Đang lay xoay ở tiệm áo, Ngọc Tiên reo lên nhưng vội nhăn mặt khi thấy Ngọc Như xách trên tay bọc đồ ăn và hai chai Hennessy.
- Chị ba, đi đâu đây?
- Nhớ em nên chị ghé thăm, sẵn vui một bửa.
- Trời ! Anh ba mà biết thì…
- Hì hì, không sao đâu. Em cho nhân viên nghĩ sớm đi, có gì tối chị về nhà mẹ.
Ngọc Tiên lắc đầu,.bước xuống lầu cho nhân viên về sớm, cô giữ Thúy Nga lại, chỉ có nó mới cứu được cô. Gần 11 giờ đêm, Ngọc Như cầm ly rượu ngã nghiêng cười khi thấy Thúy Nga dơ hai tay đầu hàng nằm trên salon, Ngọc Tiên lắc đầu chào thua. Bây giờ tính sao đây, một mình cô không thể lo cho hai người. Giờ này mà kêu anh Hai thế nào cũng bị dũa te tua. Chỉ còn cách cầu cứu anh rễ thôi. Nghĩ là làm cô cầm điện thoại gọi cứu binh:
- Alô. Anh Sang hả?
- Anh đây, có gì không út Tiên.
- Dạ…Anh đến cửa tiệm em liền đi, Chị ba uống say quá rồi.
- …
Vừa đến nơi nhìn vợ, Thanh Sang nhướng mắt nhìn Ngọc Tiên:
- Hôm nay có gì vui mà uống say thế này?
- Dạ, lâu lâu chị em gặp nhau mà, anh chở chị ba về đi?
Ngọc Tiên le lưỡi như vô tội, quá biết tính cô vợ mình Sang lắc đầu ẵm cô ra xe. Nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, anh ngồi vào xe đỡ đầu cho cô dựa vào vai mình. Chỉ có lúc này cô vợ anh mới không chanh chua, hai vợ chồng mới không châm chọc nhau. Sang hôn lên tóc cô, anh thích hương tóc này mỗi đêm nằm bên cạnh, chợt nhớ lại nụ hôn hôm lễ cưới anh nhớ rất rõ cảm giác thẹn thùng đáp trả của cô. Mỉm cười anh lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa qua. Xe vừa dừng lại trước nhà cũng là lúc Ngọc Như xốc lên và ói ra cả người anh không thương tiếc.
Sáng dậy đầu nhức như 乃úa bổ, Ngọc Như gượng mình ngồi dậy. Bưng ngay ly nước trên bàn uống một hơi nhằm giải tỏa cơn khác. Cô bước xuống giường đi vào phòng tắm:
- Trời ạ ! gì thế này?
Cô nhìn mình trong kiến, cô đang mặt đồ ngủ ở nhà. Đêm qua, cô say như ૮ɦếƭ, có nghĩ là cô không tự thay đồ. Vậy ai đã giúp cô…Bước ra khỏi phòng tắm nhìn căn phòng, Ngọc Như đỏ bừng mặt, thế này thì còn ra gì nửa, làm sao mà giáp mặt với anh ta được. Vừa xuống cầu thang Ngọc Như rụt rè nhìn bà Phương:
- Mẹ !
- Con thức rồi à?
- Dạ, Mẹ … mẹ thấy chồng con đâu không.
Bà Phương chưa kịp trả lời thì Thanh Sang từ phía sau tự nhiên ôm eo Ngọc Như, anh hôn từ phía sau lên tóc cô.
- Chịu dậy rồi à bà xã ?
Sang cười cười thản nhiên nhìn gượng mặt vợ đỏ ngầu hình viên đạn.
- Anh…
Cô trừng mắt nhìn anh. Bà Phương lắc đầu trìu mến :
- Con đừng trêu vợ nửa. Còn con Như nó nói gì kệ nó.
Không để Như trả lời Sang lên tiếng trước:
- Mẹ thương con dâu hơn con rồi nghe, con không chịu đâu.
Nói xong anh kéo cô đi lên lầu. Vừa đóng cửa phòng Ngọc Như nổi giận.
- Anh vừa phải thôi nha. Anh đừng nghĩ tôi không biết gì, trước mặt giả vờ này nọ còn sau lưng thì…
Thanh Sang tủm tỉm cười nhìn gương mặt tức giận của vợ:
- Sao lưng thì sao?
- Anh còn hỏi nửa hả? Tôi không bỏ qua cho anh đâu?
- Không bỏ qua thì cô sẽ làm gì?
- Tôi…
Sang đắc ý ngồi xuống giường duỗi thẳng chân:
- Cô đi kiện hả? Sẵn tiện hỏi thăm coi có luật sư nào chịu nhận vụ vợ kiện chồng thay áo cho không?
Ngọc Như tức tối nhìn anh:
- Anh vừa phải thôi chứ, tôi với anh có cam kết rõ ràng mà, sau anh thừa nước ᴆục thả câu hả?
Hóa ra là vậy, Biết phải mang nỗi oan này đêm qua có đánh ૮ɦếƭ anh cũng sẽ để cô ngủ với cái áo đầy rượu. Ói mửa tùm lum để anh phải thức suốt đêm bây giờ còn la. Sang lườm lại cô. Dám hung dữ với tôi hả? Được thôi.
- Cô hai à! Tôi hỏi cô nhé, cô ói ra quần áo bê bết, về nhà thì ba mẹ đã ngủ. Hỏng lẽ tôi kêu cửa nhờ mẹ thay đồ cho con dâu vậy chắc được hơn hé… “em yêu”?
Cô nghe gợn tóc với từ “em yêu” của anh.Không ngờ anh ta lý sự đến thế, biết anh nói ngang như cua có nói gì cũng không nói lại, cô liếc anh bén ngót rồi bỏ ra khỏi phòng. Thanh Sang thì tủm tỉm cười.