Từ lúc ở bệnh viện về, bà Lan lúc nào cũng khuyên Ngọc Như nên lấy Thanh Sang, bà khen anh đủ thứ. Cô nghĩ thầm không biết sao mẹ mình lại thế, cô biết anh hơn tháng nay mà có tìm thấy được ưu điểm nào đâu, vậy mà mẹ cô khen hết lời. Qua mấy ngày không gặp cô, bà Phương cứ hỏi Thanh Sang hoài, chịu hết nổi anh trực tiếp đến công ty gặp cô.
- Mẹ tôi đã nói gì với cô?
- Kêu tôi lấy anh.
- Rồi cô trả lời sao?
- Tôi bảo để tôi suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì nửa sao cô không từ chối đi?
- Anh làm như tôi muốn à? Nhìn mẹ anh mệt mỏi nằm trên giường bệnh nhưng vẫn ra sức nhờ tôi, tôi là con người mà đâu thể đối xử nhẫn tâm chứ.
Ngẫm nghĩ anh thấy cô nói có lý nên đành im re.
- Giờ anh tính sao?
- Thì chúng ta làm đám cưới chứ sao?
- Hả?
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy, tôi với cô chỉ giả bộ cưới thôi, thời hạn 2 năm, khi đó chắc mẹ tôi đã khỏe, lúc đó ly hôn chắc không có vấn đề gì đâu. Cô thấy sao?
Biết được lý do Ngọc Như gắt nhẹ:
- Vậy cũng được sao?
Anh nheo mắt nhìn cô trêu chọc:
- Chẳng lẽ cô muốn lấy tôi thật hả?
Cô lúng túng, nhưng cũng lấy lại bình tỉnh ngay:
- Nằm mơ đi ! Còn lâu à.
Biết cá đã mắc câu Thanh Sang đắc ý tiến tới.
- Vậy cô đồng ý với kế hoạch này không?
Ngọc Như thầm nghĩ tạm thời mình cứ làm theo ý anh ta, vừa làm hài lòng tâm nguyện bà Phương, cũng làm cho mẹ cô vui. Sao này ly di cô giải thích sao, như vậy mẹ cô không còn lý do thuyết phục cô như hiện giờ nửa.
- Ừ ! Thì vậy cũng được, nhưng phải có cam kết đàng hoàng tôi mới chịu.
- Cô sợ tôi không đồng ý li hôn à?
- Ai biết được, lỡ tới khi đó anh giở trò thì sao?
- Được thôi ! cô soạn sẵn giao ước rồi đưa cho tôi.
Ngọc Như nghĩ thầm, tên khó ưa này mình phải đề phòng, nếu không mình dễ bị hắn xỏ mũi lắm. Ai biết được hắn giở trò lúc nào chứ…