Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 12

Tác giả: Lãng Mai Phương

Ngồi vào quán, chờ người phục vụ đi khỏi, Thanh Sang vào thẳng vấn đề:

- Giờ cô tính sao ?

Ngọc Như tròn mắt:

- Tính gì? Tôi đã nói với mẹ tôi là tôi không chịu lấy anh rồi.

- Vậy tốt, Tôi cũng nói thế với ba má tôi, nhưng người lớn chưa chịu bỏ cuộc đâu.

Cô đáp tỉnh queo:

- Thì từ từ cũng bỏ thôi. Tôi với anh là oan gia mà.

Nhìn cái môi cong cong, cánh mũi cao cao trông thật đáng ghét, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn thoát lên vẽ đẹp quyến rũ nhờ làn da trắng hồng mịn màng . Anh nheo một con mắt nhìn cô. Áo sơ mi hồng, Jupe trắng dài phủ gối, tóc cột cao,. Trông dịu dàng đó chứ nhưng...

Thấy anh cứ nheo mắt nhìn mình. Ngọc Như đâm quạu. Hỏng biết tên khó ưa này làm gì nhìn mình ghê thế, kiểu nhìn lộ liễu và ánh mắt nhưng “diều hâu” làm cô hơi ớn.

- Nè! Anh làm gì nhìn tui ghê thế?

Giật mình, Thanh Sang thầm mắn mình, có cần phải nhìn con nhóc này đến ngẩn ngơ không? Anh nhủ thầm “ Xấu như ma có gì hấp dẫn đâu mà nhìn”. Anh tằng hắng đáp tỉnh bơ.

- Bộ đôi mắt cô đẹp lắm sau mà tôi nhìn?

Thanh Sang nhìn như xoáy vào mắt cô. Ngọc Như biểu môi:

- Không đúng hả?
- …
Sang phì cười. Hung dữ hơn anh nghĩ đó.

- Cô liệu mà tính, chứ nếu bảo tôi lấy một “con vịt bầu” hả?… tôi thà suốt đời không lấy vợ.

Trời, tức lộn ruột nhưng Ngọc Như cố ghìm lại. Ngón tay chỉ về phía anh lúc tức giận rồi ngo ngoe rụt lại. Mím môi, cô thản nhiên thưởng thức ly dâu tây. Thanh Sang nhủ thầm mình cố tình chọc vậy mà con nhóc này không biết giận là gì sao?... Không phải đợi lâu Ngọc Như lên tiếng:

- Anh nói không đúng lắm đâu. Theo tôi, nếu là vịt bầu thì làm sao hợp với con cóc nhăn nheo vừa xấu xíu vừa mất lịch sự, vừa cọc cằn thô lỗ, vừa vô duyên, vừa …vừa…

Cô cố tìm lời xổ một tràn cho đỡ tức nhưng tìm không ra, có lẽ do giận quá .Thanh Sang không giận mà tủm tỉm cười trước lời nói chanh chua của cô:

- Nếu như chưa nghĩ ra thì … 3 chấm đi.

Ngọc Như liếc anh một cái sắc như dao rồi ngó lơ chổ khác. Trước khi đến đây anh quá chủ quan. Con nhóc này cũng ghê gớm thật, miệng lưỡi… Gi*t người chứ chẳng chơi. Ánh đèn đường bắt đầu tỏa sáng làm cho không khí ám áp thêm, nhưng với Ngọc Như cô bắt đầu nghe lạnh sóng lưng, tên khó ưa này có ánh mắt làm người ta ngẩn ngơ. Quỷ xứ anh ta, không hiểu sao anh ta cứ nhìn mình hoài vậy không biết. Ngồi chịu trận nảy giờ khi biết anh đang nhìn mình. Thấy ngột ngạt cô đứng lên:

- Không còn gì để nói… vậy tôi về trước nghe.

Thanh Sang nhúng vai, rồi nhìn theo dán cô khuất dần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc