh phì cười:
- Hoa của em đó, Có một gã khờ nào đó đang làm việc ở xa không về kịp nhờ anh tặng dùm với lời nhắm : “Chúc em sinh nhật vui vẽ”.
Cô vỗ trán mỉm cười, hôm nay sinh nhật mình mà quên mất, cô nheo mắt nhìn anh:
- Thế còn quà của anh đâu?
- Trời, em tham vừa thôi? Có chồng rồi thì chồng lo anh hết nhiệm vụ rồi.
Ngọc Như mím môi cười:
- Vậy… em về công ty Lam Phương nghe?
Trọng Ân nhỏm dậy:
- Ê, em có 20% cổ phần ở Việt Đức đó.
- Hì hì đừng dùng chiêu này với em, nó hết hiệu lực lâu rồi.
Anh lắc đầu:
- Muốn gì nói đi nhóc?
- Ga lăng sớm có phải tốt hơn không?
Buổi tối nằm trên giường Ngọc Như không thể nào ngủ. Sang đi công tác hơn 2 tuần rồi, ôm gối vào lòng cô nhớ anh se thắt ruột, thao thức mãi không ngủ được cô ngồi dậy bước ra ngoài. Đứng trước cửa phòng mẹ chồng cô ngập ngừng đưa tay gõ cửa:
- Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa.
Nghe con dâu gọi bà Phương bước ra mở cửa:
- Con chưa ngủ hả Như?
Cô ôm vai bà, mỉm cười giọng tinh nghịch:
- Con không ngủ được. Mẹ… tối nay mẹ cho con ngủ chung nghe.
Nhìn con dâu Bà Phương bật cười lớn làm cô đỏ mặt. Thấy cô còn ngập ngừng bà nắm tay cô:
- Vào ngủ thôi cô nương.
Là con dâu nhưng bà Phương xem cô như con gái. Ngọc Như tuy trẻ con nhưng biết cách cư xử, nhờ có cô quan tâm mà bệnh tình của bà giảm dần, đi làm về là cô tìm bà nói thuyên thuyên đủ thứ chuyện.