Cốc … cốc…
- Đang nằm dài trên giường Ngọc Như nhăn mặt nói vọng ra.
- Cửa không khóa.
Vừa thấy Ngọc Tiên bước vào với bộ đầm xinh xắn, cô nhướng mắt.
- Đi đâu đây nhỏ?
Ngọc Tiên bước đến ngồi lên giường:
- Hai chị em mình đi chơi đi, lâu rồi em không đi mua sắm.
- …
- Đi nha chị ba .
Ngọc Như ngồi dậy gật đầu mỉm cười.
Tới siêu thi, gửi xe xong hai cô gái đi vòng quanh ngắm nhìn. Đến quầy thời trang thoáng thấy cái đầm màu xanh ngọc trong đẹp mắt Ngọc Như nắm tay em gái và nói:
- Ê nhỏ, cái đầm đó đẹp đấy vào thử đi?
Không nghe tiếng đáp lại cô quay sang nhìn, thấy một gã đàn ông đang nhìn mình, ánh mắt như “ có lửa”. Cô chợt thấy lúng túng vì nhận ra mình đã nhầm người, đang suy nghĩ chưa biết nói gì thì đã nghe giọng hắn vang lên:
- Nhỏ nào ở đây thế? Tự nhiên cô nắm tôi lôi đi là sao?
Lấy lại bình tỉnh cô giải thích:
- Tôi … tôi xin lỗi, tại tôi nhằm anh với em gái tôi, nên mới như thế.
Hắn ta vẫn ra vẻ khó chịu.
- Nhằm gì ở đây, cô là con gái mà chẳng ý tứ gì hết.
Lúc này Ngọc Như thấy tức, cô xổ một hơi:
- Anh vừa phải thôi chứ, lỡ nhầm lẫn chút xíu làm gì dữ vậy, đàn ông gì mà nhỏ mọn, vô duyên. Cô liếc anh sắc lẽm.
Anh cũng trợn mắt nhìn cô, thầm nghĩ: Ai là người có lỗi vậy trời? Xung quanh bắt đầu có nhiều người nhìn họ xôn xao. Anh chao mày khi vừa phát hiện ra nét quen thuộc, hình như anh đã gặp khuôn mặt này ở đâu mà không nhớ. Vừa lúc ấy điện thoại Ngọc Như reo.
- Alô…
Giọng Ngọc Tiên lảnh lót:
- Chị ba, chị đang đứng ở đâu vậy?
Liếc qua anh, cô thấy anh đang nhìn mình. Lòng thầm rủa người gì vô duyên khó ưa...
- Chị đang ở quầy thời trang, còn em?
- …
- Ừ, đợi chị ở đó đi.
Cất điện thoại vào ví, Ngọc Như vừa dợm bước đi. Anh ta đột ngột lên tiếng
- Hôm nay xem như tui gặp xui xẻo. Hy vọng sẽ không gặp lại cô, nói rồi anh bỏ đi mặt vẫn hầm hầm.
Ngọc Như nhìn theo ấm ức. Trên đường về cô kể lại cho em gái nghe chuyện xảy ra thì Ngọc Tiên cười tít mắt:
- Chị ba, hai người mới gặp nhau lần đầu mà còn hơn kẻ thù lâu năm vậy. Hay đây là…
- Hỏng dám đâu, gặp lại hắn chị cho biết thế nào là lễ độ.